Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1170 - 1179: Đặc biệt là Thước Thước

Cập nhật lúc: 2025-10-06 11:27:06
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lục Khiêm tỉnh táo .

Một lát , ông chua xót: "Để con chê ."

Ôn Noãn nhỏ giọng : "Cậu nên chú ý sức khỏe bản ạ." Những ngày tháng ở Thụy Sĩ chỉ là kiếp nạn của Lục Khiêm, mà còn là nỗi đau lòng của cả nhà họ Lục, bà cụ sức khỏe yếu nhưng vẫn kiên trì bám trụ ở đó, Ôn Noãn chạy chạy giữa hai đầu.

Bây giờ cuối cùng cũng hơn...

Tình cảnh của Lục Khiêm và Minh Châu lúc đó, Ôn Noãn là hiểu rõ nhất.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ông, dịu giọng : "Giờ Thước Thước và Tiểu Lục U cần bầu bạn bên cạnh."

Đặc biệt là Thước Thước. Lục Khiêm tỉnh .

Ông nhẹ tay vuốt ve mái tóc dài màu nâu của Ôn Noãn, ánh mắt mang theo vài phần trìu mến.

Minh Châu , đúng lúc thấy cảnh .

Cô thấy Lục Khiêm Ôn Noãn chăm chú, trong mắt đều là yêu thương, tuy đây là tình cảm giữa lớn và lớp con cháu trong nhà... ... nhớ rõ ông cũng từng bằng ánh mắt như .

nên nghĩ thế, nhưng khỏi cảm thấy chạnh lòng.

Ôn Noãn là phụ nữ, trực giác vô cùng nhạy bén, cô nhận những suy nghĩ kì lạ của Minh Châu.

nhạt rời .

Cô nghĩ, những tình cảm sẽ về với . Buổi công chiếu sớm bắt đầu.

Ôn Noãn xuống, một lát cô Hồ tới cạnh cô. Mắt cô Hồ đỏ lên.

Dưới ánh đèn mờ, cô nhẹ giọng nhỏ: "Ôn Noãn, thật cho đến hôm nay, vẫn phục, thua tay một cô nhóc choi choi trưởng thành, nhưng hôm nay thấy dáng vẻ của Lục Khiêm, mới sẽ bao giờ thể vượt qua Minh Châu!

Bởi vì từng thấy Lục Khiêm như , buông bỏ tất cả tự tôn kiêu ngạo, chỉ để theo một phụ nữ.

Ôn Noãn vỗ nhẹ tay cô , ân cần : 'Bây giờ cô cũng mà." Cô Hồ thả lỏng hơn một chút. , gia đình bây giờ của cô mỹ mãn cơ mà.

Mặc dù đây chồng cô từng chơi bời lăng nhăng, nhưng giờ đây cực kỳ săn sóc quan tâm cô , bé con cũng hoạt bát đáng yêu.

Còn gì đủ nữa ?

Bộ phim là một bộ phim nghệ thuật kinh phí thấp, cô Hồ là nhân vật chính nên thường xuyên lên sân khấu.

Nổi bật ánh đèn sân khấu! Người dẫn chương trình nhà họ Tư mời đối nhân xử thế, giờ phút còn nhắc đến bức ảnh của cô và Lục Khiêm, trêu chọc : "Ngài Lục

đến đây ủng hộ buổi công chiếu của cô Hồ, cô cảm thấy thế nào?”

Cô Hồ làm trong ngành lâu, đương nhiên cách xử lý tình huống .

là tên khôn lỏi!

nhận lấy micro, hai mắt sáng trong: "Anh hỏi như thế sẽ làm chồng giận đấy! Hơn nữa Lục cũng thương, nên để khác những hiểu lầm đáng nha." Người dẫn chương trình liên tục xin .

Ôn Noãn rõ đây là cố ý, chỉ là tìm chủ đề để hot lên thôi.

Cô nhận dẫn chương trình .

Người dẫn chương trình là tiểu hoa mới mắt, chăm chăm việc tạo chủ đề hot cũng gì là sai, nhưng nên xâm phạm đời sống cá nhân của khác.

Ôn Noãn chút bao che nhà.

chịu nổi cảnh Minh Châu đau lòng, cũng chịu nổi cảnh cô Hồ hổ, vì thế cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho thư ký Từ, giao vài việc.

Thư ký Từ bên lập tức hiểu .

Sau , tiểu hoa thể tham gia những dịp tương tự nửa... Ôn Noãn làm xong việc, bình tĩnh thản nhiên.

đầu thấy Minh Châu cầm di động rời , cô nghĩ lẽ Minh Châu vì chuyện xảy sân khấu mà buồn, nhưng cô để ý lắm, chỉ chăm chú Lục Khiêm.

Lát Lục Khiêm ngoài theo.

Trong lối nhỏ dài đằng đăng của khách sạn, Minh Châu xách váy, đang điện thoại.

