Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1190 - 1199: Ông nhẹ nhàng đè tay cô lại
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 11:30:47
    Lượt xem: 17 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
cô cũng cần uống thuốc! Minh Châu kiên trì, cô sợ sẽ mang thai.
Cuối cùng lúc Lục Khiêm đưa cô tới phim trường, ông vẫn dừng xe ở ven đường, Minh Châu định xuống xe mua thuốc.
Ông nhẹ nhàng đè tay cô .
Ông là truyền thống, nhất phụ nữ nên trực tiếp mua thứ đồ .
Lục Khiêm tiệm thuốc.
Ông với nhân viên tiệm thuốc lấy một hộp thuốc tránh thai. Lúc tính tiền, ánh mắt của ông dừng một hộp nhỏ hình chữ nhật, châm chước một hồi ông cầm luôn hai hộp cỡ L.
Lục Khiêm về xe.
Bên cạnh ông là một chai nước sôi để nguội, vặn nắp , đưa cho cô tự bốc thuốc.
Minh Châu uống xong thì khẽ cau mày.
Lục Khiêm nhịn vỗ vai cô, cô giật , đó khóe mắt dần dần chuyển màu hồng nhạt.
Lục Khiêm thắt đai an . Ông nghĩ ngợi một hồi bỏ hai hộp nhỏ trong túi áo hộc đựng đồng, dòng chữ tiếng Anh to bự khiến xem nhẹ cũng khó, mặt Minh Châu nóng lên.
Cô cắn môi: “Lục Khiêm, , chúng chỉ làm chuyện đó một hai thôi.”
Lục Khiêm ừ một tiếng.
Ông giương mắt cô, một lát , hỏi cô với nhiều ẩn ý: “Tối hôm qua em thấy thoải mái ?”
Cả hai bọn họ đều trống vắng lâu.
Tối hôm qua hút hồn như thế nào, cả hai đều hiểu rõ trong lòng mà .
Đương nhiên Minh Châu chịu trả lời, cô cúi đầu vân vê ngón tay, hừ nhẹ: “Chỉ cần là đàn ông...”
“Hoắc Minh Châu!” Rất ít khi ông gọi cô cả họ lẫn tên. Minh Châu giương mắt.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, : “Không như ”
Cô định mở miệng, ông cũng buông tay, khởi động xe. Sau đó ông nữa...
Minh Châu suy đoán ông đang tức giận, cô cạn lời, cô còn nổi cáu với ông, ông còn tức giận!
Vì thế cô cũng im lặng. Lúc xuống xe, cả hai đều vưil Lúc giữa trưa, Lục Khiêm xuống nước , ông gọi điện cho cô mời cô ăn cơm.
Minh Châu nhận.
Sau đó cô gửi tin nhắn cho ông, nội dung đại khái tối hôm qua chỉ là một đêm phong lưu mà thôi.
Lục Khiêm tức giận đến mức ném cả di động.
Dù ông vẫn để ý câu của cô: Chỉ cần là đàn ông.... Trong văn phòng.
Thư ký Liễu thấy sếp chịu đau khổ, bụng nhặt điện thoại lên, tay chân nhẹ nhàng đặt bàn làm việc, đó làm giảng hòa: “Tối hôm qua mới ngọt ngào đủ kiểu, cô gái nhỏ dỗ dành lâu một chút, ngài ngẫm xem tình thể hiện tại còn giống như năm đó! Năm đó trong mắt cô , ngài vẫn đang trong thời kỳ đỉnh cao, hiện giờ...
Lục Khiêm ném cây chặn giấy ngoài. “Hiện giờ thế nào?"
Thư ký Liễu tiếp tục bụng nhặt lên, lúc đặt lên bàn còn nhẹ nhàng chớp mắt: “Dù cũng thể so với đây, đàn ông nào mà chả giống , ngài ngắm , tối hôm ngài khiến cô vui vẻ ?"
Lục Khiêm tựa lưng ghế .
Thân là đàn ông, thật ông cũng để ý tới chuyện .
'Thế nhưng tối hôm qua tồi, ông xác định Minh Châu cũng thấy vui sướng.
Phản ứng của phụ nữ lừa ail Ông hừ lạnh một tiếng. Thư ký Liễu : “Vậy thì nhất định là do những mặt khác làm ! Ngài nghĩ , những Minh Châu tiếp xúc đều nâng niu cô ở lòng bàn tay, ngài dỗ dành mà còn nhăn mặt, thế thì
còn phần thắng nào nữa! Trên con đường , cóc ba chân thì khó tìm, đàn ông hai chân đầy đó thì khó tìm ?”
Lời thẳng lòng Lục Khiêm.
Ông đổi thư ký Liễu đang hết lòng khuyên nhủ ! Sau khi mấy rời , ông lẳng lặng suy nghĩ. Lại cảm thấy lời thư ký Liễu cũng đạo lý!
Lục Khiêm cầm điện thoại gọi cho trợ lý của Minh Châu, lịch trình của cô, hóa là đang tới một nhà hàng ăn cơm.
Lục Khiêm tra xét, lúc cũng xa.
Ông cầm chìa khóa xe và áo khoác, khỏi văn phòng, trực tiếp tìm .
Thư ký Liễu còn đang ở bên ngoài, thấy ông thì mặt mày hớn hở: “Vậy là đúng ! Một đêm làm vợ chồng trăm ngày ân ái, một khi tiếp xúc mật trái tim phụ nữ nhất định sẽ mềm rai” Lục Khiêm cạn lời.
Ông cũng mà thư ký Liễu !
ông cũng phản bác, trong lòng chút ngọt ngào. Mười phút , ông dừng xe ở cửa nhà hàng , mới cởi đai an định bước xuống xe.
