Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1180 - 1189: Ông biết cái gì?

Cập nhật lúc: 2025-10-06 11:29:30
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 1180 : Ông cái gì?

Minh Châu đầu, đôi mắt ươn ướt nhưng chất chứa sự tức giận. Lục Khiêm đang bế Tiểu Lục U trong lòng, cô bé đang ôm mặt bố, kiên nhẫn bôi nước miếng cằm bố, từng chút từng chút một, đáng yêu thể tả.

Hai mắt Lục Khiêm trâm xuống.

Cảnh tượng hề ảnh hưởng gì đến sức quyến rũ của Lục Khiêm.

Minh Châu cố nén cơn giận.

Lục Khiêm dường như nhận , ông vỗ nhẹ m.ô.n.g Tiểu Lục U, : “Mông của con còn lớn hơn mặt bố đấy!”

Tiểu Lục U chẳng hiểu mô tê gì, chỉ ôm bố thơm thơm. Thế nhưng Lục Khiêm hiểu rõ.

Ông đặt đứa bé lòng Minh Châu, nỡ mà xoa xoa, : “Khi nào con bé lớn hơn một chút, thể giúp em chăm sóc một thời gian, hôm nay dẫn Thước Thước về !... Em yên tâm, sẽ chăm sóc thằng bé thật .”

Minh Châu Tiểu Lục U. “Thước Thước đồng ý ?”

Mới hỏi xong, Tiểu Lục Thước đeo túi xách đây, gọn gàng chỉnh tề. Minh Châu nên lời.

Cô bước đến, sửa sang quần áo cho con, dặn dò vài chuyện cho Lục Khiêm.

Lục Khiêm thẳng thắng cô.

Minh Châu trưởng thành hơn nhiều, mà phụ nữ trưởng thành vẫn luôn sức hấp dẫn đặc biệt với đàn ông.

“Nghe lời bà nội... Nhớ ?” Tiểu Thước Thước một tiếng. Lục Khiêm nắm bàn tay nhỏ bé của nhóc, thơm Tiểu Lục U một cái, cô bé cũng nghiêng ngọt ngào thơm ông.

“Anh đây!”

Lục Khiêm thấp giọng , thở nóng hổi phả bên tai Minh Châu, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Minh Châu ngước mắt lên.

Ông giơ tay vuốt nhẹ vai cô, dịu dàng : “Em nghỉ ngơi sớm !” Trước khi cô cáu lên, Lục Khiêm dẫn Thước Thước rời ! Lúc xuống lầu tình cờ gặp Hoắc Chấn Đông.

Lục Khiêm thản nhiên gọi một tiếng bố.

Hoắc Chấn Đông thoải mái uống , : “Mới lạ ghê nhỉ, còn gọi bố cơ đấy! ngày nào cũng tới đây, làm như cũng mới lắm .”

Ông hợp tính với Lục Khiêm, nhưng cả hai đều thương Tiểu Thước Thước.

Ông vẫy tay, gọi gần , thương mấy cái mới thả . Khi Lục Khiêm rời , Hoắc Chấn Đông một câu đầy ẩn ý: “Minh Châu cũng còn nhỏ nữa , một việc đến lượt cha chúng lo lắng! chỉ cần con bé còn ở đây, ai bắt nạt con bé.”

Lục Khiêm hiểu, Hoắc Chấn Đông đang dạy dỗ ông .

Ông thể theo đuổi Minh Châu, nhưng thể cứng rắn ép buộc.

Ông mỉm yếu ớt: “Con hiểu , bố ạ.”

Hoắc Chấn Đông mỉa mai, da mặt đúng là dày thật đấy, ông lạnh : “Gọi là bố cũng tiền lì xì !”

Lục Khiêm tính chịu những lời đó.

Ông dẫn Thước Thước về nhà, khi xe chạy một nửa thì ông nhận điện thoại của Hoắc Minh. Ông tưởng là vì chuyện của Minh Châu.

chẳng ngờ khi bắt máy, Hoắc Minh liền hỏi: “Cậu, Ôn Noãn đang ở chỗ ?”

Lục Khiêm đang cầm tay lái.

Ông khựng : “Con bé ở đây, hôm nay cũng liên lạc với .”

Ông hỏi chuyện gì thế.

Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng, cố ý nhanh: “Cũng chuyện lớn gì, chỉ là... cãi một chút thôi.” Lục Khiêm hiểu hai bọn họ.

Tình cảm mấy năm nay của cả hai , chỉ điều tính chiếm hữu của Hoắc Minh quá cao, Ôn Noãn hạn chế xã giao , nhưng chỉ cần cô gặp khác giới... Hoắc Minh đều sẽ ghen tuông lâu.

Không như nữa.

Chuyện riêng của vợ chồng, Ôn Noãn đương nhiên sẽ về nhà đẻ lóc kể lể.

bởi vì tật của Hoắc Minh, bỗng chút nổi danh thương trường, khác lấy làm đề tài câu chuyện.

Anh chẳng những cảm thấy hổ, còn cực kỳ kiêu ngạo. Lục Khiêm cúp điện thoại, ông gọi cho Ôn Noãn, bên nhanh chóng bắt máy.

“Cậu?” Lục Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì với Hoắc Minh thế?”

Bên , Ôn Noãn và Bạch Vi đang uống rượu ở quán bar Thanh, khẽ mỉm : “Hoắc Minh hỏi ?”

Lục Khiêm phủ nhận.