Là điện thoại từ nhà chính nhà họ Hoắc. Tiểu Lục U bỗng lên cơn sốt, đang khó chịu, cô bé lóc đòi .

Giọng Minh Châu trầm xuống, : "Tôi về ngay đây! Bác sĩ đến khám cho con bé ?”

Người giúp việc bác sĩ đến. Minh Châu thả lỏng, cúp điện thoại.

Cô đang báo một tiếng với chủ nhà họ Tư, con cô bệnh nên cô tâm trạng chơi nữa, nhưng đầu cô thấy Lục Khiêm, ông phía bao lâu. "Con bệnh ?" Ông nhẹ giọng hỏi.

Minh Châu “ừ” một tiếng.

Lục Khiêm cô, nhẹ nhàng hỏi: "Anh sang thăm con, tiện ?”

cạnh cô vẫn còn Tư.

Lỡ như cô Tư đưa về, bầu khí sẽ khó xử, lẽ khiến cô vui.

Minh Châu thoáng do dự. Cô : "Anh lái xe !"

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, nếu do con bệnh, ông vui mừng khấp khởi trong lầu.

Hai xuống lầu, xe.

Lục Khiêm lập tức khởi động xe, Minh Châu gọi điện thoại cho Tư, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa: "Du Du sốt , em về đây! Không cần... Ừm, ông cũng đến!"

Lục Khiêm lái xe .

Hai chữ "ông " , hẳn là ám chỉ chồng là ông đây. Có lẽ là chủ nhà họ Tư cũng hiểu mối quan hệ khó xử nên cùng.

Chờ Minh Châu cúp điện thoại.

Lục Khiêm như tùy tiện hỏi cô: "Có mang đến phiền phức cho em ?”

Minh Châu cạnh ông.

Trên cô vẫn là bộ váy tiệc tối, xinh tao nhã, lúc ngoài cửa sổ xe nữa.

nhẹ nhàng: "Nếu phiên phức, ông sẽ xuất hiện nữa ?"

Mấy lời mang theo mấy phần tức giận.

Yết hầu Lục Khiêm khể động đậy, ông từ từ dừng xe ngã tư đèn đỏ, xoay đầu cô.

Minh Châu bực bội, chịu ông.

Ông vô thức dịu giọng : "Sao giận nữa ?"

Minh Châu cúi đầu nghịch nghịch móng tay: "Không chuyện đó." Lục Khiêm im lặng cô chăm chú, trong mắt vẻ dịu dàng khó tin, một lúc lâu mới : "Là bởi vì cô Hồ ? Nếu em vui, sẽ bao giờ gặp nữa! Thật , và cô chỉ là bạn cũ mà thôi, gì nữa !"

Mắt Minh Châu đỏ lên.

Giọng cô trầm xuống: "Lục Khiêm, ông đừng những lời mập mờ như ! Cô Hồ cô Lam cũng liên quan gì đến , ông

xử lý thế nào cũng là việc riêng của ông! Còn , chỉ bắt đầu cuộc sống của một nữa, ông nhắc bao nhiêu nữa đây?"

"Anh ! Sau sẽ nhắc nữa." Lục Khiêm vẫn dịu dàng trả lời.

Minh Châu mệt c.h.ế.t .

Cô thấy nếu so đo với Lục Khiêm, cũng chỉ giống như dùng tay đ.ấ.m bông gòn, chẳng khiến khó chịu bao nhiêu, nhưng chỉ cần ông vài câu, khiến cô bối rối thôi.

Mọi chuyện nên thế , ít nhất cô và Lục Khiêm nên như thế .

thêm gì nữa. Cũng may đèn xanh sáng lên, quá hổ.

Lục Khiêm luôn quan tâm bệnh tình của con , chuyện tình cảm đành đặt sang một bên.

Hai vội vàng đến nhà chính nhà họ Hoắc.

Trong phòng khách xa hoa, Hoắc Chấn Đông mặc áo ngủ, bế cháu gái nhẹ nhàng đung đưa, chỉ sợ bé con giật tỉnh dậy.

Vẻ mặt cực kỳ đau lòng.

Bà Hoắc cầm một bình sữa nhỏ, cũng đang lo lắng hết mực.

Thất Lục Khiêm và Minh Châu về, Hoắc Chấn Đông lập tức đưa đứa nhỏ sang cho Lục Khiêm, đó với hai : "Hai làm bố ngoài chơi vui vẻ quá nhỉ, để con nhỏ ở nhà lên cơn

sốt, lóc đòi bố đòi ! Hai chăm sóc con bé còn bằng Tiểu Thước Thước nữa!"

Lục Khiêm bế cô bé, chạm trán con.

Ông áp trán con bé, hôn hôn, phản bác gì. Hoắc Chấn Đông ôm vợ , lên lầu ngủ.

Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U, nhẹ nhàng dỗ dành, cô bé sốt nên khó chịu, cọ cọ trong lòng bố, còn lúng búng thầm gì đó.

