Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1220 - 1229: Ở đâu?

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:21:12
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Khiêm: ...

Chiến xe thể thao màu trắng dừng .

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U trong tay, mở cửa xe.

Minh Châu xuống xe vội hỏi: “Thước Thước về ?” Lục Khiêm gật đầu.

“Ở ?” Minh Châu gấp gáp, sảnh lớn.

_

Lúc Tiểu Lục U ê a : “Anh trai quỳ! Bố quỳ.

Minh Châu nghi ngờ Lục Khiêm: “Chuyện gì ? Sao tìm về còn bảo thằng bé quỳ?”

Lục Khiêm giải thích rõ .

Minh Châu ông, nhanh chân bước sảnh lớn, thấy con trai bảo bối đang quỳ.

Tiểu Lục Thước đang quỳ, gương mặt trắng nhợt chảy cả mồ hôi. 'Trông đáng thương.

Minh Châu đến, quỳ bên cạnh bé khẽ hỏi: “Sao ?” Tiểu Lục Thước chút hổ, chịu .

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U , ông hiểu rõ nhất, nhưng lúc ông cũng mặt Minh Châu.

Bà cụ trêu chọc: “Hai đứa nhỏ đùa giỡn! Không chuyện gì lớn cả!” Bà tinh ý, Tiểu Lục Thước hối .

hai vợ chồng dạy dỗ con trai nữa, nên nhăn mặt : “Dù cũng quỳ , hai các con thằng bé nữa, thằng bé khó chịu !”

Quả thật, đôi mắt Tiểu Lục Thước ẩm ướt. Minh Châu đoán đại khái.

Lục Khiêm, Lục Khiêm đành chịu khẽ .

Ông nghĩ Minh Châu ít nhiều cũng sẽ bao che, dù thích Tiểu Lục Huân, bình thường quen chiều Thước Thước.

Bất ngờ là Minh Châu trách cứ, nhưng cũng tìm lý do cho Tiểu Lục Thước.

Cô khẽ xoa đầu con trai.

Giọng dịu dàng: “Con sai , lát nữa con thấy thì dậy ăn cơm ?”

Tiểu Lục Thước nước mắt lưng tròng. Lục Khiêm Minh Châu, con trai, trong lòng mềm mại.

Vào lúc ông , Minh Châu trưởng thành, Thước Thước cũng trưởng thành.

Hơn nữa còn trưởng thành ! Lục Khiêm thả Tiểu Lục U xuống, vỗ nhẹ m.ô.n.g cô bé. Tiểu Lục U chập chững qua.

Cô bé ghế nhỏ, cầm bình sữa nhỏ đưa cho Lục Thuốc: “Anh uống nước."

Lục Thước thương cô bé. Trong lòng bé nổi giận, nhưng nỡ hung dữ với em gái. “Đến bên chơi , mát mẻ.”

Tiểu Lục U nào hiểu, cô bé cầm bình sữa nhỏ để trai uống nước, khiến tính khí của Tiểu Lục Thước cũng biến mất.

Tiểu Lục Thước dời ghế của em gái đến. Hai em sát .

Bà cụ đưa quạt cho Tiểu Lục U, bảo cô bé quạt cho trai.

Đến khi bà dậy con trai thì gương mặt nổi giận: “Không làm cơm ? Còn đây mà xem? Không thấy lớn nhỏ cơm ăn , chút tinh ý cũng , đáng đời đánh!”

Lục Khiêm Minh Châu.

Sau đó ông với bà cụ: “Bà dạy ạ! Ông đến phòng bếp làm cơm.

Minh Châu qua, giúp đỡ hỏi chuyện của Thước Thước, bà cụ kéo cô : “Không ! Đừng đáng thương đàn ông như ! Nó ở bên ngoài làm việc cho , thể về nhà làm bữa cơm cho vợ ?”

Minh Châu tiện đến giúp. Bà cụ chỉ dạy cho cô mấy thứ.

Tiểu Lục Thước dựng tai , Tiểu Lục U cũng trông ngóng theo. Gương mặt cô bé trắng mịn như ngọc, mồ hôi lấm tấm, trai vén tay áo cho cô bé, lớn tiếng : “Bên mát " Tiểu Lục U ôm lấy trai.

Lục Khiêm làm cơm nhanh.

Chỉ nửa tiếng đồng hồ làm bữa cơm cho cả nhà lớn bé, món nào món đó.

Ông bưng đến bàn ăn. Nhìn Tiểu Lục Thước, vẫn còn quỳ đấy!