Ôn Noãn nhẹ giọng bảo: “Không , chỉ là việc nhỏ mà thôi, hai ba hôm nữa là bình thường ạ.”

Chuyện riêng tư của hai vợ chồng, Lục Khiêm cũng nên xen làm gì.

Ôn Noãn cúp điện thoại, Bạch Vi liếc cô: “Sao, đêm nay về thật ?”

Ôn Noãn ghế cao chân.

Trước mặt cô là tấm kính sát đất trong suốt, bên ngoài là cảnh đêm của hơn nửa thành phố B, ở giữa là tòa cao ốc của tập đoàn Tây Á, ánh đèn ban đêm sáng rực như ngọn lửa.

Hai mắt Ôn Noãn ẩm ướt, cô : “Không về! Tớ đến khách sạn!”

Bạch Vi cô, vẻ tin nổi.

phục Ôn Noãn luôn : “Kệ mấy đứa ở nhà luôn ?”

Ôn Noãn cụp mắt, lắc lắc cốc pha lê lấp lánh sặc sỡ, cô im lặng một lát mới : “Tớ về thì sẽ về sớm thôi.”

Thật mâu thuẫn giữa cô và Hoắc Minh xảy trong đêm tiệc tối nhà họ Tư.

Đêm đó, cô gặp Cố Hi Quang.

Hoắc Minh lúc đó gì, chỉ lái xe rời , nhưng đêm đó khi buổi tiệc kết thúc, đến đón sớm, chờ sẵn cửa khách sạn từ lâu...

như thể bắt gian.

Cũng may cô từ chối khéo đề nghị tiễn cô xuống của Cố Hi Quang, nếu , tối đó xảy chuyện gì.

, đêm đó vẫn đưa cô về biệt thự nơi họ kết hôn, điên cuồng làm cô cả một buổi tối, mà khi đang nóng bỏng cuồng nhiệt nhất, lời của đàn ông khỏi bừa bãi ác độc.

Những lời đó, Ôn Noãn nhớ nào nữa.

Chuyện vốn qua , nhưng mới tối hôm qua, Hoắc Minh tan làm sớm, thường thì nếu Ôn Noãn bữa tiệc xã giao cần ngoài, đều luôn theo, Hoắc cho vệ sĩ theo cô.

Nói là vệ sĩ, nhưng thật là đang giám sát.

Tình cảm quá mức như thế, Ôn Noãn bắt đầu cảm thấy chịu nổi, đỉnh điểm là khi cô phát hiện điện thoại của Hoắc Minh lén.

Cô liền thẳng tay vứt điện thoại . Hai bắt đầu chiến tranh lạnh với .

đó đều là chuyện riêng tư của hai vợ chồng, Ôn Noãn hổ dám cho ai , cho dù đó là Bạch Vi nữa.

Với kiểu đ.â.m đầu vì yêu như Bạch Vi, chắc chắn sẽ cảm thấy đây gọi là cực kỳ yêu, sẽ cảm thấy hưng phấn thôi.

Ôn Noãn thấy . Cô yêu Hoắc Minh, cũng cực kỳ yêu cô, nhưng tình yêu thể đem làm lý do theo dõi điện thoại của cô, ai thích khác giám sát cả.

Cô chọn cách ngoài hóng gió cho khuây khỏa.

Khi xuống , cô mặc một chiếc váy dài thắt eo, Hoắc Minh còn ngoái cô thêm vài .

Ôn Noãn để ý đến , gọi bác Triệu chở .

Vào đến nội thành, cô liền xuống xe bắt taxi, nên Hoắc Minh cũng cô đang ở .

Di động vang lên thứ hai, là điện thoại của Hoắc Minh. Ôn Noãn nhận cuộc gọi. Cô dịu dàng : “ , em đang ở với Bạch Vi.”

Không Hoắc Minh gì, cô cúp điện thoại, khi di động vang lên nữa thì cô bèn thẳng tay tắt .

Bạch Vi nâng cảm, xem thế là đủ .

“Ôn Noãn, mấy năm nay tình cảm của hai thật đấy, đến giờ còn quấn quít như !”

Ôn Noãn nhẹ giọng : “Hoắc Minh lẽ đến tuổi mãn dục .” Cho nên mới để ý đến Cố Hi Quang như , mới vô thức So ý so

sánh bản với đàn ông trẻ tuổi.

Thật quá chán ghét chuyện đó, nhưng cô khiến bỏ thói lén đó .

Ôn Noãn mới xong, ngoài cửa phòng riêng vang lên giọng trầm thấp của đàn ông.

“Anh đến thời kỳ mãn dục?” Ôn Noãn .

Hoắc Minh mặc một bộ. u phục chỉnh tề, như thể mới chạy đến từ nơi bàn bạc công việc nào đó đến đây, khi đến gần, củi hôn cô một cái, thì thầm : “Bà Hoắc, em đúng là thì quý trọng gì cả, em thấy đúng ?" Hoắc Minh trai, khí chất sang quý.

Anh đang trong độ tuổi nhất của đàn ông, hình ảnh cúi hôn vợ như thế thật sự .

Không uổng công Bạch Vi xem. Cô vô cùng hứng thú xem hết.

hôn , vẻ mặt thoáng hoảng hốt, đôi môi đỏ hé mở, lẩm bẩm: “Minh!”

Hoắc Minh vuốt nhẹ cặp môi đỏ của cô... Bầu khí trở nên mập mờ đến mức tận cùng.