Vừa nhấc mắt lên thì bỗng khựng .
Phía lớp kính thủy tinh trong suốt, Minh Châu đang ăn cơm với một khác.
Là một đàn ông trẻ tuổi, diện mạo nhã nhặn, quần áo trang trọng. Nhìn vẻ mặt của hai thì rõ ràng đây là cơm xem mắt. hai chuyện vui vẻ.
Lục Khiêm đang cầm đai an bỗng nhẹ nhàng thả tay , ông chậm rãi tựa lưng ghế .
Lúc ông cần một điếu thuốc lá. trong tầm tay .
Ông lẳng lặng chăm chú hình ảnh cô chuyện cùng , nhẹ đúng lúc, hề buồn tẻ.
Ông thể cô chán ghét đối phương.
Lục Khiêm xuống xe, chỉ đó, vẫn nhúc nhích chăm chú cô.
Cuối cùng, Minh Châu phát hiện sự tồn tại của ông 'Tròng mắt của cô bỗng co rút một chút.
Ngay đó cô thu ánh mắt, tiếp tục ăn cơm, chuyện phiếm với .
Lục Khiêm thời gian trôi qua bao lâu, ông thật sự chờ cô như đang tự ngược bản , chờ cô kết thúc bữa cơm xem mắt .
Cuối cùng Minh Châu cũng từ biệt nọ. Bọn họ còn trao đổi phương thức liên lạc.
Lúc Minh Châu rời cũng tránh khỏi việc chạm mặt Lục Khiêm, thậm chí cô còn mở cửa xe bên cạnh ông.
“Lục Khiêm, chúng tâm sự !”
Lục Khiêm nghiêng đầu cô, mặt chút cảm xúc.
Ông hỏi cô: “Nói gì? Nói chuyện sáng sớm em mới bước xuống khỏi giường , giữa trưa xem mắt với khác? Hoắc Minh Châu, em chuyện với ?”
Minh Châu lẳng lặng chăm chú ông.
Một lát , cô nhẹ giọng : “Tôi nghĩ rõ lúc sáng chứ, chúng cũng chỉ qua với một hai mà thôi, hơn nữa tối hôm qua là chuyện ngoài ý , cũng cầu xin ông với , là chính ông kéo trong nhà.”
“Lục Khiêm! Hiện tại còn chuyện với ông là bởi vì ông là bố của Thước Thước và Lục U."
Lục Khiêm mặt sang một bên.
Ông chỉ nhẹ giọng : “Nhất định xem mắt ? Hoắc Minh Châu, em sẽ vĩnh viễn suy nghĩ tới nữa ?” Cái mũi Minh Châu chua xót.
Cô như , nếu thể cô bất kỳ liên quan gì tới Lục Khiêm nữa.
Cô yêu ông, cũng làm ông tổn thương. Sau một lúc lâu, cô vẫn ừ một tiếng.
“ ... Không suy nghĩ nữa! Chúng cũng kết thúc... kể từ hai năm .”
Minh Châu xong, cô bỗng cảm thấy áp lực.
Cũng do cô nhẫn tâm mà là vì cô trải qua quá nhiều chuyện.
Lục Khiêm lượt cho cô hy vọng lượt khiến cô thất vọng, cô dám yêu nữa.
Cho nên cô thà tiếp nhận một cách bình thường.
Lục Khiêm bình tĩnh về phía xa xăm, ông ăn cơm trưa, dày thoải mái, thế nhưng ông vẫn cố hết sức chịu đựng, để lộ sự yếu đuối ở mặt cô.
Hồi lâu ông mở miệng: “Anh đưa em về phim trường!” Minh Châu lắc đầu: “Tôi lái xe tới đây.”
Cô xong thì mở cửa xe.
Lục Khiêm bỗng dưng kéo cô : “Đừng !”
Minh Châu đầu , cô đôi mắt thâm thúy của ông, vô cùng bình tĩnh, nếu là khác tuyệt đối ông đang dùng sức mạnh để giữ chặt lấy cô.
Giằng co hồi lâu, Minh Châu nhẹ giọng : “Buông tay!” Lục Khiêm nhẹ nhàng thả tay .
Cô nhanh chóng bước xuống xe tựa như đuổi theo phía . Cửa xe đóng , Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm bụng, ông lắng lặng một lát, đó lấy một viên thuốc khỏi túi áo, uống cùng với nước.
Ông chờ cảm giác thoải mái hơn một chút mới trở về công ty.
Thư ký Liễu tâm trạng của ông , cũng dám trêu chọc, lúc tan tầm chỉ ghé : “Tới giờ đón Tiểu Thước Thước , ngài qua đón thằng bé, nhất định thằng bé sẽ vui.”
Nhắc tới con trai, tâm trạng của Lục Khiêm mới đỡ hơn một chút. Ông đón Thước Thước về.
Cậu bé đeo cặp sách, nhảy xuống từ xe bố, bà cụ Lục chờ bé từ lâu.
“Cả là mồ hôi! Mau tắm .”
“Bà nội tự làm kem nhỏ cho cháu ăn đấy, một ngụm một cái.” Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lục Thước ửng đỏ, rửa mặt sạch sẽ ghế nhỏ, ngoan ngoãn ăn kem.
Bà cụ giúp nhóc quạt mát.
Ánh mắt của bà vô cùng tinh tế, liếc con trai một cái. Ông khác lạt
Lục Khiêm cởi áo khoác, tiện tay ném lên sô pha, cả cử động.