Lục Khiêm đặt mâm xuống, lau tay: “Ăn cơm thôi! Con đói nhưng em gái cũng đói , con để em cứ bên cạnh con ?” Tiểu Lục Thước em gái. Tiểu Lục U vươn miệng nhỏ : “Đói đói.”

Anh trai mím môi, bò dậy từ đất, kéo thể nhỏ bé của em gái đến bàn ăn.

Cậu bé im lặng ôm em gái lên ghế. Cậu bé tám tuổi ôm khôn nổi.

Lục Khiêm một tay nhẹ nhàng ôm lên, cột yếm cho cô bé, bưng cơm cho mấy đứa trẻ.

Bà cụ đến mắng: “Thế mới giống dáng vẻ của bố con chứ!”

Lục Khiêm Minh Châu. Sắc mặt cô lạnh nhạt cũng thái độ gì, chỉ : “Mẹ tính! Phải để bọn nhỏ mới tính.” Minh Châu tiếp lời ông, im lặng ăn cơm.

Ăn cơm xong là hai giờ rưỡi chiều. Bà cụ dẫn hai đứa nhỏ .

Lục Khiêm lên lầu, ông chuyện với Minh Châu.

Chuyện hôm nay, nhỏ thì là hai đứa nhỏ mâu thuẫn, hoặc là Thước Thước đơn phương nổi nóng.

Nói lớn thì thứ hai Lục Thước khỏi nhà. Trong lòng Lục Khiêm vẫn bất an.

Lên lầu, Minh Châu sô pha bên cửa sổ. Rõ ràng, cô cũng chuyện với cô.

Lục Khiêm hòa hoãn, tiên tắm, làm sạch mùi cà ri ám cả .

Tắm xong quần áo sạch sẽ. Minh Châu ông. Lục Khiêm qua đối diện với cô, khẽ hỏi: “Còn trách ?”

Minh Châu khẽ lắc đầu.

Hai đều im lặng, một lúc lâu , vẫn là Lục Khiêm lên tiếng : “Minh Châu, chuyện của Lam Tử Mi... Có lẽ và em đều cảm thấy là quá khứ, đều buông bỏ , nhưng Thước Thước vẫn nhớ” Cho nên, hôm nay bé mới kích động như .

Minh Châu với ông thế nào.

Lục Khiêm cũng nghĩ đến, ông dậy, nửa quỳ mặt cô khàn giọng :” Bây giờ hai phương án, thứ nhất là sẽ gặp đứa nhỏ nữa, thứ hai là... Đưa Thước Thước gặp bác sĩ tâm lý.”

Minh Châu bật .

thành tiếng, chỉ là im lặng rơi nước mắt. Lục Khiêm nắm tay cô.

Ông an ủi cô, cũng ngăn cô, ông Minh Châu cần giải tỏa.

Bọn họ là bố , tâm lý Thước Thước vấn đề, thể khó chịu .

Một lúc lâu ...

Mặt trời lặn, ảnh chiều tà xuyên qua cửa sổ sáng đất vàng rực, cũng khiến gương mặt cô trông càng dịu dàng nhẹ nhàng, cô bình tĩnh hỏi: “Lục Khiêm, quyết định của là gì?”

Một bên là con trai ruột, một bên là đứa nhỏ mồ côi của Lục Quân. Ông chọn thế nào?

Lúc Minh Châu hỏi thành lời, trong lòng cô chú ý .

Nếu Lục Khiêm lựa chọn Lục Huân, thì dù cô yêu ông thì cô cũng sẽ mang theo Lục Thước và Lục U rời .

rộng lượng đến . Lục Khiêm nắm tay cô, khẽ : "Anh sẽ qua đó nữa!” Minh Châu mặt, khó chịu khổ sở.

Cô cố ý nhắm đứa nhỏ , cô cũng đứa nhỏ vô tội, nhưng đời chính là khốn nạn như đấy! Cô Lục Thước còn nhỏ bác sĩ tâm lý. Lục Khiêm xong, trong lòng cũng dễ chịu.

Ông dậy gọi điện cho thư ký Liễu, mấy câu đơn giản rối cúp điện thoại.

Lúc , Minh Châu sô pha ngây ngẩn.

Lục Khiêm qua, ông khẽ ôm lấy cô, để đầu cô tựa bụng .

Ông khàn giọng hỏi: “Có hối hận vì làm hòa với ?” Minh Châu gì. Cô và ông trong lòng đều , Thước Thước bệnh tâm lý.

Cậu bé cảm thấy bố yêu , thậm chí trong lòng ông còn quan trọng bằng đứa nhỏ Lục Huân .

Chuyện , chung quy cũng ảnh hưởng đến bầu khí.