Bạch Vi thèm nữa, cầm túi xách của ha ha: “Cái đó, tớ đây! Hai cứ chuyện với nhé!” Hoắc Minh phong độ: “Để tiễn ?” “Không cần, cần!” Bạch Vi nào dám để tiễn, chạy trốn nhanh.

Chờ Bạch Vi rời , Hoắc Minh tới đóng cửa phòng , nhẹ nhàng bấm khóa.

Lúc đầu , thấy Ôn Noãn đang chằm chằm . Hoắc Minh tới, cầm lấy cái ly thủy tinh , ngửi một chút. Rồi mặt Ôn Noãn, đỏ hồng, rõ ràng cô uống ít.

Hoắc Minh xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô lên, giọng dịu dàng: “Vẫn đang tức giận hả?”

Ôn Noãn tựa nửa quầy bar nhỏ.

chăm chú màn đêm qua lớp cửa sổ thủy tinh, thấp giọng : “Hoắc Minh, ai lén cả! Tóm đang để ý đến em tin tưởng em ?” Hoắc Minh nhẹ: “Anh ghen!”

Ôn Noãn gây chuyện với .

Thế nhưng thái độ của dịu nhẹ như thế, khiến nỡ lòng nào từ chối, Ôn Noãn cảm thấy hổ lẫn buồn bực. ở một nơi như Thanh Ba cũng là chỗ phù hợp la lối, lóc, cãi .

Cô rời cùng .

Hoắc Minh lái chiếc Rolls-Royce màu đen, ăn mặc chỉnh chu, dáng vẻ của một quý ông lịch sự nhưng trông cũng bại hoại kém.

Ôn Noãn .

Hoắc Minh nhẹ nhàng một cái, cuối cùng cũng tìm , tâm trạng của tồi.

Tới lúc xe dừng , Ôn Noãn mới phát hiện điểm đúng. Hoắc Minh lái xe đến cửa một khách sạn năm , định qua đêm ở bên ngoài ?

Hoắc Minh cởi đai an : “Không em ở khách sạn ?” “Em ở một !”

Hoắc Minh vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng khàn: “Một ở thì lãng phí lắm, nơi đắt!”

Anh xong, thật sự mở cửa xe. Kéo Ôn Noãn xuống xe.

Ôn Noãn ngã trong lòng n.g.ự.c , đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c : “Anh đừng xăng bậy! Con vẫn đang ở nhà.”

“Anh nhờ tới chăm .”

Người Hoắc Minh chính là dì Nguyễn.

Ôn Noãn tức bực, vợ chồng cãi còn làm phiền cô đến chăm cháu... da mặt của Hoắc Minh thật sự dày, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Cũng ngày nào cũng cơ hội như thế nào! Ôn Noãn, dạo vội vàng xử lý chuyện của , chuyện của Cố Vân Phàm, em bỏ qua .”

Ôn Noãn ngửa đầu .

mới uống rượu xong, lúc chuyện, bờ môi đỏ hé mở, giọng cũng khàn khàn gợi cảm: “Cho nên cố ý lén điện thoại của em, khiến cho em chú ý? Hoắc Minh, trẻ con quá !”

Trong gió đêm, cúi đầu, dùng cái cao thẳng mũi cọ nhẹ mặt cô.

Giọng dụ dỗ: “Không khiến bà Hoắc chú ý ?” Ôn Noãn đẩy .

về phía lối khách sạn, Hoắc Minh cũng tới, hạ giọng : “Phụ nữ một chạy trong khách sạn làm cái gì, theo !”

Ôn Noấn liếc một cái. Hoắc Minh căn phòng nhất, ước chừng là vợ chồng già với nên cũng hề vội vàng. Vào phòng mới nhanh chậm giúp vợ cởi áo khoác, đó ôm cô trong ngực, hôn môi. Thân Ôn Noãn vô cùng tỉnh tế, trong lòng n.g.ự.c , chỉ cần một cánh tay thể ôm trọn lấy cô.

Cô để mặc cho hôn hồi lâu mới nhẹ giọng : “Hoắc Minh, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng cũng là chuyện ngủ một giấc là thể giải quyết, nếu đêm đó chúng làm hòa .” Hoắc Minh sợ nhẹ mặt cô: “Không chỉ ngủ cùng em, Ôn Noãn, em chuyện gì?”

Ôn Noãn thoát khỏi lòng n.g.ự.c .

Cô tự rót nước cho , uống hết non nửa ly mới lẩm bẩm: “Minh, em hiểu suy nghĩ của , tưởng biến chuyện thành trò

vui của hai vợ chồng, nhưng đây ! Em là một trưởng thành, em trung thành tuyệt đối

trong hôn nhân, em nên đối xử như .”

Cô ôn tồn mà , những từ ngữ tổn thương tình cảm , cô cũng lời.

Thật sự là bởi vì cô quý trọng cuộc hôn nhân của bọn họ. Cô nghĩ Hoắc Minh cũng .

Hoắc Minh chậm rãi cởi áo kHoắc , đó đến phía Ôn Noãn, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của.

Bọn họ yêu , ôm ấp mật.

Anh gác cằm lên bờ vai mỏng của cô, bàn tay cũng nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cô, lơ đãng vuốt ve nhưng cũng mang tình ý.

Ôn Noãn tâm sự.

Do dự một lúc lâu , vẫn thật với cô: “Ôn Noãn, em sẽ vui nhưng lúc làm những chuyện đó, cảm thấy hưng phấn, cũng khống chế chính .”