Tiểu Thước Thước ở một bên, lo lắng đến mức vòng vòng. Lục Khiêm chỉ dịu dàng dỗ con.

Ông ngước mắt lên Minh Châu, mềm giọng : "Em váy , lát nữa còn dỗ con ngủ."

Minh Châu khe khẽ kiểm tra con gái. May mà sốt quá cao. Cô lên lầu quần áo, Lục Khiêm đang ở ngọn đèn pha lê, ôm Tiểu Lục

Cô bé dường như tỉnh dậy.

Nhận bố , cô bé liền mở to mắt, mong mỏi ông. Lục Khiêm nhịn hôn vài cái.

Tiểu Thước Thước cong môi .

Lục Khiêm xuống ghế sô pha, để Lục Thước cạnh , bé miễn cưỡng xuống, ông dịu giọng hỏi: "Ngày mai con đến trường, vẫn ngủ?"

Lục Thước nâng cầm: "Ngày mai là chủ nhật.

Lục Khiêm định , mai là chủ nhật cũng nên ngủ sớm, nhưng hai ngày gặp nhóc, nên cũng kiên trì bảo ngủ.

Ông đưa bình sữa cho bé: Pha sữa cho em gái , hai muỗng sữa bột, 60 ml nước.

Thước Thước cầm lấy bình sữa, nhanh chóng chạy . bé dừng bước, Lục Khiêm.

Đêm khuya, đèn pha lê sáng tỏ.

Người đàn ông mặc bộ y phục đen trắng, hệt như bố trong ký ức của bé, đang trong nhà dỗ em gái, hẳn là ông sẽ nữa ?

Khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Tiểu Thước Thước lập tức nhăn .

Thật lâu , bé mới nhỏ giọng hỏi: 'Bố sẽ nữa chứ?" Đột nhiên Lục Khiêm ngước mắt lên.

Ông kinh ngạc chằm chằm con trai , ánh mắt đan xen phức tạp, giọng Tiểu Thước Thước càng lúc càng nhỏ: "Nếu bố , con sẽ tiếp tục gọi bố là bố."

Lục Khiêm khẽ : "Thước Thước, bố sẽ !" Lục Thước khịt mũi pha sữa bột.

Lúc , mắt và mũi bé đều hồng hồng cả lên, Lục Khiêm cảm thấy với bé.

Lúc ông cho Tiểu Lục U uống sữa, Lục Thước vẫn luôn ở bên cạnh ông.

Lúc , Minh Châu xuống lầu liền thấy cảnh , cô lặng lẽ hai giây. Tiểu Lục U gọn trong vòng tay Lục Khiêm, ôm bình sữa nhỏ, từ từ uống. Dáng vẻ như sắp chìm giấc ngủ.

Minh Châu bước tới, khẽ : "Con bé thật sự thích ông."

Lục Khiêm nhạt.

Ông vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Thước Thước, bỗng nhiên một yêu cầu: "Tối nay ngủ cùng Thước Thước, ?” Minh Châu do dự.

Trên lý thuyết, Lục Khiêm là thông gia với nhà họ Hoắc, ông ngủ cũng gì là sai, nhưng bây giờ cô ở bên khác!

Cô chần chờ trả lời.

Ánh mắt Tiểu Thước Thước ảm đạm, chậm rãi dậy. "Con ngủ đây!" Nói xong, sờ đầu Tiểu Lục U.

Sau đó ủ rũ bước .

Lục Khiêm đành lòng cảnh , ông đang định gì đó, nhưng Minh Châu : "Ông ngủ với thằng bé !"

Lục Khiêm: ...

Đêm khuya, Minh Châu cố đè nén cảm xúc của : "Lục Khiêm, chuyện trách ai đây!"

"Trách !" Giọng Lục Khiêm nghẹn ngào.

Ông dường như đều vắng mặt trong từng giai đoạn trưởng thành của Thước Thước, ấm áp duy nhất ông thể cho bé là mỗi tháng một thăm.

Chỉ thể đếm đầu ngón tay!

Lục Khiêm sờ sờ tóc Tiểu Lục U, định đợi con bé ngủ mới thôi. Minh Châu lên phòng ngủ, ông tiện .

Chờ bé con bớt sốt, ông về phòng ngủ Tiểu Thước Thước.

Cậu bé mất tự nhiên, Lục Khiêm mặc quần áo như cũ bên cạnh , nhẹ nhàng vuốt ve đầu con trai, thấp giọng : "Sau bố sẽ bao giờ rời nữa!"

Tiểu Thước Thước xoay .

Cơ thể nhỏ bé chăn ấm áp ôm lấy Lục Khiêm. Cậu bé tựa cái đầu nho nhỏ n.g.ự.c Lục Khiêm. 'Thầm thì .”

"Con nhận khác làm bố."

