Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1201 - 1209: Vào giờ khắc này

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:19:18
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Khiêm xoay .

Minh Châu chịu, cô ôm ông, ôm chặt đến mức móng tay cũng cắm sâu trong da thịt ông.

Cả cơ thể của cô cũng đang run rẩy.

Vào giờ khắc , Lục Khiêm .

Ông quen sóng gió, từ lâu vinh nhục còn nao núng, nhưng lúc cô gái nhỏ mà ông yêu thương ôm ông đến đau lòng, ông khỏi động lòng rơi lệ.

“Minh Châu!” Giọng của ông cũng run lên nhè nhẹ. Minh Châu đáp lời ông.

Cô dán mặt lưng ông, Lục Khiêm gầy hơn một ít nhưng vẫn khỏe hơn nhiều so với lúc còn đang bệnh.

Hồi lâu , cô nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau ?” “Không đau!” Cuối cùng Lục Khiêm vẫn đầu , ông thấy khuôn mặt nhỏ của Minh Châu tràn đầy nước mắt.

Lần đầu ông , hóa lúc làm lành cũng nhất định sẽ mừng rỡ như điên.

Hóa cũng sẽ tan nát con tim.

Lục Khiêm trở tay tắt bếp, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, ánh mắt thâm sâu.

Đã lâu ông cô như thế .

Dàn da ấm áp sát gần bên , giơ tay lên là thể chạm tới, hơn nữa cô còn thuộc về ông.

Giọng của Minh Châu run rẩy, cô gọi một tiếng Lục Khiêm. Ông kìm lòng nổi, cúi đầu hôn cô, ngọn lửa nóng bỏng triền miên bên , cuốn lấy đến khi linh hồn của cả hai tan thành từng mảnh.

Cả nghiêng ngả lảo đảo, dựa bàn bếp. Hôn hết tới khác.

Cuối cùng tóm cũng làm gì khác, cô sườn vai ông, yên lặng rơi lệ.

Lục Khiêm vuốt ve mái tóc dài của cô.

Hồi lâu ông mới dịu dàng : “Đói bụng đúng ! Cơm xong , để mang cho em ăn.”

“Ừm!" Cô đáp nhẹ, đôi mắt đỏ hồng.

Lục Khiêm vỗ nhẹ vai cô: “Đi nhà vệ sinh rửa mặt ! Xong ăn cơm là lúc.”

Minh Châu qua đầu rời .

Một lát , cô phòng tắm bên trong phòng ngủ chính, mở vòi nước tạt nước lên mặt, để bản bình tĩnh hơn một chút.

Người trong gương.

Hai mắt ửng đỏ, hai bên gương mặt nổi rạng mây hồng. Minh Châu ngơ ngẩn.

Đã lâu từng đỏ mặt, cũng chỉ Lục Khiêm mới thể khiến cô luống cuống chân tay như thế . Mấy năm nay, bọn họ cũng trải nhiều chuyện như , vẫn chỉ ông mới thể thật sự khiến cô rung động.

thử buông tay ông, thử làm quen với nhiều khác. Cô một cuộc sống mới.

Thế thì , trai rằng bởi vì cô thích nên mới thể buông bỏ .

Bây giờ ở bên cạnh ông một nữa, dường như trái tim của cô mới sống .

“Có cơm , đây ăn nào!” Giọng Lục Khiêm ôn hòa. Cô ừ một tiếng.

Lúc ngoài phát hiện ông đang ở cửa phòng ngủ, cô cúi đầu định chạy nhưng cản .

Ông đè cô lên cửa, hạ giọng: “Mặt của em đỏ bừng! Xinh quá.” Minh Châu chịu nổi.

Cô đẩy nhẹ ông một phen: "Không mấy lời ngon tiếng ngọt như .

Hai mắt cô đỏ ửng : "Em nhanh như !” Đều là trưởng thành, cần rõ là ông hiểu, cô xảy quan hệ với ông nhanh như , Lục Khiêm vẫn

phần phong độ , ông mỉm xoa mái tóc đen của cô. Lục Khiêm làm xong bữa ăn, còn cố ý làm mấy món cô thích.

Minh Châu ăn nhiều.

Chờ tới lúc ăn xong cô hối hận, vuốt bụng nhỏ : “Béo lên màn hình sẽ !”

Lục Khiêm pha hoa quả cho cô, đưa đến mặt cô: “Mấy khi một ! Sáng mai làm salad cho em!”

“Anh cũng hiểu đấy.” Minh Châu ôm hoa quả nhấp từng ngụm nhỏ.

Ánh đèn vàng ấm áp.

Trong căn phòng trang trí tinh xảo, ngày mùa hè mở điều hòa mát mẻ, dày hầu hạ thoải mái, tâm trạng của ai cũng sẽ trở nên vui vẻ, Minh Châu cũng ngoại lệ.