Anh nhịn đành hỏi: “Có biến thái ?”

Cái tay đang cầm ly nước của Ôn Noãn khẽ run.

Cho dù Hoắc Minh vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng cô thể , đang vấn đề về mặt tâm lý.

Trong lòng Ôn Noãn trở nên mềm mại.

Cô xoay , nhẹ nhàng đặt tay lên đầu vai , ngửa đầu xem . Ánh mắt của Hoắc Minh sâu hun hút.

Ôn Noãn nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em tới gặp bác sĩ tâm lý cùng nhé?”

Hoắc Minh kháng cự, nghẹn giọng : “Anh hẹn mười giờ sáng mai.”

Ôn Noãn yêu Hoắc Minh sâu đậm.

Hiện giờ tâm lý của xảy vấn đề, cô chẳng những so đo hiềm khích đây, ngược còn chiều chuộng hết mực.

Đêm nay, căn phòng trị giá sáu ngàn một đêm hề lãng phí. Hoắc Minh thỏa mãn.

Ngày tiếp theo, Ôn Noãn tới gặp bác sĩ tâm lý cùng Hoắc Minh. Hoắc Minh khám bệnh một , Ôn Noãn ở lối nhỏ gọi điện thoại cho Lục Khiêm chuyện .

Lục Khiêm xong cảm giác đúng.

đó là chuyện riêng giữa vợ chồng , ông nhúng tay cũng lắm, hơn nữa đôi vợ chồng cũng nhiều thú vui mới lạ.

Ông đáp hàm hồ vài câu cúp điện thoại.

Thư ký Liễu một bên cũng thấy loáng thoáng, khỏi : “Người trẻ tuổi đúng là khác lạ, sức sống ghê! Ngài xem Minh dỗ dành ghê, chọc cô chủ vui vấn đề về tâm lý! Cứ như chẳng những cô chủ bực còn đau lòng hơn nữa...”

Câu tiếp theo cũng tiện miệng. Lục Khiêm bóc một viên kẹo Thụy Sĩ, nhẹ.

Lúc thư ký Liễu : “ , đêm nay một buổi tiệc xã giao! Thước 'Thước đang ở chỗ ngài, cần hủy lịch ạ?”

Lục Khiêm hủy.

lúc mở tài liệu , hỏi thêm một câu: “Tôi nhớ đây là một bữa tiệc kêu gọi đầu tư đúng ! Cậu gọi thư ký Lý đây.” Thư ký Liễu ngoài gọi .

Một lát thư ký Lâm , mỉm : “Sếp Lục, chủ nhân bữa tiệc tối nay chính là Đạo diễn Vương, nổi tiếng trong giới, ông rụng nhiều tóc chỉ vì nhà đầu tư cho bộ phim . Thậm chí đêm nay còn kéo cả nữ chính tới xã giao, xinh , còn là con gái của một gia đình nổi tiếng ở thành phố B, hiếm khi tham gia mấy bữa tiệc tối.”

Mặt mày Lục Khiêm nhảy dựng.

Ông truy hỏi, thư ký Lâm tìm kiếm một hồi : “Nữ chính là Hoắc Minh Châu.”

Thư ký Liễu Lục Khiêm.

Lục Khiêm chỉ nhẹ: "Tôi ! Gọi điện thoại cho đạo diễn Vương rằng sẽ tới tham gia đúng giờ

Thư ký Lâm ngoài.

Thư ký Liễu : “Cũng ! Cũng chỉ một nhà đầu tư tham gia bữa tiệc , ngài qua đó đúng lúc làm vệ sĩ bảo vệ ."

Luc Khiêm củi đầu xem tài liệu.

Một hồi lâu , ông mới thầm một câu: "Ở thành phố B cũng ai dám bắt nạt cô cả.”

Chẳng qua là ông tới cô, chẳng qua chỉ là nỡ để cô xuất đầu lộ diện thôi.

Buổi chiều, Lục Khiêm thành hết công việc. Ông đón Tiểu Lục Thước .

Để làm nhóc thất vọng, ông dắt Tiểu Lục Thước ngoài ăn, trẻ con mà, đứa nào cũng thích ăn mấy thứ gà rán các loại, Lục Khiêm cũng chiều con.

Thước Thước chịu ăn gà rán.

Cậu bé nắm tay Lục Khiêm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn thành cái bánh bao: “Muốn ăn cơm trắng!”

Có đứa trẻ con nào thích ăn cơm trắng ?

Lục Khiêm sờ đầu nhóc, dịu dàng : “Bố thể con ăn!” “Là con ăn!” Thước Thước ngại ngùng .

Lục Khiêm .

“Được, bố đưa con ăn cơm!”

Ông tự lái xe đưa Tiểu Thước Thước tới một nhà nhà hàng cơm bình dân khá nổi tiếng, việc kinh doanh cũng khá .

Cậu nhóc ăn ngon miệng.

Lúc Lục Khiêm chốc lát nữa sẽ đưa bé về nhà, ông một bữa tiệc tối, Tiểu Thước Thước vùi đầu ăn cơm gì.

Lục Khiêm cảm thấy cái tính của giống Ôn Noấn. Ông dịu dàng dỗ dành: “Mẹ cũng ở đây! Con bố gặp mặt ?”

Muốn, đương nhiên !

Tiểu Thước Thước cảm thấy rụt rè một chút, nhóc quanh co lòng vòng mà : “Hôm nay nhiều bài tập lắm! Con cũng thời gian cùng bố.”