Buổi tối, Minh Châu ngủ cùng giường với Lục Khiêm, tối thứ bảy cô dẫn mấy đứa nhỏ về nhà họ Hoắc.

Bất ngờ là.

Hoắc Minh ở nhà cũ, nhưng Ôn Noãn và mấy đứa nhỏ đây.

Nhìn thấy , Minh Châu chút bất ngờ.

Hoắc Minh sải chân đến, cô, khẽ hỏi: “Lại làm loạn vui ?”

Minh Châu mặt mũi .

Cô ôm Tiểu Lục U xuống sô pha: “Không !”

Hoắc Minh ôm đứa nhỏ bầu bĩnh , khẽ nhéo gương mặt mập mạp trêu chọc, để tâm : “Anh đoán là bọn em sẽ chỗ cũ mà! Minh Châu, thật hai cũng xem như là trai gái đủ, thoáng một chút, cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn gì cả, lúc cần thì ở cùng , thể tiến thể lùi, đơn giản hảo!” Hoắc Chấn Đông xuống lầu, đúng lúc thấy lời .

Ông đen mặt: “Hoắc Minh, con dạy em gái con bậy bạ gì đấy! Dẹp mấy thứ xa trong đầu con !”

Hoắc Minh cũng buồn bực, chỉ khẽ . “Con thấy con bé sẽ đồng ý thôi.”

Hoắc Chấn Đông tin.

lúc làu Minh Châu nhẹ nhàng : “Con thấy trai đúng!”

Hoắc Minh khẽ một tiếng.

Đôi mắt Minh Châu ẩm ướt, cô : “Là do con quá để tâm!”

Hoắc Minh giao đứa nhỏ cho Hoắc Chấn Đông, lười biếng dậy: “Anh về ! Nếu chị dâu em nghi ngờ! Minh Châu, em nhớ rõ, để đàn ông chạy theo em, tuyệt đối đừng làm mấy chuyện chủ động nữa! Ông tay chân cũng cứng rắn đến mức chạy .

Nói chuyện Tiểu Lục Thước trách Lục Khiêm, đồng ý.

Ông là ngu ngốc do tuổi già đấy chứ?

Ông quên mất mấy năm đến bệnh viện thăm Lục Huân, đầu tiên khiến Thước Thước lạc mất đấy chứ?

Ông còn rời một cách dễ dàng.

Có vài chuyện, Minh Châu gật đầu thì thể đồng ý , ông với Thước Thước ?

Hoắc Minh còn nhớ rõ năm đó. Đêm ba mươi. Bầu trời tuyết rơi.

Thước Thước cứ ở hành lang.

Cậu bé tuyết bên ngoài, cứ đợi Lục Khiêm mãi, đợi ông của bé, chỉ là một câu nhóc ngốc!

Thước Thước mới tám tuổi, nhưng Lục Khiêm làm bé tổn thương vô !

Lục Khiêm bồi thường chỉ mỗi Minh Châu, mà còn Thước Thước, nhưng làm bố như ông làm .

Hoắc Minh sâu thêm.

Anh là giấu Ôn Noãn đến, cơm cũng ăn lập tức rời .

Đợi khi rời , Hoắc Chấn Đông hòn ngọc quý tay . Ông ho nhẹ một tiếng: “Hinh như... Hình như trai con, cũng đúng!” Minh Châu ừ một tiếng.

Cô và Lục Khiêm hòa hợp quá nhanh, cảm giác yêu đương le quá ngọt ngào, mà xem nhẹ Thước Thước.

Bây giờ bình tĩnh , tựa như một thùng nước lạnh xối từ đầu đến chân.

Minh Châm tạm thời bình tĩnh suy ngẫm.

Chu nhật, cô ở cùng với bọn nhỏ một ngày, một tuần đó, ục Khiêm cách ngày cũng đến thăm bọn trẻ, nhưng nhiều với Minh Châu, cảm giác xa lạ về.

Lại đến cuối tuần, Lục Khiêm lái xe đến. Tiểu Lục U chạy về phía ông.

Lục Thước cửa làm bài tập.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U , bên cạnh Tiểu Lục Thước, khẽ hỏi: “Mẹ ?”

Lục Thước vẫn chuyện.

Trái giúp việc lên tiếng: “Cô chủ ngoài phim, một tuần!”

Lục Khiêm ngây . Đi ngoài phim , cả một tuần? Cô cũng với ông!

Người làm : “ ! Lúc cô chủ nhỏ đến đáng thương, đúng lúc ông Lục đến, thể ở bên cạnh cô bé.”

Lục Khiêm khẽ ừ một tiếng.