Cho dù đó trông , cho dù đó cực kỳ quan tâm chăm sóc , đối xử với và em gái cũng , nhưng thể nhận vui, thỉnh thoảng còn trong phòng ban đêm.

Năm đó, quang cảnh đám cưới ở Lục Viên tại thành phố C. Sẽ thể nào xóa nhòa trong tâm trí Tiểu Lục Thước.

Cậu bé hận bản còn quá nhỏ, thể làm gì cả!

Lục Khiêm ôm con trai, cảm thấy đau lòng vô cùng, vỗ nhẹ lưng con.

Ông thấp giọng : "Sau bố sẽ thường xuyên về thăm con và em gái."

Tiểu Lục Thước trả lời.

Cậu bé bám lòng Lục Khiêm như một chú khỉ nhỏ, lâu lắm ngủ cùng bố....

Lục Khiêm khó chịu trong lòng.

Ông nhẹ tay cởi áo khoác , tháo thắt lưng đặt bé lên bụng. Tiểu Lục Thước oán giận: "Bố lạnh quá! Con còn ấm hơn cả bốt" Lục Khiêm tính bế xuống.

bé cứ quấn chặt lấy ông, thì thầm mở: "Để con làm ấm cho bố, tí nữa là nóng lên thôi.

Lục Khiêm cúi đầu.

Mặt ông dân lòng n.g.ự.c nhóc, thật lâu mới : "Nhóc con ngốc nghếch!"

Sáng sớm, Lục Khiêm rời .

Ông thơm con trai một cái, ăn mặc chỉnh tề gõ cửa phòng Minh Châu.

Tiểu Lục U bệnh nên Minh Châu dậy sớm. Cửa mở , Lục Khiêm đang đối diện cô.

Tối hôm qua cô ngủ ngon, vẻ mặt tiều tụy, quyến rũ xinh như tối hôm qua, nhưng đối với Lục Khiêm, Minh Châu như càng khiến ông động lòng một cách khó hiểu.

Ông trong phòng, hỏi: "Con thế nào ?" Minh Châu suy nghĩ một lát.

Sau đó cô mới mở cửa phòng ngủ , bên ngoài : "Đã hạ sốt , ông xem ."

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm cô chăm chú, đó bước . Ầm ï cả buổi tối, Tiểu Lục U còn đang say sưa ngủ.

Cô bé nhỏ nhắn trắng nõn, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt đang nghiêng chăn.

Một lọn tóc xoăn nhỏ màu xõa gối.

Cực kỳ đáng yêu.

Lục Khiêm đưa tay chạm mặt con, nhịn cúi xuống hôn lên. hạ sốt .

Ông thả lỏng , tự giác nhận bản nên ở phòng ngủ Minh Châu.

Quả thật ông Minh Châu, nhưng ông ngoài lên án, cô đang ở bên chủ nhà họ Tư, tương lai nếu ngày hai chia tay, thì là vì bọn họ hợp , chứ bởi vì cô quan hệ quá mức với chồng .

Lục Khiêm miễn cưỡng vuốt ve Tiểu Lục U.

Sau đó ông mới ngoài, Minh Châu bất ngờ.

Lục Khiêm khẽ : "Lát nữa chủ nhà họ Tư thể sẽ tới, tiện lắm, đây!"

Ngón tay Minh Châu khẽ siết chặt. Cô ngẩng đầu ông, như thể đang gì đó, cuối cùng thôi. Lục Khiêm vươn tay.

Ông chạm nhẹ tóc cô như đây, như lớn trong nhà như tình của cô.

cuối cùng, ông chỉ thể buông tay.

Khi Lục Khiêm chậm rãi bước xuống lầu, ánh nắng xuyên qua tấm kinh trong suốt hành lang, chiếu lên lưng ông một vệt sáng vàng óng, Minh Châu vẫn tại chỗ...

ông nghĩ gì.

Ông cũng hiểu tấm lòng của cô.

Rõ ràng hai đang ở một mái hiên, nhưng thể nào đến gần .

Rõ ràng nhớ nhung nhiều như , tự chặt đứt, buộc bản lựa chọn quên .

"Lục Khiêm!" Minh Châu thì thầm : "Ông sống thật ." Thân thể Lục Khiêm cứng .

Lát ông đầu cô, dịu dàng : "Hành lang lạnh lắm, em mau phòng !"

Minh Châu bất động đó.

Lục Khiêm dịu dàng mỉm , đó vẫy tay với cô, cuối cùng biến mất cầu thang.

Tiểu Thước Thước tỉnh dậy.

Cậu bé chạy chân trần xuống lầu: "Bố."

Lục Khiêm , liền bế con trai ngốc nghếch của lên. Cậu nhóc còn đang mặc áo ngủ, chân trần, bàn chân lạnh ngắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1170-1179-dac-biet-la-thuoc-thuoc.html.]

Lục Khiêm ôm con đến sô pha, dùng thảm lông dê bọc lấy chân bé, đó tìm đôi dép lê trong nhà cho .