Bọn họ đều lòng tiến thêm một bước. Đền bù những thiếu thốn trong mấy năm qua.

hai ba năm cả hai giao lưu với , hơn nữa chênh lệch tuổi tác, các mối quan hệ xã hội cũng giống . Đề tài chung của hai cuối cùng cũng chỉ con cái. Sau khi vài câu, Minh Châu ngượng ngùng.

Cô nhẹ giọng : “Lần gặp cô Hồ thì em lời xin , em mất kiềm c.h.ế.t Lục Khiêm niết mặt cô: “Là do ! Anh sẽ xin .” Sau đó, em, em . Cũng cái gì mới ! Lúc đang yêu đương cuồng nhiệt tới lúc khi kết hôn, tình cảm giữa bọn họ , mỗi gặp mặt luôn luôn vội vàng lăn giường, thật ít khi chuyện với , giống như hiện giờ là việc mới lạ.

Đêm khuya, Lục Khiêm giữ cô : “Ngủ ở đây ! Muốn đôi lời với em.”

Minh Châu cũng làm vẻ.

Hai bọn họ làm chuyện , cũng từng là vợ chồng. Bây giờ chỉ ngủ cùng một cái giường, trò chuyện với

mà thôi, cô cũng thể khoa trương rằng buổi tối cần về nhà.

Lúc Lục Khiêm thu dọn, cô tắm xong.

Lúc ông cầm áo tắm phòng tắm, cô dựa bên cửa sổ gọi điện thoại về nhà, bà Hoắc nhận điện thoại.

Giọng của Minh Châu nhẹ nhàng.

cũng còn lỗ mãng như lúc còn trẻ tuổi.

Nói vài câu, cô cúp điện thoại, tầm mắt đối diện với Lục Khiêm. Bỗng nhiên cô ngại ngùng.

Giống như đầu tiên ngủ với một đàn ông, tự nhiên kéo lấy áo tắm tơ tằm màu đỏ ông.

Giọng của Lục Khiêm dịu dàng: “Khá xinh !” Cả khuôn mặt của Minh Châu ửng hồng.

Ông , phòng tắm, một lát tiếng nước chảy phát từ bên trong.

Minh Châu định chờ sô pha, trong chốc lát cảm thấy vẫn nên chờ giường, cuối cùng ngay chính cô cũng cảm thấy bản phóng khoáng cho lắm, chẳng chỉ là ngủ cùng một cái giường thôi ?

Cô tự dỗi bản , thẳng lên giường.

Một tay ôm gối đầu, khuôn mặt cọ nhẹ lên gối, cô vẫn thẹn thùng.

Lục Khiêm mang theo cả nước chui ổ chăn, ông lạnh.

kích thích, giật một cái, xoay ngã trong lòng n.g.ự.c ông, khỏi ngửa đầu hỏi: “Anh tắm nước lạnh ?”

Lục Khiêm thèm để ý mà ừ một tiếng.

Minh Châu lo lắng cho sức khỏe của ông nên vui cho lắm. Lục Khiêm năm nhẹ lấy tay cô ở trong chăn, nhẹ nhàng kéo thể mảnh khảnh của cô dán sát trong lòng n.g.ự.c ông, lẩm bẩm: “Không gì đáng ngại! Ngoại trừ việc chú ý đến chuyện ăn uống, những khía cạnh khác vấn đề.”

Nếu chắc chắn, ông cũng sẽ trở về. Minh Châu lên tiếng.

Qua một hồi lâu, lúc ông cho rằng cô nữa, cô giơ tay tắt đèn.

Sau đó, cô gác khuôn mặt nhỏ lên đầu vai của ông.

Giọng của cô nhỏ nhẹ cũng mềm mại: “Thật nếu chú , em cũng sẽ từ chối, chú đừng tầm nước lạnh.

Lục Khiêm gì.

Ông đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bên hông cô. Chậm rãi, bàn tay trở nên ấm áp...

Hô hấp của cả hai đều vô cùng nhẹ nhàng, sợ đối phương phát hiện suy nghĩ của nhưng chuyện đầu là điều dễ khống chế, thở dần dần trở nên dồn dập.

Cuối cùng Lục Khiêm cũng chịu , đỡ lấy cái ót của cô. Ông hôn cô, dùng một tay cởi áo tắm của cô .

“Lục Khiêm!”

Giọng của Minh Châu tựa như chú mèo con, cô lên đàn ông phía .

Lục Khiêm ừ một tiếng.

Ông lấy một hộp đồ khỏi tủ đầu giường, đặt sang một bên, đó vội vàng hôn cô...

Ánh trăng dịu dàng...

Ánh sáng chiếu lên vách tường,

Hai bóng hình cuộn cùng với động tình động tĩnh của đôi tình nhân. Đêm càng thêm quyến rũ!

Lúc kết thúc là ba giờ sáng.

Cô gối đầu lên bả vai trắng nõn của ông, mái tóc đen xoa bung ông.

Sau khi trải qua chuyện đó, quan hệ giữa nam và nữ sẽ phát triển vượt bậc.

Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp của ông, mềm giọng hỏi: “Trong hai năm đó, nhớ em ?”