Ông nhờ giúp việc cho một ít nước lạnh nước sôi cho Tiểu Lục U, ngâm một đóa hoa cúc, để cô bé cầm uống. Ông bên cạnh Thước Thước làm bài tập. Trải qua chuyện , Tiểu Lục Thước đối xử với ông lạnh nhạt hơn nhiều.

Lục Khiêm âm thầm quan sát con trai, ông chuyện với Tiểu Lục Thước như chuyện với lớn: “Chuyện hôm đó, bố nên xin với con."

Tiểu Lục Thước cầm bút máy đ.â.m giấy.

Cậu bé ngừng một lúc mới : “Không ! Con quen .” Lục Khiêm tê rần trong lòng.

Ông gì thêm, mà chỉ im lặng ở bên cạnh con trai.

những chuyện là như , khi xảy , cho dù cố gắng thế nào cũng thể cứu vãn.

Thước Thước đối với ông , dường như khóa thêm một lớp trong lòng .

Là để tâm.

, còn dễ dàng vui vẻ mở lòng nữa.

Chung quy Lục Khiêm cũng thất vọng trong lòng, nhưng dù khó chịu thì ông cũng nhịn, ông đối xử với Thước Thước Tốt, giống như đánh lớp bông , vô dụng.

Hai ngày tiếp theo, đứa nhỏ vẫn chủ động chuyện với ông.

Tối thứ hai.

Lục Khiêm một cửa sổ sát đất trong công ty, ông đang nghĩ đến chuyện của Thước Thước, cũng đang nhớ đến Minh Châu.

Hơn một tuần , Minh Châu cũng ít liên lạc với ông.

Ông vô tâm, dù thế nào cũng nhận sự lạnh nhạt của cô, sự lạnh nhạt còn thích ông nữa, mà là vết thương do cuộc sống gây .

Ông bù đắp thế nào, mà cô cũng vượt qua thế nào.

Bà cụ ông quá thuận lợi.

Ông ngẫm nghĩ, hình như đúng là ! Mùa hè nóng nực, mưa nhiều. Bên ngoài cửa sổ, đột nhiên sấm sét, sấm chớp lóe lên cắt ngang cả thành phố. Ban đêm sáng như ban ngày. Mưa nặng hạt hơn, đổ xuống đất.

Lục Khiêm trời quyết định ở công ty đối phó một đêm, chứ mạo hiểm lái xe về nhà.

lúc suy nghĩ nhiều mối thì điện thoại vang lên.

điện thoại cố định khu chung cư của cá nhân Minh Châu. Lục Khiêm vội nhận máy.

Người gọi điện là dì ở bên , giọng điệu hoảng hốt: “Ông Lục, ông đang ở thành phố B ? Thước Thước và Tiểu Lục U đang ở đây, Thước Thước sốt, đó trời mưa lớn quá bác sĩ đến , ông thể nghĩ cách ? Biệt thự bên thể tín hiệu, gọi mãi !”

Lục Khiêm siết chặt ngón tay, ông lập tức : “Tôi đến ngay.” Giọng của dì càng gấp hơn: “Ông lái xe cẩn thận, mưa lớn.” Lục Khiêm cúp điện thoại.

Ông cầm chìa khóa xe ngoài, chiếc xe đậu ở bãi xe lộ thiên bên ngoài tòa nhà, mưa to gió lớn, căn bản dù cũng ngăn gì, chỉ mới một phút mà cả ông ướt đẫm.

Lục Khiêm quan tâm gì.

Lúc mở cửa xe, mưa cũng chảy miệng. Trong xe cũng ướt một mảng.

Ông lên xe, mở gạt nước kính xe, dù như nhưng mặt vẫn mơ hồ.

Thời tiết thế , căn bản nên ngoài.

Mưa lớn kèm theo gió lớn thổi qua từng nơi trong thành phố, bên đường cây lớn ngã xuống, còn mấy túi nhựa bay , đất trời hỗn loạn.

Lục Khiêm lái xe nửa đường. Một tấm sắt gì đó từ trung đập xuống. lúc đập trúng ghế .

Chiếc xe khống chế lao hơn mười mét, cuối cùng cũng dừng khó khăn, Lục Khiêm đập mạnh về phía ...

Trán ông chảy cả máu.

Đầu cũng choáng váng, căn bản nên thể lái xe , nhưng ông vẫn lau vết m.á.u mắt, đạp chân ga.

Điện thoại ông vang lên hai , hết pin . Bên , Minh Châu gấp gáp gọi . điện thoại của Lục Khiêm gọi ! Cô Lục Khiêm qua , cô an tâm...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1220-1229-o-dau.html.]

Mưa gió bão bùng.

