Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1210 - 1219: Trong đêm tối

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:20:27
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lục Khiêm ở cửa phòng tắm, im lặng . Trong đêm tối.

Dưới ánh đèn, góc nghiêng dịu dàng của cô, nước mắt rơi cũng lấp lánh. Ông tâm tư của cô, cô đang đau lòng.

Lục Khiêm lâu, cô đều chìm trong cảm xúc của thể hồn .

Ông qua lấy bình thuốc trong tay cô, nhẹ giọng : "Khi xuất viện mới kê, một thuốc trong nước mua . Những loại thuốc đó cũng ngày nào cũng uống, thật sự uống chẳng qua chỉ một hai loại."

Minh Châu ngẩng đầu ông.

Khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô vẫn còn nước mắt.

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cho khuôn mặt của cô dán lồng n.g.ự.c của nhẹ nhàng sờ.

Minh Châu từ từ ôm lấy eo của ông. Ngón tay của cô thậm chí chút run rẩy. Lục Khiêm khàn giọng hỏi: "Có em đau lòng ?"

Cô ở trong lòng ông im lặng hồi lâu, mới run giọng lên tiếng: "Lục Khiêm, lúc đó em sợ."

Cô chỉ một câu . Những cái khác cô thật sự khó .

Cô yêu ông, yêu nhiều năm như đến bây giờ thể tùy ý giống như thời thiếu niên.

Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa tóc của cô. Ông ép buộc cô, chỉ cứ ôm cô như .

Có lẽ cho đến thời khắc , trái tim của bọn họ đều dám từ từ đến gần với mới dám thật sự yên tâm.

Mới dám chắc chắn tất cả thứ là mơ. Minh Châu rơi nước mắt nữa. Tuổi cô cũng lớn gây trò mặt ông.

Lục Khiêm hiểu cô chứ, ở trong mắt ông, cô chính là trẻ con, dù giả vờ thì ông cũng chỉ cần là nhận ngay.

Lục Khiêm bế cô lên giường.

Dùng chăn bọc cô , giống như con sâu róm.

Minh Châu , vỗ vai của ông: “Nóng! Bây giờ là mùa hè, giống như chứ!”

Lục Khiêm đưa tay trong chăn. Ông sờ chân của cô: “Dưới chân lạnh!”

Ông nhớ cơ thể cô khá , mùa hè chân lạnh như . Minh Châu đặt chân trong bàn tay ông.

Da của ông ấm nóng khiến cô cảm thấy thoải mái.

Minh Châu dựa gối, nhẹ giọng : "Phụ nữ từng sinh con sẽ thêm chút bệnh vặt, cả."

Lục Khiêm kiên trì ủ ấm cho cô.

Đợi ông xuống đối mặt với , Minh Châu do dự nhưng vẫn hỏi ông: "Ở Thụy Sĩ như thế nào? Chị dâu cứ với em... Em cũng dũng khí hỏi."

Lục Khiêm nhớ những ngày tháng đó. Quả thật khó khăn.

Khi khó khăn nhất một tháng ông uống một giọt nước, huống hồ là thức ăn.

Khi thật sự chịu ông sẽ xem hình của Minh Châu và Thước Thước, thêm Tiểu Lục U.

những thứ ông với cô.

Ông đưa tay, để cô thoải mái cánh tay của ông. Ông lựa xong chuyện để .

"Tuyết ở bên đó ! Từ cửa sổ bệnh viện thể thấy cả dãy núi.

"Nhớ khi ba mươi tết, ngủ dậy, chú Liễu của em từ bên ngoài mua bánh tổ về, khi đó thèm, thật sự ăn!”

"Vậy cùng ăn ?"

Lục Khiêm : "Ăn ! Một tiếng nhỏ! Ông xong, đột nhiên tắt đèn.

Ông đưa tay trong chăn của cô, tiếp đến áo của cô vén lên. Minh Châu siết chặt ga giường.

Đợi khi Lục Khiêm từ trong chăn của cô rời , mặt của cô đỏ nóng, may mà đang tắt đèn.

Lục Khiêm bên cạnh cô, nhẹ nhàng chạm mặt cô. Cô mắng ông là lưu manh.

Lục Khiem đè thấp giọng, giọng mang chút chơi bời nên lời: "Lúc đó nếm thử."

Minh Châu tiếp nữa.

lưng , chịu chuyện với ông tiếp.

Quá nghiêm túc !

Trong đêm tối, Lục Khiêm chằm chằm vai gầy của hô, mỉm .