“Đương nhiên là nhớ! Ngày nào cũng nhớ! Cũng nhớ Thước Thước và bé con trong bụng em.”

Lục Khiêm cúi đầu: “Còn em! Em nhớ tới ?”

Minh Châu dịch đầu sang một bên: “Nhớ chứ! Có khi nhớ thì vui, khi nhớ vui nhưng lúc nào cũng nhớ.”

Lục Khiêm hôn lên trán của cô một cái.

Ông : “Ngày mai lịch trình gì ! Rảnh thì về thăm bà cụ với ! Sau đó cũng sẽ tới nhà em, thăm hỏi bố em.”

Minh Châu nhẹ nhàng.

Cô hỏi ông: “Anh vẫn dám tới ?”

Lục Khiêm cô từ trong bóng tối, cố ý : “Sao dám! Anh chẳng những dám cầu hôn, còn dám ngủ chung một cái giường với em nữa, khiến em xin tha ngừng.”

Minh Châu liếc ông một cái.

Một lát cô bỗng nhiên : “Cầu hôn gì đó thì !”

Tuy rằng cô và ông đang một cái giường nhưng chuyện cưới hỏi cả đời, cô làm phiền bố .

Lục Khiêm ép cô.

Ông chỉ : “Mau ngủ , nếu còn ngủ, chúng làm thêm một hồi nữa!”

Minh Châu cảm thấy ông hổ, nào ai giống như ông .

Lục Khiêm dùng cái mũi cao thẳng chống mũi cô, nhẹ giọng : “Anh chăm sóc cơ thể mà!!”

“Không hổ.”

Ngày tiếp theo Minh Châu công việc, còn bận. Cô hẹn với Lục Khiêm cuối tuần thăm bà cụ.

Lục Khiêm đưa cô tới phim trường, lúc xuống xe, ông chỉ lẳng lặng xem cô. Minh Châu vui.

Cô tháo đai an , : “Anh tới đây là ! Em thể ở bên cạnh lúc nơi , vẫn còn việc công ty cần xử lý ?”

Lục Khiêm nắm lấy tay cô, xoa bóp nhẹ nhàng. Lần làm hòa, Minh Châu giống như .

Mặc dù trong lúc vui sướng ngập tràn như tối hôm qua, cô cũng gọi ông một tiếng chú Lục, cô chỉ gọi ông là Lục Khiêm.

Ông nhẹ: “Buổi tối tới đón em nhé?”

Minh Châu nghĩ ngợi : “Không cần! Em tài xế tới đón , xe em còn đang ở bên nhà trai nữa!”

Lục Khiêm : “Anh cho chạy xe đến phim trường!” Chuyện sắp xếp khá thỏa, cô phản đối.

Lục Khiêm ở cùng với cô nhiều hơn nhưng Minh Châu quấn quít quá, vẫn hẹn cuối tuần.

Cô xuống xe rời . Lục Khiêm lái xe đến công ty.

Đi trong, mặt thư ký Liễu tràn đầy vui mừng, ở bên cạnh thử thăm dò: “Tối hôm qua chơi suốt đêm với mấy ông Dịch ạ?”

Anh tinh mắt phát hiện Lục Khiêm áo sơ mi. Lục Khiêm cởi áo khoác , đặt ở sô pha, đó xuống dựa .

Ông ngửa đầu thư ký Liễu bí, nhẹ giọng : “Tôi và Minh Châu yêu , ở căn nhà bên đường Quảng Nguyên.”

Thư ký Liễu vô cùng kinh ngạc.

Một lát , châm cho Lục Khiêm châm , dò hỏi: “Vậy là tối hôm qua ngài liên lụy ! Cô Minh Châu uống say thật sự nặng.”

“Cái gì mà uống say! Không chuyện đó, chúng làm hòa !”

Đôi mắt bò của thư ký Liễu trừng lớn.

Hơn nửa ngày vẫn phục hồi tinh thần, Lục Khiêm cũng ngẩn ngơ, ông : “Lần thể khiến cô đau lòng nữa!”

Thật ông cũng thể cảm giác Minh Châu đối xử với ông bằng lúc .

Có lẽ vì quen, lẽ là vì cô trưởng thành. Tóm còn sự mật trong quá khứ.

Cuối cùng thư ký Liễu cùng tìm giọng , lắp bắp: “Chuyện mà... Đột nhiên nghĩ thông suốt hả?”

Lục Khiêm mỉm : “Hẳn là Hoắc Minh với em !”

Ông hỏi thư ký Liễu: “Có dự án nào phù hợp để hợp tác với Tây Á , làm thêm mấy cái, để Minh thời gian về nhà với Ôn Noãn và bọn nhỏ.”

Thư ký Liễu .

“Tôi đây sẽ tìm, cũng sẽ tạo một cái!” Cả Lục Khiêm đều thả lỏng.

lúc vị Tổng Giám đốc Ngô gọi điện thoại tới, hẹn ông đánh gôn.

