Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1160 - 1169: Ôn Noãn hôn môi anh
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 11:25:58
    Lượt xem: 23 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 1160 Ôn Noãn hôn môi
Cô đón nhận nụ hôn của , bàn tay dừng cánh tay rắn chắc của , khẽ vuốt nhẹ.
Hoắc Minh dừng môi cô, nhẹ thở hổn hển: “Giúp cởi áo sơ mi .”
Ôn Noãn nghiêng , một tay đè thắt lưng , lôi vạt áo sơ mi từ bên trong, vải dệt màu xanh nhạt trượt ngoài, cô cởi từng cúc, từng cúc một.. Hoắc Minh hôn dọc theo môi cô, hôn đến tận mang tai. Hơi thở nóng ấm của truyền : “Bà Hoắc, em học hư !” Ôn Noãn kêu thảm một tiếng.
Cô ôm vai , một hồi lâu mới bình tĩnh , cô nhu thuận mà ghé vai , trầm giọng nhẹ lẩm bẩm: “Anh thích hả?” “Thích, đương nhiên là thích!”
“Anh thích em chủ động." Hoắc Minh vô cùng động tình.
Bọn họ là vợ chồng lâu , nhưng từng mất cảm giác kích thích, vẫn duy trì nhiệt tình với thể của .
Anh chằm chằm cô.
Anh thích dáng vẻ cô trầm luân vì , thích dáng vẻ cô mất khống chế, loại cảm giác chỉ mới thể mang cho cô...
Ôn Noãn, chỉ thuộc về một thôi.
Hoắc Minh bao giờ nghĩ tới, một ngày sẽ sinh ý nghĩ như , cả đời chỉ yêu một con gái, chỉ ngủ cùng một phụ nữ, chỉ cảm giác với thể của cô.
Đây là sự lãng mạn lớn nhất.
Đây hẳn là dáng vẻ nhất của hôn nhân ! Mấy phen mây mưa, mây tan mưa thu.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn tắm xong, hai trong chăn ấm mềm mại, thoải mái đến mức nhúc nhích dù chỉ một chút.
trò chuyện cùng cô một chút nữa. Anh thích Ôn Noãn.
Không chỉ là hưởng thụ sự chăm sóc của cô, làm chuyện giữa vợ chồng với cô, mà cũng thích chuyện cùng cô nữa.
Anh ôm cô, dịu dàng hỏi cô cảm thấy như thế nào.
Ôn Noãn rúc trong lồng n.g.ự.c , cái cằm tinh xảo gác lên cánh tay , ngửa đầu hôn lên cằm : “Chuyện thế mà còn xem ?”
Hoắc Minh tức đến bật , nâng cằm cô, thò gần hôn cô. Rất tư thế đến một nữa.
Ôn Noãn để hôn một lát ngăn cản . “Sáng sớm mai còn mở họp đấy!”
Hoắc Minh buông tha cô, Ôn Noãn dán lên , nhẹ giọng : “Thật em phát hiện, đặc biệt thích nơi ! Đây là nỗi lòng của cánh đàn ông ?”
Lần đầu tiên của cô với , cũng ở chỗ .
Đôi mắt đen của Hoắc Minh chăm chú cô, đúng lý hợp tình mà : “Anh những đàn ông khác , nhưng thì ! Chỉ là đối với những phụ nữ khác thì hẳn là
, cũng chỉ đối với em... Đây hẳn là dục vọng chiếm hữu !”
Cho nên, là bởi vì em, cho nên mới những suy nghĩ phù hợp .
Không cứng nhắc bảo thủ.
Mà là hy vọng đầu tiên của , sẽ thuộc về đối phương.
Ôn Noãn vỗ vỗ mặt , cảm thán: “Giám đốc Hoắc, năm nay ngài ba mươi bảy tuổi !”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nở nụ . Ôn Noãn đỏ mặt. , ba mươi bảy tuổi, vẫn làm cô lóc cầu xin như thường.