Lục Khiêm mỉm .

Cơm nước xong, ông đưa nhóc về biệt thự, bà cụ đang ngóng trông.

Lục Khiêm đang định lên xe.

Bà cụ dặn dò ông: “Con uống rượu! Cũng để ý tới Minh Châu nữa, để con bé xảy chuyện gì!”

Lục Khiêm : “Mẹ cứ yên tâm!”

Bà cụ thôi, cuối cùng than nhẹ một tiếng: “Mẹ gói hoành thánh cho con , cho rau thơm nữa.”

Lục Khiêm giật . Cuối cùng ông nhẹ giọng : “Con sẽ đưa Minh Châu về nhà.” Ông xe.

Chiếc xe việt dã màu đen sàn xe cao, tầm , ông thể thấy nơi phía chân trời đỏ rực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1180-1189-ong-biet-cai-gi.html.]

Lúc , thật sự hút một điếu thuốc lá. thể!

Thân thể của ông cho phép ông sử dụng bất kỳ một thứ đồ gì chứa chất kích thích, t.h.u.ố.c lá và rượu cai sạch. Thật đối với một đàn ông mà , cuộc sống như thế còn niềm vui gì nữa nhưng ông còn Minh Châu và hai đứa nhỏ...

Vẻ mặt của Lục Khiêm trở nên dịu dàng.

Lúc ông đến câu lạc bộ, bóng đêm nay phủ thêm ánh sáng lộng lẫy.

Thư ký Liễu cửa chờ ông.

Xe dừng , thư ký Liễu tới mở cửa xe, nhẹ giọng : “Tôi thấy Minh Châu ! Cô hề ngài cũng tới đây!”

Lục Khiêm nhẹ.

Hai lượt phòng riêng, bên trong mười mấy . Ngoại trừ trong đoàn làm phim, còn thêm bốn, năm nhà đầu tư. Lục Khiêm tiến .

Người khác quen với ông nên cùng chuyện. Vốn dĩ Minh Châu đang chơi di động, thấy giọng của ông, đột nhiên giương mắt.

Là ông! Không ai cho cô Lục Khiêm cũng sẽ tới đây. Lục Khiêm đang xã giao với khác, ánh mắt dừng ở Minh Châu.

Chuyện của bọn họ lúc ồn ào náo động nhưng luôn những quan tâm tới chuyện bên ngoài, ít nhất gần như tất cả trong căn phòng đều .

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên thâm thúy.

Người khác chỉ nghĩ ông coi trọng Minh Châu, trêu ghẹo: “Cô Hoắc là địa vị! Tổng Giám đốc Lục khả năng sẽ về tay !”

Lục Khiêm khẽ một tiếng.

Tình huống tất nhiên hề khiến ông đắn đo, chẳng những giải thích, ngược còn với một bên cạnh Minh Châu: “Cho dù cơ hội, cũng thảo

luận kịch bản với cô Hoắc đây một hồi, gần đây thật sự cảm thấy hứng thú với việc đầu tư phương diện .”

Người nọ nhường vị trí cho ông.

Vì thế Lục Khiêm ở bên cạnh Minh Châu, chỗ đủ cho mười , nay thành mười một vẻ chật chội. Lục Khiêm và cô , sát bên .

Thậm chí ông còn thể cảm nhận vòng eo của cô mềm mại như thế nào.

Lục Khiêm cũng thể hiện mặt.

Ông tiếp tục chuyện với , mặc dù hút t.h.u.ố.c lá nhưng cặp ngón tay thon dài trắng nõn vẫn kẹp một điếu thuốc ở giữa. Ông bề ngoài tuấn tú, gia cảnh lớn mạnh.

Ít nhất trong những đang , ai dám gây khó xử với ông, bắt ông hút thuốc, uống rượu.

Không khí vô cùng hòa bình.

Minh Châu chuyện nhiều, mãi cho đến khi uống say đưa một chén rượu tới, lớn giọng : “Chỉ cần cô Hoắc cho chúng mặt mũi, uống hết ly rượu vang đỏ , bộ phim sẽ đầu tư!”

Minh Châu giương mắt.

Đạo diễn Vương khẩn trương, ông đắc tội với mấy ông Thần Tài .

nhà họ Hoắc ông càng dám đắc tội.

Để con gái nhà họ Hoắc mời rượu, nghĩ mà cũng chẳng dám nữa là.

Nếu là đây, khẳng định Minh Châu sẽ uống ly rượu nhưng đạo diễn Vương ơn dìu dắt cô ... Nếu uống xong một chén rượu là thể lôi

kéo nhà đầu tư, cô cũng sẽ cao ngạo như thế.

Dưới ánh của đông đảo tất cả , Minh Châu dậy, cầm lấy ly rượu .

nhạt: “Tổng Giám đốc Triệu thì giữ lời!” Nói xong, cô định uống.

Một bàn tay thon dài chợt ngăn tay cô , cầm lấy cái ly. Là Lục Khiêm!

Người trong phòng đều ngây !

Tổng Giám đốc Lục vượt rào , tay của phụ nữ sờ là thể sờ , hơn nữa đối phương còn là con gái nhà họ Hoắc.

Một lát Không đúng! Cô Hoắc vẫn cho ông một cái bạt tai. Ánh mắt của hai triền miên bên ! Những đó bỗng nhiên nhận , quan hệ giữa hai hề đơn giản!