Bình thường khi Lục Khiêm cũng nhất định sẽ mấy buổi xã giao thế .

hôm nay tâm trạng của ông khá , thả lỏng một chút, vì thế đồng ý luôn.

Thư ký Liễu thấy biểu cảm của ông, đoán chuyện tối hôm qua đơn giản vì thế lập tức ồn ào: “Tối hôm qua ngài mệt mỏi, hôm nay nên nghỉ ngơi một chút.”

“Mặt cái gì! Một con nhóc mà cũng làm mệt ? “Tôi mệt chút nào!”

Hai mắt thư ký Liêu bốc lửa, hâm mộ ghen ghét.

Ba ngày cuối tuần, Lục Khiêm vẫn thể gặp Minh Châu. Cô sự nghiệp. Cô thể chờ đợi ông cả ngày.

Lục Khiêm ở công ty cũng bận rộn, cũng thể vây quanh cô lúc nơi, mãi tới tận thứ sáu, ông mới rảnh để đón cô và bọn nhỏ.

Tới nhà họ Hoắc là bảy giờ tối Chạng vạng, chiều hôm buông xuống.

Rặng mây đỏ nơi phía chân trời dần dần bay xuống, đồ sộ, mỹ lệ. Nhà họ Hoắc vô cùng náo nhiệt, em nhà họ Hoắc đều mặt ở trong nhà, hơn nữa mấy đứa trẻ con vô cùng sôi nổi.

Lục Khiêm mới xuống xe ngửi mùi đồ ăn. Tiểu Hoắc Tây ôm lấy chân ông: “Ông !”

Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cô bé, đó ôm lên một phen, Tiểu Hoắc Tây cũng dành yêu.

Bây giờ ông đang thương cô bé nhất.

Chờ lát nữa thấy Lục Thước và Tiểu Lục U sẽ rời mắt, cho nên giai đoạn chính là thời gian tình cảm giữa cô bé và ông tươi mới nhất, cô bé thể lãng phí!

Lục Khiêm nào mấy suy nghĩ linh tinh của cô quỷ nhỏ. Tới chỗ .

Ở đó đặt một bộ bàn ghế nhỏ, Tiểu Lục Thước đang ở đằng !

Tiểu Hoắc Tây thoát khỏi vòng ôm của Lục Khiêm, giọng giòn tan: “Lục Thước, chị trả ông cho em đây!”

Lục Khiêm nhịn bật . Tiểu Hoắc Tây chạy nhanh như chớp. Lục Thước giương mắt Lục Khiêm, nhỏ giọng gọi một tiếng.

Lục Khiêm tới xổm bên bé, sờ đầu của : “Bé ngốc, ở đây chờ bố hả?”

Lục Thước quan tâm tới mặt mũi.

Cậu bé tự nhiên, : “Không , ở đây đèn sáng!” Lục Khiêm cũng vạch trần, ông xem bài tập cho con trai, đôi mắt Tiểu Lục Thước chằm chằm ông, trong chốc lát đột nhiên hỏi: “Có bố và làm hòa ?”

Lục Khiêm chút để ý chỉ ừ một tiếng.

Sau đó ông hỏi con trai: “Vậy con làm hòa với bố ?” Khuôn mặt nhóc đỏ bừng, chịu .

Lục Khiêm cũng ép bé, ôm cả lẫn ghế dựa sảnh lớn, đó : “Sau ở đằng sách, ánh đèn sáng, còn nóng nữa.”

Hoắc Chấn Đông đang uống , thấy .

Ông tỏ vẻ hiếm lạ, nở nụ : “Chà, Lục Khiêm đừng chứ, trong đúng là thương con đấy.”

Ông chậc chậc hai tiếng: “Không đơn giản nhỉ! Thấy lúc như hỏa tiên, đại pháo, bây giờ trách nhiệm với gia đình như thế , thật sự khiến vô cùng cảm động!”

Ông há mồm cũng chỉ một chín một mười với Hoắc Minh, đau tim.

Bà Hoắc đẩy chồng mấy cái.

Lục Khiêm giữ vững phong độ, ông đưa quà cáp lên, đó khiêm tốn mà : “Có nhiều chuyện con làm , sẽ sửa bộ, vẫn mong bố thể cho con cơ hội.”

Hoắc Chấn Đông cũng điều. Con cái mà, gõ một cái là .

Thật sự chọc bỏ , Minh Châu !

Ông mời xuống gọi giúp việc: “Lên lầu gọi mấy đứa thằng Minh xuống lầu ăn cơm, cũng thật là, mấy đứa chụm một chỗ là tách nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1201-1209-vao-gio-khac-nay.html.]

Bà Hoắc tiếp: “Ôn Noãn và Minh Châu dạo phố, mua ít quần áo trang sức, gọi Minh để tư vấn ! Con cái yêu thương mà ông còn vui hả?”

Trong lòng Lục Khiêm lạnh lẽo.

Không bận làm , thời gian để gặp mặt ?

Ông ghen tị nhưng tiện mở miệng!