Ông từ từ dựa qua, dán sát cô nhẹ giọng : "Mấy năm đó, nhớ nhất vẫn là em"

Mặt của Minh Châu lời mà nóng lên.

Cô lúc thì động lòng lúc thì cảm động, nhưng lúc cảm thấy lời ngọt ngào. như của luyện qua bao nhiêu phụ nữ, tức giận!

"Em ngủ đây!"

Lục Khiêm , ôm lấy eo của cô. Buổi sáng, thứ Bảy.

Bà cụ dậy sớm, hai đứa trẻ cũng nhàn rỗi, sáng sớm ở trong sân trồng hoa và cây.

Tiểu Lục Thước cầm cái xẻng nhỏ, cánh tay nhỏ cũng khá sức. Trên đầu Tiểu Lục U đội một cái nón hoa. Vô cùng đáng yêu.

Cô bé quơ hai cái chân nhỏ trắng ngần, phía trai, kéo cái hoa nắm cây cỏ .

Bà cụ thương cháu mặc cô bé hái. chút nữa trở thành bi kịch. Cô bé sờ con sâu.

Cô bé dọa sợ, khuôn mặt trắng trẻo nhăn đó lớn lên. “Oa oa..”

“Phân phân...”

Tiểu Lục Thước theo ánh mắt cô bé qua, một nhát cắt làm đôi đó hoảng loạn tay chân dỗ em gái, nhưng bé vẫn là con nít, dỗ như thế nào.

Tiểu Lục U đến mặt đỏ, thút thít ngừng. Bà cụ cũng dỗ, nhưng dỗ !

Lục Khiêm từ trong phòng khách , còn cách chừng mười mét, Tiểu Lục U khập khiễng chạy về phía bố, ôm lấy chân dài của bố.

Lục Khiêm khom lưng bế cô bé lên, để nhóc con ở cánh tay xem thử. Tiểu Lục Thước ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống. Cậu bé đưa khăn giấy: “Em gái thấy sâu !”

Tiểu Lục U thấy sâu , hai tay nhỏ tròn trịa ôm lấy cổ của bố dám xuống nữa.

Nước mắt nước mũi của cô bé bộ đều rơi chiếc áo sơ mi đắt đỏ của bố.

Lục Khiêm cũng để ý. Ông lau nước mắt cho cô bé, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể của cô bé. Tiểu Lục U làm nũng dựa lòng ông. Vẻ mặt của Tiểu Lục Thước đầy ngưỡng mộ, nhưng bé cũng thương em gái nên ghen.

Bà cụ qua Tiểu Lục U. Bà : “Con gái nhỏ với bố quá.”

Lục Khiêm mặt trời kêu bà cụ dẫn Tiểu Lục Thước nhà ăn sáng, ông bế con theo.

Tiểu Lục U dọa sợ.

Cô bé trong lòng bố mềm nhũn uống sữa, còn chịu xuống.

Lục Khiêm chỉ đành bế cô bé pha sữa.

Cuối cùng cô bé đó ôm bình sữa ở trong lòng ông uống chút ngủ , miệng nhỏ thả lỏng bình sữa rơi xuống, cô bé giật tỉnh dậy ôm bình dùng sức uống.

Lục Khiêm ôm cô bé tròn trịa đó nỡ rời mắt.

Tiểu Lục Thước chịu ăn cơm đàng hoàng mà chạy qua em gái.

Cậu bé ở bên cạnh: “Em gái thật đáng yêu!”

Lục Khiêm đưa tay xoa nhẹ tóc ngắn màu của bé, dịu dàng : “Thước Thước của chúng cũng dễ thương!”

Tiểu Lục Thước bĩu môi: “Con là đàn ông con trai, thể dùng đáng yêu để hình dung.”

Lục Khiêm .

Tiểu Lục U ngủ say, một ngày thời gian ngủ của trẻ nhỏ nhiều. Lục Khiêm nghĩ lầu cũng thích ngủ, dứt khoát bế cô bé lên lầu. Quả nhiên Minh Châu còn đang ngủ.

Ông rón rén tay chân, đặt cô bé trong chăn của . Minh Châu tỉnh dậy.

Cô cúi đầu hôn đứa trẻ trong lòng, giọng của Lục Khiêm khàn: “Còn sớm, em cùng con bé ngủ thêm chút !”

Minh Châu chút do dự. Đã tám giờ , cô ngủ nữa thì gì.