Mưa lớn khiến đất trời mù mịt.

Chỉ bầu trời tối tăm ở phía xa, mới một điểm sáng, tựa như một cái lỗ khổng lồ bầu trời.

Trần xe Lục Khiêm đập trúng. Nước mưa ồ ạt chảy .

Tuy là mùa hè, nhưng đêm khuya mưa lớn như , chẳng mấy chốc cả cũng lạnh lẽo.

Nửa tiếng , chiếc xe cuối cùng cũng tìm tiệm thuốc hai mươi bốn giờ.

Lục Khiêm dừng xe. Cả ướt đẫm xuống xe, chạy tiệm thuốc, nhân viên bán hàng đang tiếng mưa ngáp, thì thấy một đàn ông cả ướt đẫm , gương mặt nho nhã trắng nhợt chút máu.

vội dậy: “Anh , mưa lớn như còn ngoài làm gì? Muốn mua thuốc gì?”

Lục Khiêm thở hổn hển.

“Thuốc tiêu viêm và hạ sốt cho trẻ, cả miếng dán hạ sốt nữa!” Nhân viên bán hàng ông vẻ tiền.

tự làm chủ, lấy loại thuốc nhất, lấy mấy cái túi bọc mấy lớp. Lục Khiêm thuê máy sạc pin.

Mới mở điện thoại lên, mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Minh Châu gọi đến.

Ông gọi một câu đơn giản: “Anh sắp đến bên đó .” Nói xong ông cúp máy, lao màn mưa.

Mưa lớn tầm tã.

Lúc ông lên xe, trong xe ướt phân nửa, cũng may vẫn khởi động . Khi ông đến chung cư Minh Châu, là một tiếng .

Bảo mẫu mở cửa, kinh ngạc vui mừng. “Ông Lục, ông mau quần áo !”

Lục Khiêm nhanh chân bước phòng trẻ em: “Tôi xem Thước Thước .”

Bảo mẫu theo.

Lục Khiêm đẩy cửa, thì thấy Thước Thước giường nhỏ, gương mặt nhỏ đỏ ửng.

Đầu giường nhiệt kế.

Lục Khiêm cầm lên, để nách đứa nhỏ, hỏi: “Nhiệt độ cao nhất là bao nhiêu?”

“Ba mươi chín độ.”

Yết hầu Lục Khiêm khẽ động.

Ông lau sạch tay, nhẹ nhàng đặt lên trán Thước Thước, lẽ là tay ông lạnh khiến đứa nhỏ thoải mái hơn tự động dựa tay ông, đứa nhỏ sốt đến mơ hồ, mở mắt thì thấy một .

Cái miệng hồng hào của bé vô thức lâm bầm: “Ông .” Bảo mẫu nguyên do.

yêu thương : “Sốt đến mơ màng , Thước Thước, đây là bố cháu.”

Tiểu Thước Thước tỉnh .

Cậu bé dần sát mặt tay Lục Khiêm, thì thầm gọi một tiếng ông .

Trong lòng Lục Khiêm mềm mại.

Cho dù hiện tại thể ông thoải mái, nhưng ông vẫn cố gắn dịu dàng, khẽ xoa đầu bé, đó rút nhiệt kế nách .

là ba mươi chín độ.

Lục Khiêm dán miếng hạ sốt lên trán Tiểu Lục Thước, bảo làm rót ly nước lọc đến.

Đêm mưa như , ngoài . Bác sĩ cũng đến !

Lúc ông đến, bên ngoài một chiếc xe nào, vẻ tàu điện ngầm cũng dừng .

Bảo mẫu rót nước đem đến

Lục Khiêm quần áo của , bảo bảo mẫu lấy bộ quần áo tắm đến, ông xong thì để Tiểu Lục Thước dựa , nhẹ nhàng vỗ về bé nóng sốt: “Thước Thước, uống thuốc ngủ.” Cậu bé mơ mơ màng màng.

Lục Khiêm lấy thuốc, bỏ miệng bé, bé nuốt xuống. Rồi cho bé uống nước.

Tiểu Lục Thước uống thuốc, xuống, thuốc cũng vạn năng.

Lúc thì bé thấy nóng, lúc thì thấy cả lạnh run.

Lúc khó chịu nhất, bé kéo tay Lục Khiêm gọi ông , Lục Khiêm đau lòng thôi, ông xoa thể nóng hổi của bé, vắt khăn ấm từ trong phòng tắm, lau một lượt cho bé.

Nửa tiếng , nhiệt độ cũng giảm bớt. Hơn ba mươi tám độ.

Buổi đêm càng tối hơn.