Bà cụ đặt tay ở bên tai, học theo giọng điệu của Lục Khiêm, : “Ôi chao, tối hôm qua còn gọi điện thoại về nhà, cái gì mà ơi, hôm nay con về nhà... À, con chăm sóc Minh Châu! Cô uống rượu tiết chế, sợ về đó chọc vui.” Tiểu Lục Thước ăn một ngụm kem suýt nữa nghẹn trong họng. Thư ký Liễu tiến cũng phun!
Bà cụ liếc con trai, lạnh tiếng: “Xem cái dáng vẻ đầu gấu của con ! Theo đuổi vợ mà còn khó hơn việc năm đó con hái trời ? Cái đó còn động não nữa, thấy con theo đuổi Minh Châu cũng chỉ mồm! Chẳng hề yêu thương con bé một chút nào, cũng nghĩ con bao nhiêu tuổi mà con bé mới bao nhiêu tuổi!”
Ngày xưa, Lục Khiêm nhất định sẽ tự giễu vài câu.
hôm nay ông thật sự bực bội, hé răng, thẳng lên phòng sách lầu.
Bà cụ ông đầy trông mong.
Thư ký Liễu ghé sát tới gần, nhỏ giọng : “Đá ván sắt! Người để ý đến ngài !”
"0"
Bà cụ ồ một tiếng thật dài, đó gật đầu: “Hóa là thèm để ý tới nó ! Đây cũng chuyện bình thường , nó còn tưởng rằng là bông hoa quý hả! Chỉ nó chọn khác, khác thì quyền chọn nó ?”
Tiểu Lục Thước cũng gật đầu.
Bà cụ độc miệng nhưng đến ban đêm vẫn cố ý bưng một chén hoành thánh tới.
Lục Khiêm đang buồn trong phòng sách.
Bà cụ đẩy cửa , đặt bát hoành thánh ở mặt ông, nhẹ giọng : “Nhặt rau ăn một chút ! Mẹ thấy cả ngày hôm nay
con cũng tâm trạng ăn uống gì!” Lục Khiêm gọi một tiếng .
Bà cụ trong lòng ông buồn khổ, vỗ tay ông : “Trong lòng con bé còn con! con bé cũng oán trách con!”
Lục Khiêm chua xót: “Con !”
Bà cụ chỉ chén hoành thánh : “Giống như đồ ăn , thích cho rau thơm , thích! Tình cảm cũng thế, con như nhưng con bé khác, sẽ thể đến tận cùng! Tựa như lúc khi con nước ngoài chữa bệnh, con sợ liên lụy đến con bé đẩy con bé xa, con điều con bé là như , con con bé sẽ đủ kiên cường chứ.”
“Lục Khiêm, con mạnh mẽ nhưng quá độc lập!” Lục Khiêm chỉ im lặng , từ từ ăn hoành thánh. Ông chỉ ăn một nửa.
Bà cụ đánh ông một cái mắng: “Mau chóng nhận với , con và con bé xích mích, con bé cũng chịu tới đây thăm nữa.”
Lục Khiêm sờ lấy một viên kẹo bạc hà. Hồi lâu, ông nhẹ... Buổi tối, khi ngủ, ông nhản cho Minh Châu một tin nhắn, nội dung cực kỳ rộng lượng.
Chúc cô xem mắt thành công. Còn xin vì chuyện xảy tối hôm đó! Minh Châu thèm để ý đến ông!
Lục Khiêm nội dung cũng cảm thấy quá mặt dày, buông di động xuống.
Đang định tắt đèn ngủ, một bóng dáng nhỏ mò mẫm tiến từ cửa, lặng lẽ chui chăn từ đuôi giường, cuối cùng bò trong lòng n.g.ự.c ông.
Lục Khiêm duỗi tay xoa nắn Tiểu Lục Thước. Ông thấp giọng hỏi: “Muốn ngủ với bố hả?”
Tiểu Thước Thước chịu chuyện, hai cánh tay nhỏ ôm lấy eo của Lục Khiêm, còn sờ tới sờ lui đó.
Lục Khiêm chuyện nữa, nhẹ nhàng vỗ về con trai.
Một hồi lâu khi ông cho rằng Thước Thước ngủ nhưng nhóc đột nhiên thốt một câu: “Mẹ thích mấy chú .” Giọng Lục Khiêm nghẹn ngào: “Bố !” Tiểu Thước Thước yên tâm, dán sát ông ngủ ngon lành.
Lục Khiêm ánh trăng mờ bên ngoài cửa sổ, con trai , nhớ Tiểu Lục U cũng nhớ của tụi nhỏ.
ông vẫn tức giận!
Về ông chủ động tìm cô nữa, chỉ chuyện xem mắt thất bại qua miệng Thước Thước
Tâm trạng của Lục Khiêm mới thoáng chuyển biến .
Hôm nay, thư ký Trương gõ cửa tiến , mỉm : “Sếp Lục, đạo diễn Vương tìm ngài!”
Đạo diễn Vương?
Lục Khiêm nhớ , đó là đạo diễn bộ phim của Minh Châu, chắc hẳn là tới xin đầu tư.
Ông lòng cho nhưng cũng gặp Minh Châu. Ông nhấc máy của đạo diễn Vương, lời vô cùng khách sáo: “Chuyện nhỏ
nên làm phiền ông! Như , ngày mai để Minh Châu đưa chỉ phiếu qua đó !... , và cô thường xuyên gặp mặt!”
Cúp điện thoại, tâm trạng của ông hơn. Tới chạng vạng, Minh Châu gọi điện thoại tới. Cô hỏi ông: “Lục Khiêm, ông ý gì?” Lục Khiêm cũng dài dòng với cô, ông trực tiếp thẳng: "Tới đây ăn cơm với , đưa chi phiếu cho em cầm về!”
Minh Châu khựng một chút.