Lục Khiêm gõ đầu cô một cái: “Bà cụ cũng ! Không cần giả vờ chăm chỉ!”

Cô cắn môi trừng ông một cái.

Lục Khiêm đang cái gì thì điện thoại vang lên, là điện thoại của thư ký Liễu.

Ông bắt máy, khi mấy câu thì ngoài ban công. Minh Châu vẫn mơ hồ chút.

Có liên quan đến Lục Huân, bây giờ cô bé vợ chồng thư ký Liễu nhận nuôi, học tập cũng ở thành phố B.

Lục Huân chịu chuyện, thính giác vấn đề. Cô bé học ở ngôi trường thường.

Sau đó ở trong trường xảy xung đột với bạn học đẩy xuống lầu, chân thương.

Thư ký Liễu đang tìm bác sĩ .

Lục Khiêm cúp máy gọi thêm mấy cuộc rõ ràng là đang giúp tìm .

Minh Châu im lặng ông chuyện.

Cô tưởng rằng nữa tin tức về đứa trẻ đó cô sẽ xảy phản ứng kịch liệt nhưng thực tế trong lòng cô bình thản, lẽ là chuyện qua hoặc là trải qua chuyện đáng sợ hơn, cô suy nghĩ thông suốt .

Lục Khiêm chuyện chừng mười phút, trở về phòng ngủ. Tiểu Lục U đang ở trong lòng ngủ ngon.

Minh Châu đang ông châm châm.

Biểu cảm của ông chút căng thẳng, một lúc mới giơ điện thoại: “Thư ký Liễu chút chuyện giúp đỡ.” “Là đứa bé đó ?” Minh Châu trực tiếp hỏi. Ông sợ cô giận, qua nhẹ nhàng xoa đầu cô. Minh Châu dậy.

: "Mẹ em quen một bác sĩ khoa xương cực kỳ , chút nữa em sẽ liên hệ chút!"

Cơ thể của Lục Khiêm cứng . Ông chút dám tin.

Minh Châu cúi đầu sờ nhẹ đứa bé trong lòng, cô thấp giọng : "Lục Khiêm, em thích đứa bé đó nhưng em với cứ như đa liên quan đến ! Em đến mức chống đối một đứa trẻ. Huống hồ cô bé là chú Liễu nhận nuôi, độ tuổi bọn họ cũng nhỏ , còn lo lắng như thế.

Lục Khiêm chuyện, ông cũng sờ đầu Tiểu Lục U.

Minh Châu : "Em giúp liên lạc, đến bệnh viện xem thử !"

Lục Khiêm do dự.

Vốn dĩ cuối tuần đặc biệt ở cùng bọn họ.

Minh Châu mỉm : 'Không vẫn còn ngày mai , ngày mai thì còn cuối tuần."

chính là chỉ cần sống thì thật cái gì cô cũng thể thoải hiệp.

Lục Khiêm gật đầu.

Ông đổi ngoài, khi xuống lầu thì Tiểu Lục Thước đang làm bài tập ở sảnh lớn.

Cậu bé ngẩng đầu Lục Khiêm. Một lúc sai, mặt nhỏ căng: "Bố, bố ngoài?"

Lục Khiêm do dự một hồi, ông dối với trẻ con, chỉ : "Đi thăm một em gái, trưa trở về ăn cơm trưa với con!"

Tiểu Lục Thước gật đầu, cúi đầu tiếp tục làm bài tập của . Chỉ là nắm đ.ấ.m siết chặt.

Lục Khiêm xổm xuống, sờ đầu của : "Bố sự đồng ý của ! Hay là con cùng bố?"

"Con làm bài tập!"

Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Lục Thước còn khá lạnh lùng. Lục Khiêm xoa đầu bé, mở cửa ngoài.

Ông thì Tiểu Lục Thước buông bút xuống. Cậu bé bóng lưng ở cửa, môi đỏ mím chặt. Cứ luôn như !

Ông luôn bỏ rơi bọn họ!

Trong lòng ông, công việc quan trọng hơn bọn họ, ngay cả Manh Manh đó cũng quan trọng hơn bọn họ!

Lục Khiêm đến bệnh viện.

Thư ký Liễu đang bận rối đầu, mời bác sĩ cho đứa nhỏ xử lý mâu thuẫn giữa các đứa bé.

cửa phòng bệnh, phụ của đứa bé nghịch ngợm đó đến .

Thư ký Liễu là một hiểu chuyện.