Đang nghĩ, lầu xuống.

Hoắc Minh ở phía , Ôn Noãn và Minh Châu sóng vai , cô dựa Ôn Noãn, cả ôm chặt lấy cánh tay ... Hoắc Chấn Đông lạnh lùng : “Cậu của các con tới!"

Hoắc Chấn Đông thế. Không khí trở nên vô cùng vi diệu. Hoắc Minh đầu em gái, chỉ thấy khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ, rõ ràng chịu nổi kiểu trêu học

Da mặt Lục Khiêm dày. Ở độ tuổi như ông, để làm mấy chuyện cũng bất chấp thể diện.

Hai mắt ông chan chứa tình cảm, chăm chú Minh Châu, còn lộ liễu hơn cả đây.

Hoắc Minh khẽ một tiếng.

Anh và bố ruột nhà kẻ tung hứng: “Sao bố như , cũng ngại tới nhà chơi nữa.”

Hoắc Chấn Đông trừng mắt: “Da mặt mỏng thế ?” Hai bố con nhà cực kỳ đẳng cấp. Lục Khiêm cũng chỉ thể chịu đựng. Lúc tới gần, ông tự nhiên dậy sóng vai cùng Minh Châu, còn dịu dàng hỏi cô: “Sao tới tìm dạo phố?” Minh Châu nhẹ nhàng liếc mắt ông một cái. “Anh trai cũng !”

“Không chú tới công ty ? Hơn nữa em cũng thích dạo phố với chị dâu hơn.”

Lục Khiêm lén lút cầm tay cô ở bàn. “Cũng đúng, phụ nữ càng hiểu phụ nữ hơn!” Nói xong ông , nhẹ giọng bảo: “Anh lên ôm Tiểu Lục U xuống!”

Bình thường Tiểu Lục U bàn ăn cơm, thật sự cô bé còn quá nhỏ, cơm của cô bé luôn làm riêng hoặc là uống sữa bò. Minh Châu ừm một tiếng.

Lục Khiêm lên lầu.

Hoắc Chấn Đông dáng vẻ của con gái, lạnh: “Lại đau lòng nữa hả? Ha ha, khi đàn ông thể hiện thì ngàn vạn đừng ngăn cản, cũng đừng đau lòng! Con cứ đối chiếu với chị dâu của con, sức giày vò nó!”

Ôn Noãn gắp cho ông một miếng đồ ăn.

Giọng của cô mềm mại: “Bố, những chỗ con đối xử với Minh chu , còn mong bố nhắc nhở!”

Hoắc Chấn Đông vội vàng : “Đâu ! Đâu ! Con đối xử với Minh gì để chê.”

Minh Châu mà đỏ mắt.

Chị dâu chỉ bắt chẹt trai, ngay cả bố cô cũng đòn dễ bảo hơn hẳn.

Đang nghĩ ngợi, Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U xuống lầu.

Mùa hè, Tiểu Lục U mặc một chiếc chân váy nhỏ màu hồng, múp míp đáng yêu.

Cô bé ôm bố, một bàn đồ ăn.

Lục Khiêm gọi giúp việc đưa canh rau dưa tới, còn khoai tây nghiền, ngoài còn cá hầm thịt ớt.

Phần lớn mặn, thật bé con thích ăn. Lục Khiêm kiên nhẫn dỗ dành.

Tiểu Lục U vui vẻ, khanh khách, ăn hết bộ đồ ăn mặt.

Hoắc Chấn Đông ha ha: “Nhìn đấy! Nếu Lục Khiêm mở công ty nữa, mở cái nhà trẻ cũng đấy, dỗ con nít cũng điêu luyện ghê!”

Lục Khiêm lập tức : “Cũng vì Tiểu Lục U lời.” Tiểu Lục U thích ông, dựa trong lòng n.g.ự.c bố.

Lục Khiêm nhịn xoa bóp cái bụng nhỏ múp míp của cô bé.

Một bữa cơm trôi qua, bản ông ăn bao nhiêu.

Minh Châu , yên tâm lắm nhưng trong nhà đều ở đây, da mặt cô mỏng.

Ôn Noãn một cái.

Ôn Noãn lập tức hiểu ý cô, với Lục Khiêm: “Cậu ít nhiều cũng ăn thêm một chút !”

Lục Khiêm sững sờ. Sau đó ông chỉ : “Từ đến nay cũng ăn nhiều lắm!”

Ôn Noãn chuyện nữa, cô Minh Châu, chỉ thấy trong mắt Minh Châu ướt át.

Cô lén hỏi: “Đau lòng hả?” Minh Châu ngại ngùng: “Không!"

Ôn Noãn cũng hỏi .

Sau khi ăn xong, cô và Minh Châu dọn dẹp đồ của hai đứa bé, Lục Khiêm Hoắc Chấn Đông kêu phòng sách.

Cửa khép . Hoắc Chấn Đông còn vui đùa như . Ông đưa tay mời Lục Khiêm xuống.