Cô nhẹ giọng : “Nếu tới, ông cũng sẽ gây khó dễ ?”
“ !” Lục Khiêm thẳng thắn thừa nhận.
Ông cho rằng cô sẽ tức giận, thể hiện bức xúc nhưng ngờ cô sảng khoái đồng ý.
"Được, sẽ ăn bữa cơm với Tổng Giám đốc Lục!" Mấy chữ Tổng Giám đốc Lục , cô mang theo ý trào phúng mãnh liệt. Sao Lục Khiêm thể hiểu nhưng ông cũng so đo, chủ yếu là ông thật sự nhớ cô.
Ông đón cô, Minh Châu cô sẽ tự lái xe.
Cuối cùng hẹn ở nhà hàng ngày bọn họ thường tới, vẫn trong căn phòng đó.
Lục Khiêm tới , ông gọi bảy tám món, đều là những món Minh Châu thích ăn.
Đợi ước chừng 10 phút, Minh Châu tới. Cô mang theo trợ lý tới, Lục Khiêm một cái, rời .
Minh Châu cửa phòng đóng , gì thêm. Cô vị trí bên cạnh Lục Khiêm, cầm đũa ăn cơm, chỉ nhẹ: “Tôi đói!”
Bây giờ là bảy giờ tối, cô vẫn ăn cơm trưa. Lục Khiêm chia thức ăn cho cô.
Có khi bọn họ thể yên tĩnh như , khí cũng xem như là thoải mái.
Minh Châu vẫn gì.
Lục Khiêm ăn ít, ông sườn mặt của cô, rõ mà còn cố hỏi: “Bạn trai mới ?”
Giọng điệu của Minh Châu lạnh lùng: “Không phù hợp! Không tiếp tục.” Lục Khiêm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ông rót cho cô, là Tuyết Đỉnh Hàm Thúy hiếm thấy, bình thường Minh Châu thích uống nhưng cô thể uống loại .
Minh Châu từ chối ý của ông.
khi cô ăn uống xong xuôi, bắt đầu thẳng vấn đề: “Tổng Giám đốc Lục, bữa cơm cũng coi như ăn xong, chuyện đầu tư nên đặt đúng chỗ ?”
Lục Khiêm so đo cùng cô.
Ông đặt tấm chỉ phiếu xong trong lòng bàn tay cô, Minh Châu mở thì thấy đó là tám mươi triệu, thiếu một đồng. Cô cảm ơn định rời .
Lục Khiêm bắt tay cô.
Dưới ánh đèn thủy tinh, ông chằm chằm mắt cô, đầu tiên nghiêm túc hỏi cô: “Minh Châu, em còn tức giận với đến bao giờ?”
Đôi môi của Minh Châu khẽ run lên.
Cô trả lời, bởi vì cô nên trả lời như thế nào. Lục Khiêm nhẹ nhàng buông tay cô .
Ông thật sự bực bội, rít một điếu thuốc.
Cuối cùng ông vẫn bình tĩnh mà : “Minh Châu, với em! Anh cũng em còn đang trách ... Mấy năm nay liều mạng sống sót cũng là vì em và bọn nhỏ, chịu cảnh em xa cách nhiều hơn cũng là điều đương nhiên. mà Minh Châu , còn trẻ nữa! Anh thật sự còn trẻ nữa! Thời gian
để thể chăm sóc em và con cũng chỉ còn chừng năm, tiếp tục như , sợ sẽ kịp.”
Ông chăm chú cô, cô bung nở rực rối
Cô cũng , căn bản ông dám già , ông là một đàn ông vô cùng để ý đến vẻ bề ngoài của , ông sợ lúc ở bên cạnh cô sẽ chỉ trỏ, sợ cô chịu uất ức!
Không ông theo đuổi cô, mà là thời gian đợi .
Minh Châu xong thì cảm thấy áp lực.
Giờ khắc , cô với ông rằng cô tha thứ, níu lấy cánh tay của ông rằng cô trách ông!
cuối cùng cô vẫn làm . Lúc rời , cô . Thế nhưng cô , Lục Khiêm cũng rơi lệ...
Giữa hai bọn họ, rõ ai đúng ai sai, lẽ sai ngay từ đầu.
Bắt đầu từ ngày đó, dường như Lục Khiêm từ bỏ. Ông còn quấy rầy cô nữa.
Thỉnh thoảng ông cũng thể thấy tin tức của, đóng máy, quảng cáo, xem mắt.
Mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ là con cái.
Thỉnh thoảng cũng sẽ vô tình thấy mặt ở nhà họ Hoắc nhưng cũng chỉ gật đầu, nhiều nhất cũng là chuyện về con cái.
Bản Lục Khiêm cũng ông từ bỏ . Ông cho cô hạnh phúc, cô cần. Ông tiếp cận khiến cô đau khổ!
Ông từ từ rời xa khỏi cuộc sống của cô nhưng vẫn đầu tư gần như tất cả phim của đạo diễn Vương.
Mùa hạ, thể Lục Khiêm hơn nhiều.
Ông Dịch rủ ông tới câu lạc bộ chơi, trong hai năm đó, ông Dịch cũng bay đến Thụy Sĩ thăm ông hai ba , cho nên mối quan hệ giữa hai cũng giữ gìn bền chặt
Lục Khiêm trong phòng riêng đánh bài cùng bọn họ đánh bài. Ông Dịch cho ai hút thuốc, vuốt bài : “Tôi thấy tinh thần của Lục Khiêm hơn nhiều, xem cai phụ nữ vẫn tác dụng đẩy!"
Lục Khiêm liếc ông một cái, mắng câu cút . Ông Dịch . Đàn ông với , ở cùng sẽ trở nên như , chuyện thèm kiêng dè.