đối phương quá đáng, chỉ ức h.i.ế.p Lục Huân tay đẩy mà phụ đó đến mà chịu xin , trực tiếp bồi thường một trăm nghìn xem như là việc tư.

Một trăm nghìn, tiền viện phí cũng đủ. Huống hồ đối phương còn chút hối cải.

Thái độ của thư ký Liễu cũng lạnh lùng, kết quả của đối phương hung dữ gào lên: "Một trăm nghìn còn , các bao nhiêu? Tôi mấy từ thành phố 6 chuyển đến, xuất của đứa trẻ gì thì con vài câu làm chứ.

Thư ký Liễu tức đến đánh .

Vợ của kéo , đó nhẹ giọng : "Ông Lục đến .” Lục Khiêm đến cùng với bác sĩ do bà Hoắc giới thiệu.

Bác sĩ thích tham gia những việc , nên phòng khám cho đứa nhỏ .

Lục Khiêm đàn bà nhiều chuyện đó, nhíu mày.

Người phụ nữ đó Lục Khiêm, chút sợ hãi, bà đàn ông mặt phận thấp.

gan .

Miệng của ai lớn, đè uy phong thì đó thắng.

Vì thế bà tiếp tục gào mồm lên : "Ôi, kiếm trợ thủ đến ! Đây là chuyện nhiều thì thể làm , còn cho mấy một trăm nghìn, thêm một xu cũng ! Đẩy

nó thì làm chứ, một đứa cha sinh sẽ dạy, đẩy hai cái cũng c.h.ế.t .

Thư ký Liễu lên đánh . Vợ của ngăn .

Thư ký Liễu gấp gáp: "Là lúc nào còn đạo lý quân tử gì nữa." Không ngờ đến vợ của lên , bốp hai tiếng tát lên mặt của đàn bà đó.

dùng sức mạnh. Đột nhiên mặt của phụ nữ đó đỏ lên, là đặc sắc.

Người phụ nữ lập tức gào lên: “Đánh ! Đánh ! Còn thiên lý ?”

Lục Khiêm trầm giọng : “Đánh cô thì làm ?” Ông lên một bước.

Người đàn bà chua ngoa đó khỏi lùi về vài bước, cho đến khi cơ thể mập mạp đụng tường, bà giả vờ dữ tợn Lục Khiêm: “Người tiền thì đánh ! Tôi sai ? Nó chính là tạp chủng ?”

Lục Khiêm từng bước đến gần.

Người phụ nữ đó nuốt nước bọt, mà chồng của bà dám tiến lên kéo.

Giọng của Lục Khiêm đè thấp: “Tôi cho cô con bé tạp chủng, bố của cô bé là sinh viên đại học Newton, là thanh niên tuấn tú hiếm , là liệt sĩ vì sự nghiệp hàng

mà c.h.ế.t thảm, một đứa trẻ như con bé nên chăm sóc, mà khác gọi là tạp chủng.”

Lục Khiêm nghẹn.

Nói xong thì giơ tay tát phụ nữ một cái.

Ông từng đánh phụ nữ nhưng hôm nay phá lệ.

Lục Huân là Lam Tử Mi lén lút sinh , là cô tính kế Lục Quân.

Lục Huân vô tội.

Trên cô bé chảy dòng m.á.u của Lục Quân, mới tám tuổi thiên phú kinh giống như Lục Quân.

Lục Khiêm xong cũng đánh xong.

Người phụ nữ một lúc lâu còn hồn, đợi bà tỉnh thì còn sự hung dữ ban đầu.

che mặt .

Người đàn ông ở bên cạnh bà tức giận : “Còn mặt mũi , còn dẫn súc sinh ở nhà đến xin con gái ! Lỡ như chân té thành bệnh gì đó thì cô kêu con trai cô cưới về !” Bà Liễu gào thét: “Lục Huân chúng gả cho lưu manh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1210-1219-trong-dem-toi.html.]

Lời rõ ràng sai lệch .

Lục Khiêm đến đau đầu, ông hiao cặp vợ chồng cho thư ký Liễu, bản tự trong phòng bệnh.

Khi ông khỏi suy nghĩ.

Thật ông lâu gặp cô bé , bây giờ gặp đương nhiên tâm trạng phức tạp.

Trong phòng bệnh, chân của Tiểu Lục Huân đang treo lên.

Cô bé ngã gãy xương rơi một giọt nước mắt, quấy.

Khi Lục Khiêm cô bé ông, môi mấp máy... Lục Khiêm đứa bé .

Đau đến thế còn .