Lục Khiêm dám ngủ, cứ cách nửa tiếng lau một lượt cho Thước Thước... Thật lúc ông cũng mệt mỏi, thể khó chịu, nhưng ông cảm giác gì.

Bảo mẫu ở bên cạnh khuyên nhủ: Ông Lục, để làm cho, ông nghỉ ngơi !” Lục Khiêm chịu.

Ông kiên trì tự tay chăm sóc con trai. Cuối cùng hạ sốt.

Lục Khiêm mệt mỏi, ngay cả sức lực tắm rửa cũng , bèn bên giường nhắm mắt ngủ...

Trời hửng sáng.

Mưa bên ngoài ngừng, thành phố trải qua một đêm mưa lớn khoác lên bộ áo mới.

Trong phòng trẻ em nhỏ nhắn. Một lớn một nhỏ thở nhẹ.

Tiểu Lục Thước tỉnh dậy, bé nghiêng đầu, thì thấy đàn ông bên cạnh.

Lục Khiêm ngủ .

Bọn họ dựa gần, gần đến mức Tiểu Lục Thước thể thấy râu mới mọc của bố, chút xanh.

Ông động đậy gì vẽ mệt nhỉ. Tối qua ông chăm sóc cho cả đêm ?

Tiểu Lục Thước mím môi, tuy bé vẫn còn giận, nhưng tạm thời tha thứ cho ông .

Bàn tay nhỏ khẽ chạm tay Lục Khiêm. Giây đó, Thước Thước chợt ngây .

Sao tay bố nóng như , cả mặt nữa, cũng đỏ lên lạ.

Cậu bò xuống giường mới gọi gì, nhưng cửa đẩy từ bên ngoài, Minh Châu , gương mặt sốt sắng: “Thước Thước ? Lục Khiêm vẫn còn ở đây ?”

Bảo mẫu mới nấu cháo xong, mỉm : “Đứa nhỏ hạ sốt ! Ông Lục ở bên cạnh cả đêm, tối qua mưa to như , ông Lục vội đến, thấy trán hình như vết thương.”

Minh Châu nhanh chóng bước .

Tiểu Thước Thước chạy từ phòng trẻ em, gương mặt nhỏ của bé vẫn tái nhợt, nhưng khỏe hơn nhiều .

Minh Châu ôm lấy bé. Tiểu Lục Thước run giọng : “Bố sốt ! Rất nóng!” Minh Châu ngây .

Cô vội vàng phòng trẻ em, thấy Lục Khiêm bên giường, chỉ mặc quần áo tắm.

Cô nắm chặt tay, buông , khẽ chạm . Rất nóng!

Bảo mẫu cũng ngây , bà vội : “Chắc là nhiễm mưa cảm lạnh từ tối qua đấy chứ! Như , thể ông Lục , nhớ ...”

Gương mặt nhỏ của Tiểu Lục Thước tái nhợt. Cậu bé ôm chân Minh Châu.

Minh Châu khẽ xoa đầu bé, lập tức gọi cho 120: “Ở đây là chung cư XX, bệnh nhân cần đưa đến bệnh viện.”

Cúp điện thoại, cô gọi cho thư ký Liễu, bảo bác sĩ chữa trị cho ông Lục lập tức đến bệnh viện.

Làm xong chuyện nên làm, cô cảm thấy tay chân run rẩy. Thậm chí là vững. Cô dựa giường chậm rãi xuống, tay đặt lên trán Lục Khiêm.

Tiểu Lục Thước lấy khăn lông từ phòng tắm , bé cũng , chỉ cố gắng lau cho Lục Khiêm.

Động tác gần như là cố chấp, khiến đau lòng. Cô gọi một tiếng Thước Thước.

Cậu nhóc rơi nước mắt, nhưng cũng thành tiếng, Lục Khiêm khẽ hỏi: “Ông sẽ c.h.ế.t chứ?”

“Không !” Minh Châu nghẹn ngào. Xe cứu thương đến nhanh.

Minh Châu cho Thước Thước theo, bảo bảo mẫu ở chăm sóc cho bọn trẻ.

Đến bệnh viện, thư ký Liễu đợi ở đó, bác sĩ cũng đến. Sắc mặt Lục Khiêm tái nhợt, giường cấp cứu. Người rơi trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Bác sĩ chữa trị của ông tim phổi, nhíu mày: “Thân thể như , lẽ cẩn thận, là cứu một từ quỷ môn quan đấy.”

Thư ký Liễu gấp gáp chà tay.

Lúc Lục Khiêm làm kiểm tra, thư ký Liễu hỏi tình hình, Minh Châu ghế dài đờ đẫn đèn chân , khẽ : “Thước Thước bệnh, ông đội mưa đến.”