Tiểu Thước Thước thở dốc ông. Lục Khiêm vươn tay xoa xoa đầu con trai: "Nhóc ngốc!" "Bố"

Động tác Lục Khiêm càng lúc càng chậm, ông thấp giọng : 'Lần bố về thăm mấy con"

"Bố"

Lục Khiêm ôm bé, nửa quỳ ôm lấy con trai, môi áp lên mái tóc mềm mại bên tai Tiểu Thước Thước, cúi đầu : "Bố sẽ để khác làm bố của con.”

Ông xong thì dậy, xoa xoa đầu nhóc.

Khi ông rời , Tiểu Thước Thước cẩn thận quấn chặt thảm lên , đó... hình như vẫn còn ấm sót từ bàn tay của bố.

Lục Khiêm khỏi biệt thự.

Ông lên xe, đang định khởi động xe thì một chiếc Porsche dừng . Hai xe song song .

Đối diện cửa kính xe, chính là chủ nhà họ Tư đang một chiếc xe khác.

Anh từng ly dị, nhưng con. Tiểu Lục U bệnh, đang ở bên Minh Châu, đương nhiên sẽ đến gặp cô. Không ngờ gặp Lục Khiêm.

Cách cửa kính xe, Lục Khiêm gật nhẹ đầu với chủ nhà họ Tư, chậm rãi lái xe rời .

Cậu Tư còn bình tĩnh nữa.

Anh tắt máy, cũng lái xe ngay mà xe châm một điếu thuốc.

Anh thật lòng thích Minh Châu.

Đã thích từ khi hai còn trẻ, nhưng lúc bọn họ duyên đến với .

Sau , hai đều một nửa của riêng , cũng từng nghĩ đến việc giữa bọn họ sẽ chuyện gì, nhưng ngờ đó cả hai đều thành độc .

Anh , đoạn tình cảm giữa Minh Châu và Lục Khiêm là một điều khắc cốt ghi tâm với cô.

Anh thể chấp nhận, cũng tin tưởng con Minh Châu.

khi ngang qua Lục Khiêm, cảm thấy bất an.

Lục Khiêm sẽ mãi là thông gia với nhà họ Hoắc, mãi là cha của hai đứa con... Những chuyện thể nào đổi, cũng như hôm nay, khi đứa nhỏ bệnh Hoắc nhà họ Hoắc chuyện lớn gì đó, Lục Khiêm đều tham dự.

Anh chấp nhận chuyện .

Cậu chủ nhà họ Tư cụp mắt xuống: nghĩ lẽ bao giờ vượt qua Lục Khiêm.

Đàn ông luôn lý trí hơn phụ nữ.

Cậu chủ nhà họ Tư đáp án trong lòng, nhưng vẫn luôn giữ phong độ một đàn ông, đến đây đương nhiên thăm đứa nhỏ và gặp Minh Châu.

Sáng sớm, biệt thự yên tĩnh.

Người giúp việc tiếp đón , đó lên lầu báo .

Anh khỏi so sánh, chăng khi Lục Khiêm đến đây sẽ cần báo cáo, mà thể trực tiếp ngủ , thậm chí là phòng ngủ của cô...

Đang lúc suy nghĩ, Minh Châu xuống lầu.

Rõ ràng là cô chuẩn xong, mái tóc dài búi lên, ăn mặc chỉnh tề.

Thậm chí còn mang dép lê.

Khi cô đến bên cạnh, thấy dung nhan xinh tinh tế của cô, nghĩ, Lục Khiêm chắc chắn từng thấy dáng vẻ sa sút của cô, ví

dụ như tối qua khi Tiểu Lục U sốt, cô chút do dự mà đồng ý để Lục Khiêm bầu bạn.

Những hành động vô thức đó, thể ngay cả Minh Châu cũng phát hiện.

Cậu chủ nhà họ Tư mang một món đồ chơi. Là đồ chơi mà mấy bé gái thường thích. Minh Châu nhận lấy, mỉm : "Cảm ơn ." Cậu Tư cô chăm chú, nhẹ giọng hỏi: "Anh thể phòng ngủ thăm con bé ?”

Minh Châu sửng sốt.

Đến khi cô hồn trở , cô “ừ” một tiếng.

Hai lượt lên lầu hai, phòng ngủ của cô, cô nhóc còn đang ngủ. Trắng nõn mềm thơm.

Một cô bé vô cùng đáng yêu.

Dáng vẻ xinh , giống... bố cô bé.

Cậu chủ nhà họ Tư khỏi xoa mái tóc màu xoăn xoăn mềm mại , nhẹ giọng hỏi: "Vốn dĩ tối hôm qua, chuyện với em."

Anh lấy trong túi một chiếc nhẫn đính hôn.

Tối hôm qua vốn định cầu hôn với cô, nhưng cô rời . Minh Châu ngạc nhiên ngước mắt.