Sau đó ông chán nản nghĩ, cô bé chuyện, cũng ?

Ông xòe bàn tay, khẽ sờ đầu cô bé. Lục Huân ông chằm chằm. Thư kí Liễu để vợ đối phó với đàn bà đanh đá , bản chạy thì thấy cảnh hai đang .

Anh thương Lục Huân.

Anh dù đứa bé họ nhân nuôi, nhưng trong lòng cô bé vẫn luôn Lục Khiêm.

Thư kí Liễu lấy kính xuống, lặng lẽ lau mắt. Có những ai thế .

Khi tỉnh táo , tay vỗ vai Lục Huân, ho khan: “Gặp chú Lục , còn buồn thế?”

Lục Huân vẫn lời nào. Cô bé dùng ngôn ngữ ký hiệu, dùng động tác tay chuyện.

Cũng may vợ chồng thư ký Liêu thương cô bé thật lòng, tình nguyện học ngôn ngữ ký hiệu.

Anh Lục Khiêm, : “Con bé vui... Phải... Rất vui.” Cổ họng Lục Khiêm nghẹn ngào.

Ông khẽ gật đầu, cuối cùng nhếch nhác, thảo luận về vết thương của cô bé với bác sĩ.

Bác sĩ phim chụp. Ông : “Tình hình khá phức tạp, nhưng khó làm.”

Ông mời Lục Khiêm qua chuyện, Lục Khiêm Lục Huân, đứa bé đó vẫn ông chằm chằm.

Lục Khiêm sờ đầu cô bé.

Ông và bác sĩ đến văn phòng ngoại khoa. Bác sĩ quan hệ của Lục Khiêm với nhà họ Hoắc nên vô cùng chu đáo, mời ông uống .

Ánh mắt Lục Khiêm sâu. Bác sĩ xuống, cân nhắc xong mới : “Chân khó chữa! Vết thương lòng mới khó chữa! Tôi đứa bé chuyện là do vấn đề tâm lý, tại chữa trị kịp thời?”

Sắc mặt Lục Khiêm lạnh nhạt.

Suy nghĩ của ông ngược dòng về quá khứ, về những chuyện hề vui vẻ .

Cái c.h.ế.t của Lục Quân, sự cố chấp của Lam Tử Mi. Và sự đau lòng của Minh Châu.

Ông thấp giọng : “Thân thế của đứa bé phức tạp, trải qua quá nhiều chuyện, cũng do làm hết trách nhiệm.”

Quan hệ của với nhà họ Hoắc, bác sĩ hiểu rõ. Vợ cũng bỏ rơi .

Ông đến bàn làm việc phương án trị liệu, suy nghĩ nhẹ giọng : “Giờ là thời gian điều trị nhất của con bé, lớn thêm chút nữa, chuyện thì nữa luyện tập, đó sẽ là một quá trình dài đau khổ.”

Lục Khiêm gật đầu: “Tôi sẽ với con bé.”

Bác sĩ đưa cho Lục Khiêm một tấm danh : “Đây là bạn của thầy , uy tín trong phương diện , nhưng thường xuyên ở nước ngoài, nếu cần gọi điện thoại thì cứ báo tên .”

Lục Khiêm nhận lấy cảm ơn.

Ông rời khỏi phòng làm việc, cũng phòng bệnh luôn. Hành lang yên tĩnh .

Ông tới cuối hành lang, ở đó một cánh cửa sổ, gió nóng mùa Hè thổi từ đó , thổi nóng mặt thoải mái, nhưng Lục Khiêm cần nó giúp tỉnh táo.

Buổi chiều, Lục Huân làm một phẫu thuật nhỏ.

Lục Khiêm gọi cho Minh Châu, để cô đợi .

Ông cảm thấy , giọng cũng đè xuống thấp: “Minh Châu, là ở bên cuối tuần ...

Minh Châu thoải mái và bình tĩnh hơn quá khứ nhiều. Cô đang ôm Lục U, cùng bà cụ tước vỏ đậu. Cô nhẹ giọng : “Vừa em ở với bà cụ! Anh về đúng.”

Lục Khiêm mỉm , hỏi qua Lục Thước: "Con trai ngốc ? Lúc , nó đúng lắm, Minh Châu, em trông nó nhé, lát về chuyện với nó.”

Minh Châu gật đầu. Cô qua, Lục Thước đang bóng cây sách. Hai thêm mấy câu cúp điện thoại.