Hai đàn ông trưởng thành giằng co giống như hồ ly ngàn năm đang so chiêu.

Hoắc Chấn Đông cũng yêu thương Minh Châu, xem con cái còn quan trọng hơn mặt mũi. ông khẽ than thở: “Hai ở bên , phản đối nhưng cũng sẽ ủng hộ! Còn thể đến cuối cùng , còn xem bản hai ! Lục Khiêm, cũng thẳng, Minh Châu là con nít, con bé thể chạy đuổi theo tới chân trời góc bể giống như bảy năm nữa!”

Trong lòng Lục Khiêm ê ẩm: “Con !” Hoắc Chấn Đông vẫy tay.

Ông chút đau lòng nhưng đôi lời vẫn rõ.

“Đứa nhỏ , từ nhỏ chiều chuộng nên vô tâm vô tư, đau khổ của con bé đều đến từ chính ... Tôi làm bố cũng dám cái gì, bởi vì con bé thích ! Đương nhiên, cũng hy sinh vì con bé nhiều! Lục Khiêm, bây giờ cầu xin gì khác, chỉ hy vọng thể bên cạnh con bé thêm vài năm!”

Hoắc Chấn Đông xong thì . Khóe mắt ông một tia ánh sáng.

Hòn ngọc quý tay ông mới chỉ đầu ba mươi.

Lục Khiêm lớn hơn cô nhiều tuổi như , sức khỏe cũng , ông thật sự đau lòng.

Thế nhưng ông thể làm thế nào?

Lục Khiêm lẳng lặng đấy, mãi lâu vẫn gì, đó cũng là bệnh trong lòng của ông.

Nếu ích kỷ, ông đủ dũng khí?

Hồi lâu , Lục Khiêm nghẹn giọng : “Bố, bố cứ yên tâm!” Hoắc Chấn Đông lặng lẽ lau sạch nước mắt, lúc đầu khí thế âm ầm: “Có gì mà thể yên tâm! Hai cứ sống cho , nuôi hai đứa cháu lớn khôn! Tôi thấy Tiểu Lục Thước là hạt giống ! Cái kiểu lặng lẽ âm trầm cũng là theo nhà họ Lục mấy đấy.”

Lục Khiêm:...

Hai bàn chút công việc.

Đợi đến khi ông xuống lầu, Ôn Noãn cầm tay Tiểu Lục Thước, Tiểu Lục U trong lòng n.g.ự.c Minh Châu.

Thấy Lục Khiêm, Tiểu Lục U dang đôi tay múp míp “Bố ôm!”

Lục Khiêm tiến lên ôm lấy con gái cưng, một tay cầm theo một cái hộp. Ông Minh Châu, dịu dàng : “Em lái xe nhé!”

Minh Châu phản đối.

Lúc một nhà bốn rời , Ôn Noãn chỗ , tâm trạng vô cùng phức tạp.

Cảnh chính là tâm nguyện lâu dài, thể của cô. Cuối cùng tới hôm nay cũng thực hiện.

Hoắc Minh ôm lấy bả vai của cô, cùng cô.

“Cảm động đến mức nhè hả? Tổng Giám đốc Ôn của chúng kiểu yếu ớt như !”

Ôn Noãn liếc một cái. Cô chuyện giả vờ bệnh, chiến tranh lạnh với mấy ngày. Hoắc Minh quá chó má!

Anh lén điện thoại của cô, lúc phát hiện bệnh tâm lý, còn dẫn cô tới gặp bác sĩ tâm lý cùng .

Kết quả nào cũng ngủ ở bên trong!

Ôn Noãn liếc một cái: “Em vẫn tha thứ cho !” Hoắc Minh vòng tay ôm chầm lấy bộ vay cô.

Anh đè cô vách tường ở lối , nhẹ nhàng sờ vòng eo eo của cô, định dùng sắc hê hoặc cô: “Vậy làm thế nào Tổng Giám đốc Ôn mới nguôi giận đây!”

“Hay là, em cũng lén ?

Ôn Noãn đá một cái: “Bớt dát vàng lên mặt , ai thèm lén ! Anh cho rằng ai cũng biến thái như !” Hoắc Minh khẽ. Anh gác mặt lên vai cô, .

Ôn Noãn đầy , cô thật sự hết cách với nhưng dường như cũng chấp nhận cái kiểu !

Minh Châu lái xe, nửa giờ chạy tới biệt thự của Lục Khiêm. Biệt thự lớn, xe chạy một vòng mới dừng .

Bà cụ ngóng trông từ sớm.

Tuy rằng mấy năm nay, bà cùng Minh Châu và bọn nhỏ cũng thường xuyên gặp mặt nhưng lúc một nhà bốn đồng thời xuất hiện vẫn mang ý nghĩa khác, còn Tiểu Lục U tuổi còn nhỏ, bà cũng chỉ gặp mấy .

Bây giờ bé con nhỏ nhắn chập chững . Gió đêm thổi qua, váy nhỏ tốc lên.