Sau đó cô liền nhận điều gì đó, gì mà chỉ . Cậu chủ nhà họ Tư dịu dàng bảo: "Chúng tìm thời gian chuyện !" Minh Châu nghịch nghịch tay Tiểu Lục U.

Cô gọi bảo mẫu đến chăm cô bé, đó với Tư: "Để em dẫn ngoài!" Ý của cô là, hai rõ ràng ngay bây giờ.

Vì thế, hai yên lặng xuống lầu, khỏi phòng khách liền thấy Tiểu Lục Thước, bé đang đeo cặp sách định đến trường, tài xế năm lấy bàn tay nhỏ bé của .

Tiểu Lục Thước thấy chủ nhà họ Tư, gật nhẹ đầu. Cậu Tư: giống bố như đúc!

Tiểu Lục Thước lên xe đến trường, Minh Châu và Tư đến bãi đỗ xe, ánh nắng sớm mai chiếu lên bọn họ.

Cả hai đều đang ở độ tuổi , trông trưởng thành xán lạn. Cậu chủ nhà họ Tư vẫn lấy nhận kim cương , mà chỉ : "Minh Châu, lẽ chúng hợp ."

Minh Châu còn nhỏ, hiểu sự đời. Cô đoán nỗi băn khoăn của . Cô nghĩ, khiến đưa quyết định như , hẳn là Lục Khiêm.

Đối với chuyện , cô cách nào đưa một lời hứa hẹn chắc chắn, bởi vì điều đó sẽ công bằng với hai con cô.

thể vì theo đuổi hạnh phúc của bản cho hai đứa nhỏ gặp Lục Khiêm.

Minh Châu cũng oán hận gì, cô đá nhẹ hòn sỏi chân, nhẹ nhàng gật đầu: "Được! Vậy em sẽ báo với bố một tiếng!" Cậu chủ nhà họ Tư cô.

Người đưa quyết định .

khi Minh Châu đồng ý ngay, thất vọng. Có lẽ vẫn còn một chút cam lòng!

, sẽ bao giờ vượt qua cái bóng của Lục Khiêm, cho nên đưa quyết định , dù thì đau ngắn còn hơn là đau dài.

Anh lên xe.

Minh Châu bước lùi , xe chậm rãi khỏi biệt thự. Một chiếc Maybach màu đen chợt dừng .

Hoắc Minh mở cửa xuống xe, tiện tay châm điếu thuốc. Anh dựa của xe, cằm hướng về phía cửa lớn.

"Chia tay ?"

Minh Châu bất ngờ đáp: "Anh, ?"

Hoắc Minh thờ ơ , rít một tiếng nhả một vòng khói, : " lúc ngang qua xe con trai nhà họ Tư, thấy lái xe lau nước mắt!".

Minh Châu: ...

Hoắc Minh vẫy tay, bảo cô đấy.

Dưới ánh mặt trời, mặc một chiếc áo len màu be, trông ôn hòa tuấn.

Minh Châu bước đến.

Hoắc Minh nắm nhẹ bả vai cô, dịu giọng : "Không em còn thích Lục Khiêm đấy chứ?"

Khóe mắt Minh Châu ửng đỏ. Hoắc Minh nhẹ tay gõ đầu cô.

"Chị dâu bảo đến đây! Cô lo cho em." Mắt Minh Châu càng lúc càng đỏ hơn.

Hoắc Minh liếc cô: " tiền đồ! Chẳng giống em gái gì cải"

Minh Châu cả gan phản bác: "Anh còn nữa, cũng khác chỗ nào !"

Hoắc Minh lạnh.

Minh Châu sợ rụt , lát cô tựa đầu vai trai, thì thầm : “Anh! Em thể lừa bản ! Em thể thoát , thể buông bỏ quá khứ của em và ông !"

Hoắc Minh vò vò tóc cô, gì.

Mấy hôm nay, thờ ơ lạnh nhạt, bởi thấy Minh Châu và chủ nhà họ Tư xứng đôi.

Nếu tra tấn lẫn , yêu mà . Chi bằng kết thúc dứt khoát từ bây giờ vẫn hơn.

Cậu Tư cũng xem như lý trí, nhưng bất cứ thứ gì như lý trí còn tồn tại đều chứng tỏ yêu đủ.

Minh Châu và Tư chia tay chắc chắn chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.

Bọn họ ở bên một thời gian. Bây giờ chia tay, hai nhà nhất định đưa một lời giải thích, tin tức truyền trong xã hội thượng lưu nhanh, tới giữa trưa Lục Khiêm tin.

Việc ngoài sự mong đợi của ông.

Minh Châu và chủ nhà họ Tư chia tay quá nhanh.

Thư ký Liễu khép cửa , nhỏ giọng : "Là chia tay!" Lục Khiêm nghĩ đến việc sáng nay khi ông ngoài gặp .