Bà cụ sợ trong lòng Minh Châu thoải mái nên tước đậu nữa, mang hai con xem kho báu của .

Tất cả đều là ngọc trai lớn, phỉ thúy lớn. Từng viên đá để vương lục vô cùng mắt!

Đây là thứ nhất Minh Châu từng gặp, nhưng phụ nữ nào từ chối những thứ ?

Tiểu Lục U hiểu, đeo chuỗi hạt xanh thật dài lên . Còn hồng ngọc, lam ngọc.

Hoa ngọc, lục ngọc.

Hết cái đến cái khác, khiến như một cái móc treo đồ trang sức. Bà cụ khẽ mắng: “Sao cứ như một tên trộm thế hả!”

Minh Châu bà cụ đối với , cô : “Mẹ lấy về ! Mấy thứ quý giá quá.”

Bà cụ vẫn chịu nhận về.

lấy thêm vài thứ nữa, Minh Châu dở dở . mà, cô nhanh chóng nữa.

Mới mười lăm phút, khi họ , Lục Thước biến mất . Bà cụ suy nghĩ: “Không còn sách ?”

Minh Châu cũng lo lắng.

Hai lớn và giúp việc tìm khắc trong ngoài biệt thự nhưng thấy Lục Thước , cuối cùng bà cụ đưa ý: “Mau gọi cho

Lục Khiêm! Bây giờ chuyện gì quan trọng hơn con trai nó hết! Bảo nó mau về tìm !”

Ngón tay Minh Châu run, cô gọi cho Lục Khiêm. Giọng cô cũng run rẩy.

“Lục Khiêm, Thước Thước biến mất Trong bệnh viện, Lục Khiêm giật . Thước Thước biến mất ?

Ông cầm điện thoại khỏi phòng bệnh, dù trong lòng hốt hoảng nhưng ông vẫn là an ủi Minh Châu đầu tiên: “Em đừng hoảng, kiểm tra camera trong biệt thự ?”

Minh Châu : “Em đang xem! Nó chạy ngoài một .” Trên màn hình, Lục Thước cánh cửa màu đen, vòng vo một vòng biến mất.

Lòng Lục Khiêm trầm xuống.

Ông đè nén cảm xúc: “Em để trông Lục U , giờ đến cục cảnh sát đường XX, em đến cũng , chúng kiểm tra camera xung quanh xem ! Anh gọi cho Lão Chu .”

Người là cánh tay đắc lực của ông. Minh Châu lời ông.

, mỗi một hướng, đường cô còn gọi cho Hoắc Minh, vận dùng tất cả những quan hệ thể dùng .

Khi rời , Lục Khiêm gặp thư ký Liễu. Nghe Lục Thước mất tích, thư kí Liễu vội vàng theo.

Khi lên xe, Lục Khiêm gọi cho Minh Châu: “Lần thằng nhóc bỏ nhà chạy qua phòng trọ bên , em qua đó xem , chúng liên lạc .

Minh Châu đồng ý.

Xe của Lục Khiêm chầm chầm rời khỏi bệnh viện.

Ở cổng bệnh viện, một chiếc taxi dừng , một bé trai bước từ xuống. Cậu bé đeo ba lỗ, chạy khu nội trú.

Cậu bé tìm từng tầng một.

Cuối cùng bé tìm tìm ở một phòng bệnh VIP. Lục Huân xinh .

Cô bé kế thừa ngũ quan xinh của Lam Tử Mi, da trắng, trắng như Lục U.

Lúc , chân cô bé bó bột, cô bé đang tựa giường vẽ gì đó. Một quyển giấy vẽ vẽ hơn một nửa .

Trên giấy vẽ váy cưới, mẫu là một phụ nữ xinh ... Lục Huân cầm cây bút sáp, tô từng chút một.

Trước vợ chồng thư ký Liễu từng cho rằng cô bé đang vẽ Lam Tử Mi, dù kí ức lớn nhất của cô bé cũng là Lam Tử Mi, nhưng Lục Huân từng cho ai , là Hoắc Minh Châu.

Vì cô bé , chú Lục kết hôn thành công. Cô Minh Châu cũng mặc váy cưới.

Cô bé thiết kế một bộ váy cưới xinh , lớn lên trở thành nhà thiết kế, khao khát một ngày sẽ tặng nó cho cô Minh Châu.

Như , sẽ trách chú Lục nữa ?

Lục Thước ngoài cửa cô bé, đương nhiên cũng thấy bản vẽ váy cưới, đôi con ngươi như phun lửa.