Lúc nãy xuống lầu, cô mới phát hiện xe của Lục Khiêm. Phía xe đập trúng một lỗ lớn.

khó mà tưởng tượng nổi, làm đến chung cư nhà cô trong cơn mưa bão như , đường xảy chuyện gì! Ông là cẩn trọng như , nhưng cố chấp qua.”

Ông quan tâm Thước Thước.

Bởi vì Thước Thước cảm thấy ông yêu thương Thước Thước, ông chứng minh.

Cho dù là giày vò bản thành như !

Minh Châu khẽ ngẩng đầu, trong lòng khó chịu, cô bỗng nhớ đến lời của Lục Khiêm: “Minh Châu, còn trẻ nữa, còn trẻ nữa... Anh sợ kịp!”

Lúc cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt chảy .

Cô nhẹ giọng hỏi: “Chú Liễu, chú cũng cảm thấy đối xử với ông .”

Thư ký Liễu ngây .

Sau đó khẽ thở dài: “Không thể ! Minh Châu, những chuyện xảy giữa hai , nếu là cô gái khác, e là sớm thể chấp nhận ông , nhưng đồng thời, nếu là cô gái khác, ông Lục cũng sẽ thể buông bỏ như !” Minh Châu hiểu !

Thời gian chờ dài đằng đẵng, cô khẽ hỏi: “Chân đứa nhỏ ?”

“Vẫn ! Nghỉ dưỡng mấy tháng là khỏe .” Minh Châu ừ một tiếng.

Cô bỗng : “Quay về mua giúp đồ chơi cho cô bé, chỉ là... Chỉ là đừng mua tặng.” Tâm trạng thư ký Liễu phức tạp.

Mấy năm nay cũng thể rõ là ai đúng ai sai, nhưng cũng đến như hiện tại .

Anh cảm thấy áy náy, hôm đó gọi cho ông Lục thì . Hai đợi một lúc lâu.

Cửa phòng cấp cứu đẩy , bác sĩ , : “Viêm phổi cấp tính! Vấn đề lớn nhỏ, tiên cứ nhập viện !”

Thư lý Liễu xử lý.

Lục Khiêm đẩy phòng bệnh VIP.

Bác sĩ kê thuốc, y tá treo truyền dịch lên, thấy Minh Châu thì : “Hai ngày tới đặc biệt chú ý, nhiệt độ cơ thể quá cao, nếu vượt quá ba mươi chín độ thì bấm chuông, nhất định hạ xuống.”

Minh Châu gật đầu.

Y tá kết nối máy đo nhịp tim cho Lục Khiêm rời .

Minh Châu bên giường, ngón tay khẽ chạm giữa hai hàng mày của Lục Khiêm, nơi đó đang nhíu chặt, giống như đang chuyện gì đó thể giải quyết .

Minh Châu nghẹn ngào: “Sao cứ khiến lo lắng !” Lục Khiêm sốt mơ màng.

Dường như ông thấy Minh Châu đang chuyện, vì thế cố gắng mở mắt , thấy gương mặt mơ hồ.

Là Minh Châu.

Lục Khiêm lên tiếng, giọng khàn khàn: “Em ?” “Không !”

Cả Lục Khiêm đều đau, cũng là đau đớn mà là mệt mỏi.

Ngón tay ông khẽ chuyển động, chạm tay cô, nhắm mắt chậm rãi : “Bây giờ em còn thẳng thắn như nữa ! Lúc thẳng thắn

đáng yêu!”

Minh Châu nhẹ nhàng nép bên cạnh ông: “ Lục Khiêm, hiện tại em còn trẻ nữa.”

“Trong lòng , em vẫn là cô gái nhỏ!” Cổ họng Minh Châu nghẹn ngào.

Qua một lúc, cô vẫn : “Anh ngốc ! Em thể tìm bố em em đến bên đó, thể như cũng chịu giữ! Anh xảy chuyện gì, bảo Thước Thước với Tiểu Lục U làm ?”

Minh Châu cứ , rơi lệ. Lục Khiêm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Ông im lặng một lúc lâu mới : “Minh Châu, là bố của Thước Thước! Tối qua mưa to như , thể còn ai chứ? Bố em lớn tuổi, trai em còn chăm cho bốn đứa nhỏ!”

Minh Châu ngây .

Lục Khiêm nghiêng đầu, mở mắt cô.

Ông : “Thước Thước là con trai , thằng bé là trách nhiệm của .”

Minh Châu gì thêm.