Ông quen đối nhân xử thế, đoán nguyên nhân của chuyện , mong bỗng thành hiện thực, nhưng ông mấy vui vẻ.

Chuyện tình cảm của Minh Châu thất bại là vì ông.

Nếu cô từng một cuộc hôn nhân thất bại với ông, nếu sinh hạ hai con cho ông, làm thể khác từ chối?

Lục Khiêm châm một điếu thuốc để thư giãn một chút. ông xung quanh thấy một điếu thuốc nào, cuối cùng chỉ thể khẽ nhắm mắt : "Xin em nhiều lắm!" Thư ký Liễu rót cho ông một chén nhân sâm.

Anh an ủi Lục Khiêm, nhẹ giọng : "Ngài bồi thường gấp đôi là ! Chi bằng đêm nay đón bọn nhỏ về, để Minh Châu nghỉ ngơi một chút, một nuôi hai con vất vả lắm."

Lục Khiêm Tiểu Lục U thể rời xa Minh Châu.

Ông bèn nghĩ đến việc đón Tiểu Thước Thước, nhưng ông Thước Thước đồng ý .

Chạng vạng, Lục Khiêm tan làm đúng giờ. Ông đến nhà chính nhà họ Hoắc.

Người trong phòng khách nhiều lắm, chỉ một giúp việc đang làm bài tập cùng Tiểu Thước Thước, lầu truyền đến tiếng oa oa của trẻ em, hằn là Tiểu Lục U.

Lục Khiêm lên lầu.

Sau đó ông xuống bên Tiểu Thước Thước, vươn tay xoa xoa đầu con trai.

"Câu thứ ba làm sai !"

Đỉnh đầu truyền đến cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay.

Tiểu Lục Thước chậm rãi ngước mắt lên , đôi mắt bé sáng ngời trong suốt Lục Khiêm chăm chú.

Cậu bố thật cẩn thận tỉ mỉ, như thể sợ đàn ông mặt thể biến mất bất cứ lúc nào.

Lục Khiêm từ từ xuống.

Một tay ông nhẹ nhàng ôm cơ thể nhỏ bé của con trai, một tay chỉ câu hỏi trong bài, dịu dàng : “Con tính nữa thử xem! Nếu thì để bố dạy con.

Tiểu Lục Thước chớp chớp mắt, cuối cùng cũng cảm giác chân thực. Không đang mơ, bố của đang ở mặt bé. Cậu nhóc cúi đầu, bắt đầu tính câu .

Gen của hai nhà Lục - Hoắc đương nhiên sẽ tệ, bé nhanh chóng tính đáp án đúng.

Lục Khiêm xoa xoa đầu nhóc.

Tiểu Lục Thước đối xử dịu dàng như thì khỏi vui mừng khấp khởi trong lòng, bé chỉ hai trang bài tập tiếp theo, nhỏ giọng : “Hai trang khó lắm.”

Lục Khiêm mỉm : “Bố làm với con.”

Người giúp việc mang đệm đến cho ông, đó châm thêm bình .

Lục Khiêm kêu cô giúp việc đun sôi nước, Tiểu Lục Thước nhịn mà liếc ông một cái, đó vùi đầu làm bài tập.

Lục Khiêm ở cạnh bé.

Một lát mới phát hiện gì đó đúng, Thước Thước thông minh, làm bài tập .

hai trang bài tập phía , làm sai tới gần một nửa! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên của nhóc, ông liền hiểu . là nhóc ngốc!

ông cũng gì, đó là kiên nhẫn giải thích tất cả những câu sai cho Tiểu Thước Thước, ánh mắt nhóc ngốc sáng cả lên...

Người giúp việc ở bên cạnh : “Cậu chủ nhỏ thật thông minh” Lục Khiêm mỉm : “ , thông minh lắm!” Gương mặt Tiểu Lục Thước đỏ bừng.

lúc , Minh Châu bế Tiểu Lục U xuống lầu, định lấy sữa bột cho cô bé.

Thấy Lục Khiêm, cô giật .

Lục Khiêm đến đây, một là đón Tiểu Thước Thước, hai là chuyện với cô.

lúc là thời điểm để chuyện.

Ông nâng tay nhận lấy Tiểu Lục U, đưa tay lên trán sờ thử, phát hiện cô bé hết sốt.

Là một cha vô cùng yêu thương cô con gái nhỏ của , ông nhịn mà thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, dịu dàng dỗ dành... Minh Châu thấy hai mắt nóng lên, xoay pha sữa.

Người giúp việc hiểu chuyện lui ngoài.

Lục Khiêm bế Tiểu Lục U, một lát Thước Thước cũng chạy trêu em gái .

Minh Châu pha sữa xong thì đưa cho Lục Khiêm.

Lục Khiêm sô pha, để Tiểu Lục U tựa lòng ôm bình sữa uống, lúc ông còn đang mặc y phục công sở, nhưng cũng vì thế mà trở nên lạ lẫm.