Nửa cái m.ô.n.g nhỏ tròn như quả trứng cũng lộ , thật sự vô cùng đáng yêu.

Bà cụ thật lòng hận thể gặm một cái lên m.ô.n.g cô nhóc, yêu thương thế nào cũng đủ.

Bà ôm lấy Tiểu Lục U, thơm hôn. Tiểu Lục Thước cũng ghen tị, ở một bên xếp hàng. Tất nhiên bà cụ cũng sẽ bỏ qua bé.

Sau khi thiết với cháu nội yêu, bà cụ Minh Châu trong gió đêm, cô vẫn trẻ tuổi xinh như thế.

Cái mũi bà cụ chua xót.

Bà nắm lấy tay Minh Châu, nghẹn ngào: “Trở về là ! Trở về là !"

Lời chỉ với mỗi Minh Châu. Còn với cả Lục Khiêm. Một bà lão thời trẻ mất đứa con gái yêu thương, lúc tuổi già con trai nhiễm bệnh sinh tử rõ, sợ, đau lòng?

Không bà sợ tuổi già nơi nương tựa mà sợ một ngày nào đó chín suối thể yên tâm.

Bà cụ khống chế chính nhưng rốt cuộc vẫn kiềm chế .

sang một bên lau nước mắt.

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên sâu xa, cũng đau khổ.

Đôi mắt của Minh Châu đỏ bừng, cô đối xử với bà cụ như ruột, tới õng ẹo làm nũng: “Con đói bụng , hoành thánh ạ, bỏ cả rau thơm nữa.”

Bà cụ lau mắt .

“Sao thể ! Thịt viên cũng gói cho con , nhưng mà mèo con thích ăn vụng đừng để bỏng, bằng đau lòng.”

Minh Châu ngượng ngùng.

Buổi chuyện hài hòa yêu thương nhưng cũng gợi lên nhiều chuyện cũ. Những ngọt ngào, vui đều nảy lên trong lòng.

Trong đêm đoàn viên , mà thấy suy nghĩ muôn vàn. Bà cụ chăm sóc bọn nhỏ.

Bà tắm rửa cho Tiểu Lục U, đặt một cái bồn tắm nhỏ ở trong sân, giăng một cái khăn tắm .

Cả Tiểu Lục U trần truồng, ở phía vô cùng sung sướng. Bà cụ tắm rửa thơm tho cho cô bé. Tiểu Lục Thước ở bên cạnh thêm nước.

Minh Châu vùi đầu ăn hoành thánh, lúc ăn một nửa, Lục Khiêm cầm chén mất.

“Cơm chiều ăn nhiều ! Bây giờ ăn nhiều như , sợ nê bụng hải” Nói xong, chính ông xuống bắt đầu ăn chén hoành thánh .

Minh Châu ngại ngùng.

: “Không em sợ bà cụ đau lòng !” Lục Khiêm : “Ăn cho béo em !”

Lời vô cùng dịu dàng khiến cô thể nào . Cô cứ ông ngẩn như thế.

Lục Khiêm đang ăn uống trang nhã, đột nhiên hỏi cô: “Sao cảm thấy mấy ngày hôm nay em đang trốn tránh !”

“Đâu !”

Cô thấp giọng : “Em bận!”

Lục Khiêm xoa đầu cô: "Bận ! Không thời gian dành cho .” Minh Châu mím miệng, đáp lời.

Lục Khiêm hỏi cô: “Buổi tối ngủ phòng nhé?” Cô lắm.

Tuy rằng là vợ chồng, tuy rằng sinh hai đứa nhỏ nhưng dù cô cũng tới với phận là khách, cô cảm thấy .

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên thâm sâu. Ông : "Đưa cả Tiểu Lục Thước và Lục U nữa! Nghĩ cái gì đấy!"

Minh Châu bực bội: “Ai nghĩ? Em nghĩ!” Lục Khiêm ăn hết nửa bát hoành thánh còn .

Tự ông cầm chén rửa, đầu nhéo mặt cô: "Thật sự còn phóng túng như hồi trẻ nữa!"

Minh Châu ghét kiểu chuyện khó của ông.

Hai ở chung với , khi thì ngọt ngào, khi thì chút ngại ngùng. Lúc sắp ngủ.

Bà cụ đánh tiếng để hai đứa nhỏ ngủ với bà. Minh Châu cảm thấy .

Tiểu Lục Thước bế em gái nhanh chóng chạy trốn. Bà cụ từ từ theo

Lục Khiêm đưa Minh Châu tới phòng ngủ của ông, là phòng ngủ của ông nhưng thật bọn họ cũng một thời gian ở cùng trong .

Tất cả vẫn như cũ. Lục Khiêm cũng vội vàng.

Thậm chí ông còn tới phòng sách xử lý công việc, nhiều ít cũng khiến Minh Châu thả lỏng tự do hơn.

Chờ đến lúc bận việc xong, trở về phòng ngủ. Minh Châu ngây sô pha bên cửa sổ. Vẫn mặc bộ quần áo đó, tắm rửa, cũng tháo trang sức.