Giữa đường, ông Dịch phạm tật nghiện thuốc lá, chạy ngoài hút thuốc.
Thật sự quá trùng hợp, Minh Châu cũng tiệc xã giao ngay trong câu lạc bộ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1190-1199-ong-nhe-nhang-de-tay-co-lai.html.]
Hôm nay cô ăn mặc xinh , một bộ váy màu hồng nhạt đính một vài viên trân châu.
Mái tóc dài màu đen xõa bên hông. Nhìn từ lưng thật sự vô cùng xinh .
Ông Dịch tính vốn phong lưu đang định lên chào hỏi làm quen nhưng xoay thì phát hiện đó là nhà Lục Khiêm chứ ai
Ông Dịch phản ứng nhanh, lập tức : “Trùng hợp ghê em dâu! Mấy ông bạn già đều ở bên trong, chào hỏi một tiếng !” Minh Châu nghĩ nhiều.
Căn bản cô nghĩ tới Lục Khiêm cũng sẽ ở bên trong, nể tình nên đồng ý.
Ông Dịch cũng dẻo miệng, dọc đường còn mấy câu trêu đùa. Minh Châu mím môi.
Ông Dịch vì khiến cô ngạc nhiên, dỗ cô vui vẻ, lúc mở cửa còn giở trò: “Cốc cốc cốc, xem bên trong là ai, chú Lục mà em đang ngày nhớ đêm mong !”
Minh Châu thật hổ giùm ông .
nếu cô chạy ngay lúc trông vẻ phóng khoáng.
Cánh cửa mạ đồng khắc hoa văn ở mặt từ từ mở . Bên trong vô cùng náo nhiệt, Lục Khiêm đang xáo bài.
Cô Hồ mặc quần áo lụa là mềm mại, dán sát cánh tay ông, nhẹ nhàng thì thầm.
Lục Khiêm một cái, còn phong lưu! Minh Châu một cái đầu rời .
Ông Dịch nóng nảy, vội vàng kêu: “Ối em dâu! Em dâu! Ôi Minh Châu ơi, đây chắc chắn là hiểu lầm, chú Lục của em bây giờ thanh tâm quả dục, bên cạnh còn chẳng nổi một con muỗi cái! Ông lòng sức, làm !”
Lớn tiếng như , ai cũng thấy hết! Minh Châu bước nhanh.
Trong lòng cô còn nghĩ, lão già phong lưu Lục Khiêm , thích chơi với ai cũng .
Liên quan gì tới cô! Đừng làm bẩn mắt cô!
Rõ ràng cô nên để ý nhưng đôi mắt vẫn tự nhiên đỏ bừng. Khoảng thời gian nọ theo đuổi cô ngừng, khi kéo cô lên giường còn chỉ trích cô nên xem mắt.
Còn ông đang làm cái gì!
Cô chỉ xem mắt, ông tiếp xúc da thịt với .
Bên Lục Khiêm ném bài xuống đuổi theo, ông Dịch đỏ mặt giải thích: “Xin Lục Khiêm, cũng chỉ bụng làm chuyện thôi, nào cô Hồ nhất thời nghịch ngợm một chút.”
Lục Khiêm làm gì còn thời gian quan tâm đến ông nữa, đẩy đuổi theo.
Mặt cô Hồ trắng hồng. Đám bọn họ ở bên quậy quen , cũng để trong lòng. Cô và Lục Khiêm cũng gì.
Thế nhưng Minh Châu thấy chắc chắn sẽ hiểu lầm , cô quyết định sẽ giúp đỡ Lục Khiêm giải thích đôi câu.
Lục Khiêm chạy tới cửa mới đuổi kịp Minh Châu. Cô định mở cửa xe, cánh tay Lục Khiêm túm chặt. Ông kéo một cái, cô rơi vòng ôm của ông.
Minh Châu chịu, xoay đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c ông: “Buông ! Lục Khiêm, ông buông !”
Lục Khiêm bỏ. Ông dùng sức giữ cô chặt trong lòng ngực.
Ông mắt cô, Minh Châu khó chịu mặt sang chỗ khác, cô hạ giọng: “Đừng ở chỗ mất mặt hổ ? Thả !”
Lục Khiêm dùng một tay giữ chặt cô, một tay nhẹ nắm lấy cằm cô. Ông ép cô ông.
Giọng của trầm thấp, khàn đặc: “Không nghĩ tới ? Không kết thúc với ? Vậy vì em thấy thiết với phụ nữ khác hả! Hoắc Minh Châu, em thèm để ý nữa ?”
“Ông bớt khích thướng ! Tôi ngại dơ mắt.” Cô khó chịu mặt .
Thế nhưng khóe mắt vẫn đổ lệ.
Cảnh dường như lặp , khiến cô nghĩ tới chuyện quá cứ. Minh Châu thoát khỏi ông , cô cũng khuất phục, hai cửa dây dưa.
Dù cô cũng xem như là nổi tiếng.
Cuối cùng, cô đè nén cảm xúc, : “Được! Chúng cần chỉ trích lẫn , buông ! Ông tiếp tục chơi , bạn của ông còn đang đợi ông đấy!”
Lục Khiêm hỏi cô: “Là lời thiệt tình ?” Cô gật đầu.
Ông : “ mà cô Hồ kết hôn! Cô cũng hồng nhan tri kỷ của .”
Minh Châu càng khó chịu, giọng khàn đặc. "Chuyện của các liên quan tới !"
Cô dùng sức đẩy ông , quan tâm tới xe chạy đường. Lục Khiêm sợ cô xảy chuyện.