Cậu bé cho rằng đó là Lam Tử Mi.

Lục Thước tiến lên, làm chuyện thô lỗ nhất cuộc đời, xé nát quyển tập vế của Lục Huân.

Mấy chục bản vẽ, quyển tập vẽ hai năm, đều xé nát hết, rơi xuống nền giường trắng tin, rơi tóc, Lục Huân.

Cô bé ngạc nhiên bé trai mặt . Da trắng nõn. Mái tóc màu .

Ngũ quan giống chú Lục.

Cô bé lập tức nhận đây là ai, mặt trắng bệch, cúi đầu xuống nhặt những mảnh vụn đó lên.

Lục Thước hổ giận giữ : “Sao mày xuất hiện?” Mặt Lục Huân tái xanh.

Lúc cô Liễu , thấy hai đứa trẻ, cô xung quanh... Ấy, ông Lục và Truyền Chí ?

Cô Liễu an ủi Lục Thước gọi cho chồng .

nhỏ giọng : "Sao Thước Thước tới thế? Hai đứa bé hợp .”

Đối với thư ký Liễu, đây là tin tức vô cùng .

Anh cúp mắt với Lục Khiêm: “Cậu bé đang ở bệnh viện! Sao tìm ?

Lục Khiêm đoán lén điện thoại.

Ông lập tức về, còn gọi báo cho Minh Châu nữa. Cuối cùng cũng yên tâm .

Ông về bệnh viện.

Trong phòng bệnh, cô Liễu đang dọn dẹp giấy vụn đất, Lục Huân ngạc nhiên giường.

Mặt Lục Thước vẫn còn vẻ hổ và giận giữ. Lục Khiêm , chậm rãi tới cạnh con trai minh, mặt bé. Lục Thước ngước mắt ông.

Lục Khiêm khàn giọng hỏi: “Chuyện phong độ như thế, con làm ?”

Lục Thước mím chặt môi, đó : “Bố con xin ?” Lục Khiêm như điện giật.

Lúc trái tim ông vô cùng đau đớn... , Lục Thước làm sai, nhưng tất cả chuyện do ông ?

Nhất thời, ông cũng làm thế nào. Ông dạy con, nhưng , vô cùng hổ thẹn. Rốt cuộc vẫn là thư kí Liễu hiểu ông.

Anh nhẹ giọng : “Về nhà bàn ! Ngài mang Thước Thước về nhà , thằng bé bốc đồng mà, vẫn còn nhỏ... Đừng nghiêm khắc quái”

Trong lòng Lục Khiêm tức giận, xách . Thư kí Liễu lo xong cái mới quan tâm cái .

Lục Huân chịu chuyện, đối xử thô bạo như thế, cũng lặng lẽ một chỗ.

Thư kí Liễu vô cùng đau lòng.

Anh dịu dàng : “Mai bố mua quyển khác cho con! Đẹp hơn quyển !” Lục Huân gì cả.

Cô bé nắm chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay còn giấu một mảnh giấy. Đó là váy cưới màu đỏ.

Cô bé , ngày chú Lục kết hôn, cô Minh Châu mặc váy đỏ .

tất cả đều cô bé phá hỏng. Lục Khiêm đưa Lục Thước về nhà.

Trên xe, hai cha con gì cả, Lục Thước cũng đang giận. Lục Khiêm lái xe.

Lúc ông hút thước.

Khi dừng đèn đỏ ở ngã tư, ông định trái với con trai: “Con nên gây gổ với bạn gái! Con nghĩ xem, con bé đẩy ngã xuống lầu làm gãy chân, còn chuyện nữa! Lục Thước, bố dạy con thế ?”

Lục Thước chịu lời nào.

Lục Khiêm cách nào với bé cả, cũng dám gì nghiêm khắc.

Mãi đến khi xe lái biệt thự, lúc dừng , Lục Thước mới nhẹ giọng : “Bố từng dạy con!”

Cậu bé xong thì mở cửa xe nhảy xuống.

Lục Khiêm cửa xe mở rộng, vô cùng giận dữ.

Ông xuống xe, tức giận sút cửa xe, lí lẽ, dạy dỗ bé. phòng khách, ông ngây ngẩn.

Lục Thước quỳ thẳng cầu thang, cơ thể nhu nhược ưỡn thẳng, tỏ quật cường.

Tiểu Lục U kêu .

Lục Thước chỉ vỗ cô bé, nhẹ giọng : “Qua bên chơi .” Lục Khiêm trong tức giận.