Lục Khiêm tới, nhẹ nhàng xoa tóc cô, thấp giọng : “Có thoải mái

Minh Châu do dự một hồi vẫn . “Có ngại ngùng! Cứ cảm thấy thoải mái giống như đây.”

Thật lúc cô làm hòa với ông, hai cùng chung chăn gối trong căn phòng ở đường Quảng Nguyên.

Chuyện mật cũng làm.

Thế nhưng ở đây cô cảm giác như là khách.

Thật sự thể thoải mái.

Lục Khiêm thể thấu hiểu, ông ở bên cạnh cô, để cô tựa .

Nghĩ ngợi một phen.

Ông từ từ mở miệng: “Là do suy xét chu ! Lần tới sẽ đưa em về đây buổi sáng, buổi tối chở em! Nếu qua đêm, chúng cũng ở bên đường Quảng Nguyên! Minh Châu, em từ từ, sẽ phối hợp với em vô điều kiện. đêm nay quá muộn, tạm chấp nhận một đêm! Anh sẽ chạm em."

Tuy rằng Minh Châu tự nhiên nhưng cũng đến mức đó.

Hơn nữa còn cả hai đứa con nữa.

Bọn họ xong, ông để cô tắm rửa, còn chọn một chiếc áo ngủ kín đáo cho cô.

Minh Châu tắm xong, trở phòng ngủ. Lục Khiêm tìm thêm một chiếc chăn mỏng, một một cái. Cô ông khom lưng bận bịu.

Lúc gần như còn tìm thấy sự khí phái của Ngài Lục năm đó ở ông mà chỉ là một đàn ông bình thường

khỏi bước tới ôm lấy ông từ lưng.

Lục Khiêm vỗ nhẹ tay cô: “Vừa còn thoải mái, lúc dán tới đây! Tính tình như con nít!”

Ông giả bộ định rút chăn . Minh Châu vội vàng : “Đừng! Như cũng !” Lục Khiêm .

Minh Châu dán mặt sát lưng ông, lẩm bẩm: “Em chỉ để em làm việc đó khi em , ?”

Lục Khiêm vẫn nhẹ: “Không để em làm thì để ai làm?” Ông cầm lấy khăn lông trong tay cô, lau tóc cô. Minh Châu mái tóc dài dày, thế thích gội đầu mỗi đêm.

Sáng nào Lục Khiêm cũng lau tóc cho cô, chính những lúc dịu dàng như thế vô cùng động lòng

Cô từ từ thả lỏng, gác đầu ở ông đùi, nhẹ nhàng ôm lấy hông ông: “Bố em gì với ?”

Lục Khiêm dừng tay.

“Ông , ngày nào em cũng cãi ông , một hai đòi với .” Minh Châu nâng đầu lên: “Làm gì !”

Lục Khiêm cô.

đặt đầu xuống, đổi khiến ông kêu lên một tiếng.

, lén lút dịch sang chỗ khác, thì thâm: “Không em cố ý.” Lục Khiêm vỗ mặt cô: “Đây là tài sản cá nhân của em đấy, làm hư là còn nữa .”

Ông lời khiến Minh Châu ghen.

Cô hỏi ông: “Anh xác định tài sản công chứ?” Lục Khiêm thả khăn lông , lẳng lặng cô một hồi lâu, đó nhéo vô mặt hỏi: “Còn ghen hả! Đã biến thành tài sản tư nhân của em bảy tám năm !"

Minh Châu chẹp miệng, mà ngượng.

Trong lòng Lục Khiêm chuyện làm nhưng cuối cùng vẫn chỉ niết mặt cô: “Anh tắm! Đừng tắt đèn chơi di động!”

Cô ồ một tiếng.

Lục Khiêm dậy, đưa tay cởi cúc áo ngủ trong phòng tắm Minh Châu bò lên giường lớn.

Cô lăn hai vòng, cảm thấy , dựa đầu giường.

Sau đó cô kéo tủ đầu giường , xem trong đó sách .

bên trong tủ đầu giường là một đống thuốc sắp xếp chỉnh tề mà, ước chừng hơn mười loại.

Cô cầm hai lọ lên xem. Trên lọ là tiếng Đức, Minh Châu tinh thông tiếng nước ngoài, cô hiểu. Nhìn một hồi, đôi mắt ươn ướt.

Cô làm hòa với Lục Khiêm nhưng chính cô từng cho ông mấy năm nay cô sống như thế nào.

Ông bao nhiêu, cô cũng đến nhường . Toàn bộ thời gian mang thai Tiểu Lục U cô luôn gặp ác mộng, mơ thấy Ôn Noãn gọi điện thoại báo cho cô tin ....

Cho nên lúc Lục Khiêm trở về, thời khắc đó, trái tim của cô mới về chỗ của nó.

Lục Khiêm khỏi phòng tắm thì thấy Minh Châu ở đầu dòng lặng im đổ lệ.

 

Loading...