Ông nhẹ nhàng gõ cửa sổ lái xe, giọng điệu trầm thấp: “Lái xe cẩn thận một chút! Hôm nào giải thích !”
Minh Châu giẫm chân ga lao vụt . Ông Dịch chạy , đúng lúc hít một ngụm khói đen.
Ông lau mềm : “Nhiều năm như thế mà tính tình vẫn nóng nảy quá! Lục Khiêm, mấy cô gái trẻ tuổi ai cũng hãng hải như ?”
Nói xong, ông mập mở. Lục Khiêm liếc ông một cải, ông lấy một chiếc bật lửa khỏi túi áo. Nhẹ nhàng thưởng thức. Hồi lâu ông mới thấp giọng : “Thích cô thì sẽ cách nào thích thêm khác.”
Ông Dịch ngượng ngùng: "Không thể ngờ ông là kẻ si tình như " Trong bóng đêm, Lục Khiêm gọi điện thoại cho Ôn Noãn: “Một lát nữa khả năng Minh Châu sẽ tới chỗ con, con an ủi cô giúp nhé! Ừm, chọc cô vui.”
Lục Khiêm treo điện thoại.
Ông Dịch ghé qua, vỗ nhẹ lên bả vai của ôn: “Xin nhé! Nếu hẹn thêm một bữa nữa, dỗ dành thêm tí?”
Lục Khiêm giương mắt màn đêm. Màn đêm như bao phủ bằng một lớp ngọc lưu ly vô cùng xinh . Minh Châu của ông còn xinh hơn cả màn đêm.
Ông cầm áo khoác và chìa khóa xe định rời , đám ông Dịch chút nóng nảy: “Ở chơi một lát!”
Lục Khiêm nhẹ. “Đang bực bội đấy! Thật sự mặc kệ ?” Ông Dịch thưởng thức món đồ văn hóa quốc gia trong tay, rộ lên.
Ông dùng bả vai đụng Lục Khiêm một cái: “Cứ dỗ dành ! Người còn sinh cho ông hai chú hổ con nữa đấy!”
Nụ của Lục Khiêm càng nhạt nhòa.
Lúc rời , ông cũng thèm cô Hồ.
Cô Hồ cũng chẳng còn chút tình cảm nào với ông nhưng trong cảm nhận của cô , Lục Khiêm là đàn ông từng đậm sâu nhất, khỏi cảm thấy chút mất mát.
Ông Dịch dạo trở về.
Ông đặt bài xuống, hai tấm bài đập bàn vang lên tiếng kêu be bé.
Ông : “Tình cảm của con là thứ kỳ diệu nhất! Rõ ràng kém hơn ai thế mà chỉ kém ở một chút duyên phận! Chí Nhân... Lục Khiêm tranh đấu với khác cả đời, Minh Châu mới là phù hợp với ông .”
Đôi mắt cô Hồ ửng đỏ.
Sao cô , chỉ thấy thương cảm mà thôi.
Như Lục Khiêm dự đoán, Minh Châu chạy về nhà Hoắc Minh và Ôn Noãn. Ôn Noãn ít khi làm.
Cả một căn biệt thự, cô đặc biệt hứng thú với việc sắp xếp dọn dẹp. Ban đêm, trong nhà còn thoang thoảng mùi hoa huệ.
Minh Châu tâm trạng thưởng thức, thậm chí còn mất bình tĩnh ngay mặt bọn trẻ, đôi mắt hồng hồng.
lúc Tiểu Hoắc Tây tập đàn dương cầm nữa.
Cô bé đàn đến mức đau cả đầu.
Cô nhóc xoay nhảy tới, ôm chầm lấy Minh Châu, mềm mại an ủi cô: “Có là ông chọc cô bực ?”
Bị đứa bé vạch trần, Minh Châu còn bậc thang nào để bước xuống. Ôn Noãn đánh m.ô.n.g Tiểu Hoắc Tây. Hoắc Minh xuống từ lầu hai.
Cho dù đang ở trong nhưng đàn ông cũng hề ăn mặc tùy tiện, lúc nào là toát vẻ tự phụ cao quý.
Anh ở giữa cầu thang em gái. Ánh mắt dò xét.
Ôn Noãn thích dáng vẻ nghiêm khắc của , nhẹ giọng : “Em chuyện với Minh Châu! Anh dắt con !” Hoắc Minh : “Để chuyện với con bé!” Anh cho Minh Châu một ánh mắt.
Minh Châu vốn sợ từ nhỏ, mím môi , Ôn Noãn vô cùng đáng thương.
Ôn Noãn thương mà giúp gì .
Từ khi Hoắc Minh tự nhiên mắc “bệnh tâm lý” , ở trong nhà như xưng vương xưng bá, thỉnh thoảng cô cũng dám đắc tội .
Minh Châu chỉ đành đuổi theo chạy lên lầu. Ủ rũ cụp đuôi. Tiểu Hoắc Tây che cái miệng nhỏ , thốt lên kinh ngạc: “Bố thật là ghê gớm!”
Hoắc Minh bỗng nhiên đầu , Tiểu Hoắc Tây, ngược còn Ôn Noãn.
Cười như .
Mặt Ôn Noãn nóng lên, cô với Tiểu Hoắc Tây: "Bớt !" Tiểu Hoắc Tây thèm !
Cô bé chỉ thật thôi nhé.
Anh em nhà họ Hoắc tới phòng sách ở lầu hai, Hoắc Minh bảo sô pha, còn thì rót nước. Chuyện giữa Minh Châu và Lục Khiêm, từ đến nay hết. Chuyện đêm nay, cũng Ôn Noãn .
Anh thật sự bực thấy buồn .
Anh rót nước đặt ở mặt Minh Châu, bản xuống bên cạnh cô, chỉ tùy ý hỏi: "Ghen nên bực hả?"