Ha!

Bướng bỉnh như thế mà còn thương em gái nữa.

Ông chuyện, Lục Thước mở miệng : “Con làm sai! Con bằng lòng chịu phạt! con hối hận!”

Lời khiến Lục Khiêm giận đến mức trái tim run lên. Mẹ nó. Mấy năm , theo tính khí của ông, dù thế nào thì ông cũng đánh thằng bé một trận.

giờ ông đủ sức nữa!

Lúc bà cụ run run chạy tới, thấy cháu trai yêu quý đang quỳ thì đau lòng tiến kéo bé lên, nhưng Lục Thước bướng bỉnh hiếm thấy, dù c.h.ế.t cũng chịu lên.

Trong lòng bé mơ hồ nhớ . Khi bé xé quyển tập vẽ, con bé Manh Manh đang rưng rưng nước mắt.

Hình như còn khó nữa. Con bé đó , quỳ một tí thì là gì ?

Bà cụ kéo lên nên sang mắng Lục khiêm: “A! Nó làm chuyện hại đời hại gì mà mày hành hạ nó

thế hả? Nếu như theo tiêu chuẩn của mày, gây họa là nên c.h.ế.t hả? Nhiều năm qua, và Minh Châu luôn chịu nhiều khổ sở vì cái đào hoa của mày, mày thương con xót con ? Hay là mày cảm thấy Lục Thước và Lục U xứng làm con của nhân vật lớn như mày? Thế giờ tao mang cháu tao , cản trở mày nữa! mà Lục Khiêm, tao cho mày , bây giờ mày chẳng là gì cả , Đại Thanh mất lâu , mày còn tưởng đám bảo vệ chút hào quang le lói nể mặt mày ! Tao nhổ , mày đây mới là đầu tiên lo cho mày đó!”

Lục Khiêm khổ: “Mẹ , con ý đó!” “Thế mày ý gì?”

“Cả nhà vất vả lắm mới đoàn viên ! Cũng là do cha thấu tình đạt lý mới để con gái về với mày, mày làm chồng, làm cha thế nào hả? Phải, bên đó cần mày, nhưng bên cần ? Minh Châu hiểu chuyện nghĩa là mày thể coi thường con bé, coi trọng con bé!”

Nói xong một đoạn dài, bà cụ nhạt.

“Lục Khiêm, tao thấy mày còn độc dài dài!” Lục Khiêm càng khổ.

Bà cụ mắng xong, lòng cũng thoải mái hơn.

Bà cảm thấy chắc chắn Lục Thước trong lòng cũng thoải mái . Bà lấy một cái ghế, xuống cạnh cháu trai, quạt gió cho : “Mày làm chuyện , đừng mà trách con mày làm liều!”

Nói xong, bà lau mồ hôi cho Lục Thước: “Cháu quỳ, bà nội ở đây với cháu.”

Lục Khiêm phục bà cụ luôn.

Rõ ràng trong lòng bà cũng đồng ý với hành động của Lục Thước, cũng cho rằng bé làm sai, nhưng bà vẫn chửi . Nhìn , thằng nhóc nhượng bố đó!

Tát cho một cái cho một quả táo, làm trôi chảy quá. cái tát đó là cho ông!

Lục Khiêm làm gì .

Ông ôm lấy Lục U, cố ý mát: “Nghe nhiều thế, bảo bối nhà chúng sợ ! Bố pha sữa cho Lục U nhé!”

Bà cụ cản ông: “Trời đang nóng, cho uống sữa tươi đừng làm nóng!” Lục Khiêm tỏ vui vẻ: “Mẹ đúng!”

Ông suy nghĩ xong còn : "Được, con nấu cơm riêng cho cháu! Bố làm bánh khoai tây, làm bánh táo cho Lục U, làm mì hải sản cho thằng bé ngốc , quỳ lâu như bồi bổ... Bố thằng bé ngốc, con nhớ thời gian quỳ nhé, để bố còn canh lửa, bưng là ăn luôn.”

Lục Thước chịu lời nào.

Bà cụ : Xem mày làm con tức thế nào!”

Lục Khiêm ôm Lục U bếp, mới mấy bước thấy Minh Châu về.

Ánh mắt Lục Khiêm trở nên sâu thẳm.

Lục U ôm mặt bố, thơm thơm, nước miếng chảy dính lên cằm ông.

Cô bé nó: “Mẹ về ... Bố quỳ... Bố quỳ....

 

Loading...