Lục Khiêm chằm chằm Minh Châu, đôi mắt cô long lanh, dần nhuộm ánh nước.

Ông khàn giọng : “Anh uống em

ông vẫn động tay, Minh Châu nhẹ nhàng đoạt , cô quên bệnh tình của Lục Khiêm.

Ông cai rượu thể uống . Cô uống nhanh vội. Rượu vang đỏ nhuộm màu làm sắc mặt cô ửng đỏ, tăng thêm vài phần quyến

Vị Tổng Giám đốc Triệu bỗng tỉnh rượu hơn một chút.

Ông chỉ đùa giỡn cô chủ nhà họ Hoắc, còn khả năng đắc tội với Lục Khiêm, quả nhiên Lục Khiêm giọng của Lục Khiêm trở nên nặng nề: “Bộ phim , cá nhân đầu tư một trăm phần trăm!”

Tổng Giám đốc Triệu trở nên nóng nảy.

Không vì chuyện kiếm tiền mà rõ ràng là ông đắc tội với ông Lục.

Đối phương là nhân vật tàn nhẫn, ông .

Tổng Giám đốc Triệu cẩn thận tham gia đầu tư chung, Lục Khiêm cũng suy nghĩ cho tương lai phát triển của Minh Châu, cũng khiến làm việc quá tuyệt tình, chỉ nhẹ: “Tổng Giám đốc Triệu cũng cần đoạt với ! Tổng Giám đốc Triệu thể mấy bộ phim khác, chỗ đạo diễn Vương vẫn còn nhiều kịch bản!” Đạo diễn Vương phục hồi tinh thần, lập tức đúng .

Lúc Tổng Giám đốc Triệu mới thở phào nhẹ nhõm nhưng lưng ông đổ một mồ hôi lạnh.

Có qua . Lục Khiêm nắm giữ quyền chủ động, thế mà trông như chủ nhân thật sự.

Minh Châu mà tức.

giận dỗi uống thêm vài ly, trợ lý của cô cản , khỏi về phía Lục Khiêm.

Quan hệ của Lục Khiêm và Minh Châu, cô .

Ban đầu Lục Khiêm cũng định ngăn cản nhưng đó ông chỉ mặc cho cô uống.

Rượu vang đỏ bàn tồi, quá nồng.

Minh Châu uống nửa bình, thành công tự chuốc say , lúc rời , Lục Khiêm đón lấy cô từ trong tay trợ lý.

“Tôi đưa cô trở về!”

Trợ lý do dự một hồi đồng ý.

Lục Khiêm đỡ trong xe, thư ký Liễu vốn định theo nhưng nghĩ trong bầu khí như thế , theo cũng thích hợp, đành hỗ trợ đóng cửa xe

Lục Khiêm từ từ nâng cửa sổ xe lên.

Ông chăm chú phụ nữ uống say bên cạnh, mái tóc dài màu đen chảy xuống như thác nước, cô mặc một chiếc váy liền màu, ôm áo kHoắc trong lòng ngực.

Góc nghiêng tinh xảo xinh .

'Trông trưởng thành nhưng chút hồn nhiên! Lục Khiêm vuốt ve khuôn mặt của cô , thực năng.

Minh Châu thoải mái, cô mớ, Lục Khiêm khỏi nghĩ: Chắc hẳn tâm trạng của cô nên mới thể uống nhiều như .

Chia tay với chủ nhà họ Tư. Cô ... Rất đau khổ ?

Trong lòng ông cũng đau nhưng thể thể hiện, ông vẫn chịu đựng bởi vì hiện tại bọn họ chẳng là gì cả. Ngay cả một hiếm hoi ở cùng một

chỗ như bây giờ cũng do ông trộm .

Lục Khiêm châm chước một phen, cuối cùng vẫn quyết định đưa cô tới căn nhà ở đường Quảng Nguyên.

say đến mức , nếu biệt thự, nhất định Tiểu Thước Thước sẽ đau lòng, bà cụ cũng sẽ lải nhải cả đêm.

Lục Khiêm nhịn vuốt ve khuôn mặt cô , giọng nhỏ: “Về nhài”

Nửa giờ , chiếc xe việt dã màu đen ngừng ở tòa chung cư. Xe dừng, Minh Châu xoay trở thoải mái.

mở mắt , ánh mắt mê mang quanh bốn phía, đó hỏi: “Đây là chỗ nào?”

Một âm thanh nhỏ vang lên.

Lục Khiêm tháo đai an , ông củi tháo , giọng dịu dàng: “Cần phòng chúng từng sống.”

Vừa lúc phía một chiếc xe chạy tới. Chiếu đèn pha.

Minh Châu khó chịu đưa tay lên che mắt, cô tựa lưng ghế , n.g.ự.c phập phồng : “Phòng từng ở , nhớ nhỉ?”

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên sâu thẳm.

Ông dựa sát cô, sát đến mức ông thể ngửi mùi hương của phụ nữ cô.

Mùi thơm cơ thể của phụ nữ cộng thêm mùi nước hoa thơm nức. Rung động của đàn ông trong cơ thể Lục Khiêm lặng lẽ thức tỉnh... Giờ khắc , ông ôm cô.

Lục Khiêm vẫn đè nén .

Ông dán bên tai cô, thấp giọng : “Em sẽ quên!” Căn chung cư , những hồi ức nhất của bọn họ, ông tin cô quên!