Như thể trời sinh ông làm thế nào để nuôi dưỡng một đứa trẻ. Minh Châu lẳng lặng một lát, với ông một tiếng lên lầu .

Lục Khiêm nữa, chuyên tâm Tiểu Lục U. Thước Thước ông.

Một lát , Tiểu Thước Thước mới : “Mẹ và chú Tư chia tay , bố... bố vui ?”

Lục Khiêm khựng .

Thế giới lớn phức tạp khó hiểu, thể chỉ dùng dăm ba chữ là giải thích rõ ràng .

ông Thước Thước điều gì.

Ông đầu sang con, nhỏ giọng : “Tâm trạng của lắm, bình thường con quan tâm em gái một chút nhé.”

Tiểu Thước Thước cạnh ông, mím mím môi nhỏ.

Lục Khiêm hỏi qua chỗ ông ở vài ngày , Tiểu Thước Thước trả lời , nhưng nỡ rời xa em... Mỗi đêm khi ngủ, đều thơm em gái một cái.

Tiểu Lục Thước do dự hỏi: “Con thể mang em gái theo ?”

Lục Khiêm cũng mang theo, nhưng Tiểu Lục U quá nhỏ, ở với vẫn hơn.

Tiểu Lục Thước cuối cùng vẫn chọn theo bố.

Cậu bé cạnh bố, vuốt vuốt mái tóc nâu của em gái, giống một lớn thu nhỏ : “Anh một tuần, cuối tuần trai sẽ về.”

Tiểu Lục U ôm bình sữa, uống trai bằng đôi mắt đen láy sáng ngời.

Thước Thước nhịn mà thơm cô bé. Cậu bé thì thào : “Đáng yêu quái”

Lục Khiêm cho cô bé b.ú xong, chơi với cô bé một lúc bế lên lầu trả cho Minh Châu.

Minh Châu phòng khách kịch bản.

Bên cạnh cô là một máy chạy bộ, Lục Khiêm đem Tiểu Lục U phòng để cô bé chơi trong đó.

Minh Châu ngước mắt: “Có chuyện gì ?”

Lục Khiêm đối diện cô, cẩn thận đôi mắt cô, ông phát hiện đuôi mắt đỏ đỏ lên.

Ông là do cô thức đêm là đau lòng vì chia tay với chủ nhà họ Tư mới thành như , ông đáp án nhưng thể nêu câu hỏi, đắn đo hồi lâu ông mới mở miệng: “Em và ...”

“Chia tay !” Minh Châu lạnh nhạt .

xong thì đến bên cửa sổ, nơi đang đặt một tách cà phê.

Lục Khiêm chăm chú bóng lưng cô, bóng lưng mang đến cảm giác cô tịch quạnh quẽ.

Ông nghĩ cô chỉ mới ngoài ba mươi, vẫn ở bên bầu bạn, hơn nữa ông gặp qua Tư vài , hai ở bên trông hợp, nếu gác tình yêu, cuộc sống khi kết hôn sẽ tệ!

Tâm trạng Lục Khiêm phức tạp vô cùng.

Ông cảm thấy bản cực kỳ may mắn, nhưng đồng thời cũng áy náy và đau lòng.

Tiểu Lục U kêu a a chạy tới cạnh ông, cô bé nhào lòng bố, nhưng cách cả một máy chạy bộ.

Nhóc con dậm chân một cái, ngửa đầu ông. Lục Khiêm bế cô nhóc lên.

Cô nhóc mềm mại ôm lấy cổ ông, cô bé thấy bố đang bế bèn rướn hôn lên mặt bố, nhưng thành thạo nên nước dãi chảy khắp nơi.

Lục Khiêm quan tâm đến chuyện . Ông ôm Tiểu Lục U, chậm rãi bước đến phía Minh Châu.

Hồi lâu , ông mới gian nan mở miệng: “Em thích ?” Minh Châu cụp mắt nhạt: “Nếu thích, ông sẽ xuất hiện mặt , đến nhà nữa ?”

Trái tim Lục Khiêm nhói lên, đau rát. Cả hai đều rõ cô và chia tay. ông thể chắc chắn.

Ông thừa nhận ích kỷ, mà dám khát khao một như một món đồ, giữ lấy từ thủ đoạn.

Minh Châu lạnh nhạt: “Lục Khiêm, ý gì khác! Tôi chỉ là cho ông , trong lòng , Thước Thước và Tiểu Lục U quan trọng hơn tất thảy... Lý do cho việc làm là vì ông”

Lời thật sự tàn nhẫn.

Lục Khiêm cố kìm nén sự khó chịu.

Ông hiểu ý Minh Châu, cô chỉ đơn giản cho ông , cô sẽ chấp nhận ông.

thành với Tư, cô cũng sẽ nghĩ đến việc ở bên ông.

Lục Khiêm khẽ ừ: “Tôi .”

 

Loading...