Cô chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Khiêm, bảo ông nhắm mắt nghỉ ngơi... Cửa phòng bệnh hé một khe nhỏ.

Một ngoài cửa, âm thầm ở đó một lúc lâu, tran bé còn dán miệng hạ sốt. Là Tiểu Lục Thước.

Cậu bé yên tâm, sợ ông chết, xin dì bảo mẫu đưa đến.

Sau đó thấy ông : Thước Thước là con trai , là trách nhiệm của .

Tiểu Lục Thước khẽ cắn môi.

bảo , nhưng chịu, mới chạy đụng thư ký Liễu.

Thư ký Liễu khá bất ngờ: “Còn hết bệnh, chạy đến bệnh viện ?”

Tiểu Lục Thước mím môi.

Thư ký Liễu đứa nhỏ nào gặp chứ, thoáng chốc đoán bé ngượng ngùng, cúi xoa đầu bé: “Ông của cháu cả.”

“Là bố!” Tiểu Lục Thước ném một câu chạy . Dì vội vàng theo.

Thư ký Liễu bóng lưng nhỏ nhắn , hai mắt ẩm ướt.

Anh thực sự khó mà tưởng tượng, đứa nhỏ xuất cao quý như , từng sống trong một căn nhà thuê diện tích hơn hai mươi mét vuông, ngay cả một ly sữa cũng là hy vọng xa vời.

Thư ký Liễu phòng bệnh. Lục Khiêm cũng tỉnh, chủ yếu là khó chịu, ngủ .

Thư ký Liễu khom , còn săn sóc hơn cả vợ đắp chăn cho ông, đó khẽ : “Cậu nhóc đến ! Trán còn dán miếng hạ sốt mà đến thăm ngài , nể mặt đứa nhỏ, ngài khỏe sớm đấy! Để sớm con cháu đấy!”

Lục Khiêm dùng sức, khẽ .

Ông mắng: “Mới đầu còn dỗ ! Sau đúng thật là... Suy nghĩ g.i.ế.c cũng đấy, cái gì mà con cháu chứ, Tiểu Lục Thước với Tiểu Lục U mới lớn, làm gì mà con cháu! Tôi thấy con trai con gái còn nhỏ như , còn trẻ đấy.” Thư ký Liễu thuận thế : “ ! Ngài vẫn còn trẻ mà!” Lục Khiêm nghiêng đầu.

Ông dựa Minh Châu, khẽ : “Nhìn chú Liễu em cách dỗ kìa.”

Minh Châu bọn họ đang cố ý, kẻ xướng tung dỗ cô vui vẻ, nhưng trong lòng cô càng khó chịu, cô yếu ớt như , cô cũng hiểu chuyện, thật cô... Cũng thể che mưa che gió cho Lục Khiêm.

.

ngoài, một cảm nhận tâm trạng . Trong phòng bệnh, Lục Khiêm khẽ nhắm mắt .

Ông thì thầm: “Tôi sợ nhất là cô áy náy! gì mà áy náy chứ, Thước Thước là con trai , cho dù mất mạng cũng là gì cả!”

Thư ký Liễu dém chăn cho ông, khẽ : “Vừa nấy nhóc gọi ngài là bố đây! Tôi thấy trong lòng vẻ hết giận ! Ngài , cái khác đều , chỉ là làm khổ nhục kế thế ! Ngài Minh Chua xem, đau lòng c.h.ế.t mất! Cô yêu ngài.”

Lục Khiêm khẽ nhắm mắt .

Một lúc , ông thì thầm : “Truyền Chí, nào khổ nhục kế chứ” Đó là con trai ruột của ông.

Thư ký Liễu vỗ vỗ ông, an ủi bảo ông ngủ.

Đợi khi Lục Khiêm hòa hoãn, ngoài xem Minh Châu, Minh Châu đang gọi điện, hình như là xin nghỉ với đoàn phim. Thư ký Liễu chủ động : "Đợi ông Lục khỏe hơn, cô cứ bận chuyện của , về cam đoan ông Lục sẽ khỏe khoắn.” Minh Châu lắc đầu.

Lục Khiêm bệnh như , thể ?

cho thư ký Liễu, bởi vì cô cố ý ở thành phố B, nên vai diễn cũng mất .

hối hận. Bây giờ chỉ Lục Khiêm, mà Thước Thước và Tiểu Lục U cũng cần cô.

Lục Khiêm đúng, bọn họ là bố của bọn trẻ, bọn trẻ là trách nhiệm của bọn họ.

quyết định. Thư ký Liễu chớp mắt cả một lúc, bỗng nhiên hớn hở tươi , nhịn : “Như đương nhiên là thích!’’

 

Loading...