Minh Châu buông xuôi tay, cô về phía với ánh mắt m.ô.n.g lung.

một cái. Nụ hoảng hốt.

Hồi lâu , cô lẩm bẩm tự : “Nhớ rõ thì còn ý nghĩa gì !” Cô lặp hai , giọng điệu như sắp .

Trong lòng Lục Khiêm khó chịu, ông xuống xe, mở cửa xe bên phía cô , khom lưng bế ngang cô lên. Cô vẫn say mèm, vẫn phản kháng: “Tôi ! Tôi trong!”

Đêm lạnh như nước.

Lục Khiêm dán sát mặt cô, giọng nghẹn thành tiếng. “Bây giờ em như thế , thể nữa?”

Ông đá cửa xe đóng , tới thang máy.

Minh Châu uống rượu xong, còn sức lực, cô sợ rơi xuống, ôm lấy cổ ông.

Con màu đỏ trong thang máy dần dần nhích lên . Cô bắt đầu mơ mơ màng màng.

Cô ngửi mùi hương thơm quen thuộc cơ thể đàn ông, dù từng cái thang máy vô nhưng giờ đây dường như mới chỉ ngày hôm qua, dường như bọn họ vẫn là đôi tình nhân ngọt ngào năm , tuần nào cũng lén lút hẹn hò.

Trong mắt Minh Châu nóng dần lên.

Trong một chốc, cô cảm thấy cực kỳ say, trong một chốc cảm thấy đang tỉnh táo.

đau thống khổ. Có lẽ chỉ khi say cô mới dám nhẹ nhàng dựa mặt sườn vai ông. Nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.

Cô lẩm bẩm gọi một tiếng “chú Lục” nhưng cảm thấy hổ, gác đầu vai ông, yên lặng rơi lệ.

Trái tim Lục Khiêm như nát tan thành từng mảnh. Cửa thang máy mở , ông lấy chìa khóa mở cửa.

Tất cả thứ bên trong vẫn như cũ, cho dù Lục Khiêm thường tới ở cũng thường xuyên tới quét tước.

Lục Khiêm ôm cô phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô giường. Giường mềm mại, cô càng mềm hơn.

Lục Khiêm nỡ rời , ông nửa quỳ bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xõa trán cô .

Cô nhắm mắt . Hơi thở cũng mang cả vị ngọt.

Đã lâu Lục Khiêm ôm cô, đương nhiên ông , hơn nữa cơ thể ông cũng tàn phế gì.

“Minh Châu!” Ông nhẹ nhàng gọi tên cô.

Minh Châu từ từ mở to mắt, thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của ông, trắng trẻo nhã nhặn nay nhiễm thêm cả tình dục...

Ánh mắt ông trở nên sâu lường . Giây tiếp theo, ông nhẹ nhàng ngậm lấy cô môi. Dường như cô ngạc nhiên, trợn tròn mắt ông.

Lục Khiêm đánh thức, khi cô chống cự, ông giữ chặt lấy hai cổ tay cô, giơ cao lên đỉnh đầu.

Cả ông vây chặt lấy cô.

Không thể khống chế, vội vàng hôn lấy cô.

Nụ hôn ướt át, sâu cạn đổi, gợi lên hồi ức của cả hai.

Ông và cô đều nhớ rõ bọn họ từng triền miên ở cái giường như thế nào. Lúc cô trong sáng rành sự đời, thích ghé trong lòng n.g.ự.c ông, nghẹn ngào gọi chủ Lục của cô. Mà lúc , rõ ràng vỗ về chơi đùa.

'Thế nhưng cô vẫn ngăn nước mắt ngừng rơi xuống, nhiễm ướt khăn trải giường.

Lục Khiêm ngừng . Ông xoay sang một bên, nhẹ nhàng kéo cô trong lòng ngực. “Đừng !" Ông nhẹ giọng dỗ dành cô.

Minh Châu giẫy giụa chịu trong lỏng n.g.ự.c ông nhưng Lục Khiêm dùng sức vây chặt cô trong lòng n.g.ự.c minh.

Dáng ông cao ráo.

vây chặt trong lòng n.g.ự.c ông vẻ tinh tế nhỏ xinh.

Cô cứ mãi, nước mắt thấm ướt áo sơ mi mỏng của ông, cũng giống như đây.

Lục Khiêm võ lưng cô, chờ cô bình tĩnh thì kéo chăn lên đắp cho cả hai. Cô bình tĩnh hơn.

Ông bởi vì cồn nên cô mới thể thả lỏng, nếu cô sẽ chịu chung một ổ chăn với ông, huống chỉ còn ôm mật như thế .

Cuối cùng Lục Khiêm vẫn .

Hàng mi dài của trong lòng n.g.ự.c đang run rẩy, dáng vẻ lúc ngủ ngoan, ông nhịn ném thử môi cô.

Cô vô ý thức hé mở.

Giờ khắc , Lục Khiêm cảm thấy ông như sắp chết!

Yết hầu của ông lăn lên lăn xuống, giãy giụa một hồi lâu vẫn dịu dàng đè cô ... ông vô cùng xúc động, một tay chống ở bên cô, một tay nâng mặt cô lên, hôn môi cùng cô.

Đêm dài lê thê...

Khi cả hai kết hợp một nữa, cô to.

Lục Khiêm hôn lên giọt lệ của cô, dịu dàng dỗ dành cô, cũng để ý tới bản , khiến cô thoải mái .

“Lục Khiêm!” “Lục Khiêm..."