Minh Châu chịu thừa nhận: “Em ghen!”
Hoắc Minh duỗi tay xoa đầu cô, giọng dịu dàng: “Nếu đúng sự thật thì cả cái mũi đôi mắt đều đỏ hồng , nhớ nhà của chúng thỏ con!”
Anh càng như , đôi mắt của Minh Châu càng đỏ hơn.
Dù bọn họ cũng là em ruột thịt, nhiều lời là thể .
Minh Châu thấp giọng mở miệng: “Em ghen! Em chỉ nhớ tới những chuyện ."
Cô chỉ là...
Thời gian Lục Khiêm theo đuổi cô khiến cô quên mất ông từng phong lưu.
Cô đánh giá bản quá cao!
Cô cũng cô hề lý do gì để tức giận cả. Cô và Lục Khiêm tách , Lục Khiêm quen ai cũng là tự do của ông, cần báo cáo giải thích gì với cô.
cô vẫn thấy khổ sở.
Minh Châu nhẹ nhàng dựa sô pha, trong mắt cô chứ đầy hụt hãng. Hoắc Minh nhẹ giọng : “Em vẫn thích ông !”
“Anh...”
Hoắc Minh mỉm dịu dàng: “Đừng vội vàng phủ nhận, Minh Châu! Thật và chị dâu của em cũng tìm lý do để hai thể gương vỡ lành, cho nên nhiều ngày qua, bọn từng một lời nào Lục Khiêm! Thế nhưng mà Minh Châu, nếu nhất định tìm một lý do, đó chính là em vẫn còn thích ông !”
Thích, mới cần lý do. Thích, mới thể mất lý trí.
Thích, mới thể cân nhắc, làm chuyện lời với . Minh Châu ngẩn ngơ.
Hoắc Minh võ nhẹ đầu cô như vỗ đầu mấy con thú cưng: “Có vấn đề gì cứ tìm chị , em còn bằng Tiểu Hoắc Tây nữa! Sùng Quang là đứa kiêu ngạo như mà còn con bé bắt .” Minh Châu cũng thấy ngượng ngùng.
Cả khuôn mặt cô ủ rũ.
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô, vô cùng dịu dàng mà : “Thích thì cứ làm! Không vì khác, vì chính em thôi!” “Anh!”
Minh Châu thất thần: “Em cho rằng là đầu tiên em ở bên ông .”
Hoắc Minh : “Vậy thì thế nào! Em thích mài” lúc , cửa phòng sách đẩy .
Ôn Noãn bưng mâm đựng trái cây tiến , đúng lúc thấy hai em mật, cô liếc mắt Hoắc Minh nhiều thêm một cái.
Hoắc Minh .
Ôn Noãn đặt đĩa trái cây xuống, cô cũng nhẹ nhàng sờ đầu Minh Châu: “Cậu tới , gặp em.”
Minh Châu hề chuẩn . Cho dù Hoắc Minh khuyên nhưng cô vẫn nghĩ xong.
Hoắc Minh kéo cô lên: “Đi gặp ! Bằng chuyện cứ giữ mãi trong lòng em biến thành tâm bệnh.”
Minh Châu xuống lầu.
Anh cũng theo xuống, còn giữ Ôn Noãn ở phòng sách. Người đàn ông khóa trái cửa.
Anh xoay , cúi , đôi tay đặt lên phía ghế sô pha lưng Ôn Noãn, gương mặt tiến sát gần cô, giọng cũng nóng bỏng: “Vừa em thấy ghen tị !”
Ôn Noãn đang định thôi.
Cô đưa ngón tay vẫn về cúc áo sơ mi của , cũng phủ nhận: “ , em ghen tị! Anh dỗ em như thế nào đây?"
Hoắc Minh nhẹ thành tiếng. Nếu đang khách trong nhà, bọn nhỏ cũng ngủ. Anh nhất định sẽ làm cô khác. Hoắc
Minh ngại khác, chỉ hôn sầu hôn cạn một hồi lâu, cuối cùng mới hắng giọng : “Ôn Noãn, đêm nay em đừng hòng ngủ.
Ôn Noãn gác mặt bên gáy ảnh.
Làn da ở nơi đó vô cùng nóng bỏng, hơn nữa động mạch cổ đập cực kỳ mạnh.
Cảm giác sự căng thẳng thuần túy của cánh đàn ông. Cô nhịn , nhẹ nhàng vuốt ve...
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên thâm thúy, cô thật sự sợ chết! Dưới lầu.
Lục Khiêm tới đây, Tiểu Hoắc Tây vây quanh ông, chạy chạy .
Rót nước cho ông . Lấy giày cho ông .
Đấm cẳng chân cho ông , còn nhiệt tình hơn cả con gái ruột.
Lục Khiêm ôm cô bé lên , nhịn xoa đầu cô nhóc, Minh Châu từ lầu xuống thì thấy hình ảnh ... Ôi chao, cùng với dáng vẻ phong lưu ở câu lạc bộ của ông thật sự như hai khác .
Lục Khiêm thấy tiếng bước chân.
Ông giương mắt cô, lúc , trong mắt cả hai còn giương cung bạt kiếm.
Rất bình tĩnh.
Trong nhà mấy đứa con nít, Minh Châu chuyện với ông ở đây, cô nhẹ giọng hỏi ông: “Ông lái xe?”
Lục Khiêm gật đầu. Cô rũ mắt: “Ngồi xe ông ! Tôi đói bụng!” Tất nhiên Lục Khiêm đồng ý.
Lúc ông dậy, Tiểu Hoắc Tây còn đang treo đùi ông, ông dịu dàng : “Lần ông tới thăm cháu nhé.”