Cuối cùng cô cũng tan vỡ, duỗi tay ôm lấy bờ vai của ông...

*

Sáng sớm.

Minh Châu tỉnh , cô cảm thấy cả đau nhức, cũng mệt mỏi. Cô dậy.

Bốn phía quen thuộc xa lạ, là căn chung cư ở đường Quảng Nguyên.

Cô đột nhiên kéo chăn .

Bộ đồ đổi thành một chiếc áo sơ mi kiểu nam, màu xanh nhạt, thoải mái mát mẻ mang theo mùi hương nam tính nhẹ nhàng.

Cô rên rỉ một tiếng ngã giường.

Tất cả những gì xảy tối hôm qua như lướt qua trong tâm trí của cô.

Sau khi say rượu, thút thít tới thể tiếp xúc mật, đến phần lửa nóng phía ... cô nhớ rõ bội! Phải thể của cô nhớ rõ, nhớ rõ Lục Khiêm ôm cô như thế nào.

Bọn họ lăn lên một cái giường!

Minh Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, đánh nhẹ đầu hai cái. Cửa phòng ngủ đẩy .

Lục Khiêm cửa, áo mũ chỉnh tề, hề tối hôm qua ông vô cùng buông thả.

Ông chỉ lẳng lặng cô, giọng dịu dàng: “Trợ lý của em gọi điện thoại tới rằng buổi sáng nay em vẫn còn hoạt động, dậy ăn sáng, một lát nữa đưa em qua đói”

Minh Châu ông.

Ánh mắt của đàn ông một phụ nữ vô cùng lõa lồ. Cô hiểu rõ trong lòng, lúc ông vẫn cảm thấy đủ, ông vẫn còn .

Minh Châu cũng là cô gái nhỏ nữa, cô dứt khoát cởi chăn , che chắn, cứ thế nhảy xuống giường, tuy rằng lúc đặt chân đất bỗng thấy chân rút gân!

Cô âm thầm mắng ông trong lòng: Tên cầm thú ! Lục Khiêm tới ôm cô, cô đẩy ông .

“Tự làm !”

Lục Khiêm chỉ nhẹ, lên ghế sô pha bên cửa sổ cầm một tập báo chí , nhẹ giọng : “Phòng để quần áo quần áo của em, rửa mặt!”

Minh Châu nhà vệ sinh.

Trong chốc lát, bên trong truyền đến đánh răng... Lục Khiêm đặt báo xuống, im lặng .

Cũng lâu ông cảm nhận những ngày tháng gia đình như thế !

Minh Châu nhanh chóng rửa mặt xong, tới phòng để quần áo quần áo.

Trước cô từng để một vài bộ quần áo ở , đó cũng tới lấy, thể mặc đối phó một chút.

lúc mở cửa tủ , cô chợt sửng sốt.

Một tủ đồ mới, còn là nhấn hiệu cô thích nhưng phù hợp với lứa tuổi hiện tại của cô, phần lớn nữ tính sang trọng

Cô chỉ im lặng , một lát nhịn đưa tay lên chạm . chất vải của chúng.

Khóe mắt cô nóng dần lên.

Những thứ là do Lục Khiêm chuẩn , thế nhưng thế thì giờ còn ý nghĩa gì nữa chứt!

Minh Châu yên lặng quần áo, ngoài. Lục Khiêm sô pha cô.

Ánh mặt trời chiếu từ cửa kính phía , đánh lưng ông tạo nên một vầng sáng tỏa, cũng khiến cô rõ biểu cảm của ông, chỉ cảm thấy nọ .

“Đi ăn sáng!” Ông xong dậy.

Minh Châu gọi ông : “Lục Khiêm, chuyện với ông!”

Lục Khiêm đoán gì, nghĩ ngợi xuống. Minh Châu ở cửa phòng để quần áo.

Cô châm chước một hồi thẳng: “Tối hôm qua uống say! uống say thì ông cũng nên cởi quần áo cùng với ! Lục Khiêm... Mọi đều là trưởng thành, chuyện xảy nghĩa là nó sẽ đổi những thứ khác!”

Giọng của Lục Khiêm lạnh lùng: “Tóm em cái gì!” Minh Châu cũng thèm khách sáo với ông: “Chính là chuyện xảy . tối hôm qua.”

Lục Khiêm mặt .

Hồi lâu ông mới nhẹ giọng : “Nếu giống như , nhất định em sẽ lóc đòi phụ trách.”

Minh Châu vẫn chuyện, ông dậy. “Tôi ! Ăn sáng thôi!”

Ông vẫn dịu dàng nhưng giọng điệu giống như nấy, Minh Châu vẫn thể cảm nhận điều .

cô sẽ lùi bước chỉ vì chuyện !

Lúc ăn sáng, cô giương mắt : “Lát nữa đường nhớ mua thuốc cho !”

Lục Khiêm mím môi: “Em đang ở kỳ an . “Tôi yên tâm!”

Minh Châu xong, cúi đầu lắc ly sữa bò, nhẹ giọng : “Mối quan hệ giữa hai chúng quá phúc tạp, hai đứa nhỏ dây dưa rõ, tạo một sinh mệnh nhỏ nào khác.”

vẫn luôn là cô tự sinh tự nuôi. Vẻ mặt của Lục Khiêm trở nên dịu dàng hơn.

Quả thật ông cũng ý định để cô mang thang, một phần là vì hai đứa nhỏ, một phần khác là vì cơ thể của ông.

 

Loading...