Ông dắt Minh Châu rời . Lúc xe, thật Lục Khiêm vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù Minh Châu đơn thuần nhưng cô cũng nóng nảy.
Đêm nay cô bực như thế mà lúc vẫn thể bình thản đến , còn chịu ăn cùng ông.
Lục Khiêm sẽ bỏ qua cơ hội như . Ông thắt chặt đai an , sang cô: “Muốn ăn cái gì?”
Minh Châu cúi đầu chơi di động, dáng vẻ thèm để ý cho lắm: “Thước Thước ông dẫn thằng bé ăn ở một quán cơm ngon, cứ ăn cái đó !”
Lục Khiêm nở nụ : “Phù hợp với em đấy! Bình thường cứ la hét đòi giảm béo!”
Thật cô mập một chút nào.
Ngược , dáng của Minh Châu tương đối , vóc cao chân dài.
Ông mở định vị tập trung lái xe.
Chuyện ở câu lạc bộ liên quan tới cô Hồ, cả hai bọn họ đều nhắc tới, Minh Châu cũng cho rằng ông sẽ bỏ qua chuyện , dù cũng chẳng vui vẻ cho là bao.
lúc xe dừng ở cửa hàng ăn.
Lục Khiêm nhẹ giọng : “Minh Châu, và cô cắt đứt từ lâu! Hôm nay chỉ vì khí vui vẻ, cô ghé sát gần, giữ cách! Nếu điều khiến em cảm thấy thoải mái, khiến em đau lòng, đây đảm bảo sẽ những buổi hội họp như thế nữa!”
Minh Châu hụt hãng, cũng ngại ngùng.
Hiện tại cô chẳng phận gì, lý do gì để yêu cầu ông giữ trong sạch.
Cô chỉ mơ màng một câu: “Tự ông quyết định !” Nói xong cô định xuống xe.
Lục Khiêm đè cô vai , ông đôi mắt đỏ lên của cô, lẩm bẩm: "Anh nghiêm túc! Minh Châu, xin , khiến em khổ sởi Bình thường bà cụ vẫn , mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cứ hễ em vì đau lòng, đó đều do làm !" Minh Châu cắn môi.
Cô phản bác, một vài lời dễ . Thế nhưng lúc Lục Khiêm dịu dàng như .
Vất vả lắm bọn họ mới thể bình thản như thế , hơn nữa lời của Hoắc Minh phát huy tác dụng.
Cô giương mắt ông. Cô nhớ rõ Lục Khiêm , ông còn trẻ nữa! Ông sợ kịp!
Đôi môi Minh Châu bắt đầu run rẩy, một hồi lâu cô mới : “Chúng , chúng ..."
Cô thật sự khó chịu. Lục Khiêm hiểu phụ nữ.
Minh Châu chỉ mấy chữ nhưng trong giọng của cô đều chứa đầy bất đắc dĩ lẫn nhượng bộ.
Sao mà ông nỡ khiến cô khó xử ?
Đàn ông phong độ của đàn ông, hơn nữa từ đầu tới đuôi đều do ông .
Ông để cô mà nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô : “Không em ăn cơm ? Anh đặt cơm xong , nếu còn nhà hàng sẽ đóng cửa mất.”
Cả Minh Châu thả lỏng.
Cô ừ một tiếng, mới định xuống xe, Lục Khiêm hôn tới. Cô trở tay kịp.
Hai mắt mở to, khuôn mặt tuấn tú phóng đại mắt... Bên trong xe .
Làn da của Lục Khiêm màu trắng sứ, ông đeo một cặp mắt kính gọng vàng, trông nhã nhặn nhưng kém phần sang trọng.
Đối với chuyện nam nữ, ông hiểu hơn cô nhiều.
Lục Khiêm cách hôn, ông ấn đầu cô, đôi mắt đen khóa chặt cô trong chốc lát đó trực tiếp dâng chính bản lên cho cô, đồ vật mềm mại ẩm ướt tạo thành bão tố bên trong bờ môi cô.
Chỉ trong vài giây khiến như mang điện. Minh Châu lâu .
Lần bọn họ làm một đêm nhưng lúc đó cô uống say, nhiều chỉ tiết cô nhớ rõ.
lúc chân thật như . Bàn tay ấm áp Lục Khiêm cũng nhẹ nhàng xoa vòng eo nhỏ của cô.
Minh Châu đột nhiên nắm chặt lấy mái tóc đen của ông, giọng của cô tan thành mảnh nhỏ, “Lục Khiêm, cần!”
Dường như Lục Khiêm thấy. Nụ hôn trở nên kịch liệt triền miên...
Tới khi dừng , cả cô trong lòng n.g.ự.c ông, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, tim ông đập như trống.
Lục Khiêm chống lên trán của cô Ông cũng vô cùng kích thích. đàn ông và phụ nữ vẫn khác , da mặt đàn ông vĩnh viễn dày hơn nhiều.
Lục Khiêm vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em sắp giật hết tóc của chú Lục nhà em !”
Chú Lục ...
Trong mắt Minh Châu óng ánh giọt lệ. Cô gì, nhẹ nhàng rũ mắt xuống.
Lục Khiêm tình cảm của cô đang bước ngã ba đường, tiền lùi đều quyết định giờ phút .
Ông nhớ cô khôn cùng, dứt khoát ôm chặt lấy cô. Trên chiếc siêu xe, ghế điều khiển rộng rãi.
Cô bắt nghiêng đùi ông, ông trông như đang ôm con nít, Lục Khiêm còn lấy một viên kẹo từ trong túi áo khoác , đút cho cô ăn.
Minh Châu vẫn lời nào.