Ôn Noãn dám trêu chọc nữa, cô ôm cổ , thấp giọng : “Ngủ ! Sáng mai công ty, em thăm .”
Hoắc Minh duỗi tay, tắt đèn.
Trong đêm tối, Ôn Noãn thấp giọng : “Em mong Minh Châu cũng giống như chúng , sẽ hạnh phúc.”
Hoắc Minh lên trần nhà.
Sau một lúc lâu mới tiếp: “Nếu thể, con bé sớm tìm khác !"
Tình yêu chính là như . Không đụng tới , ai cũng đều thể.
nếu gặp đó, thì những khác sẽ trở thành tạm chấp nhận.
Ôn Noãn tiến đến bên tai , nhẹ giọng hỏi: “Vậy em đây là tạm chấp nhận ?”
Hoắc Minh nhẹ ôm vòng eo cô, vốn dĩ định vài lời cợt nhả, nhưng cuối cùng dịu dàng : “Ôn Noãn, em là bốn đứa con của , là vợ của Hoắc Minh , vô cùng quý trọng những gì đang bây giờ.”
Sau khi hòa hảo, giọng nhỏ bảo đảm gì đó với cô.
Chỉ là săn sóc, làm chuyện khiến cô đau lòng bao giờ cả. Ôn Noãn nghĩ, đây là sự bồi thường nhất.
Cô cũng ít khi lời tha thứ, những vết rách , cứ tu bổ trong lặng lẽ từng ngày, từng ngày mội...
Bọn họ yêu .
Ngày tiếp theo, Ôn Noãn tỉnh . Hoắc Minh làm xong bữa sáng, là món cô thích.
Anh khom lưng hôn môi cô, nhỏ giọng oán giận: “Khi chạy bộ, phát hiện vườn hoa hồng còn nữa, cho nên sáng sớm hoa. “
Ôn Noãn hôn môi .
Cô nhạt: “Anh còn thể chạy bộ hả?"
Hoắc Minh nhịn mà chèn ép Lục Khiêm: "Em cho rằng là Lục Khiêm ! Tuổi lớn, còn là tên da giòn.”
Ôn Noãn vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tú của : "Xem kìa” Hoắc Minh khẽ, lộ một hàm răng xinh : “Sao nào, làm bà Hoắc thoải mái ?”
Ôn Noãn chơi lưu manh, nếu sáng nay sẽ trễ giờ, cô xốc chăn lên dậy, khi đánh răng cô mới với: “ , yến hội nhà họ Tư tuần ?"
Hoắc Minh nhẹ nhàng nhíu mày.
Anh nhớ tới Cố Vân Phàm cũng tham gia, khỏi đỗ bình dấm chua: "Cái tên Cố Vân Phàm kéo chân theo em ?”
Ôn Noãn vươn qua vỗ mặt : “Vậy nên em mới hỏi !”
Hoắc Minh ghen thì ghen, nhưng vẫn vô cùng tin tưởng Ôn Noãn. Lại ngày đó hẳn là sẽ bận nhiều chuyện.
Cho nên, châm chước một chút lười nhác mà chụp lấy cơ thế cô: “Để Minh Châu cùng em , lúc thể giải sầu, con bé thiết với chủ nhà họ Tư ?”
Lời Ôn Noãn đồng ý.
Cô nhà vệ sinh súc miệng, giọng mơ hồ: “Em thấy bọn họ lạ thật đấy, rõ ràng hẹn hò vài , nhưng kiểu gì cũng thấy khá khách sáo.”
Hoắc Minh khẽ, toilet. Ôn Noãn đang khom lưng rửa mặt. Khi cúi , chiếc áo sơ mi nam trượt lên , chỗ đường thắt lưng cùng bồn rửa tay mang theo một độ cong mê ... Hoắc Minh nhịn nổi mà nắm lấy, cũng dán mặt lên bờ vai mỏng của cô.
Giọng nóng bỏng: “Thế nào mới gọi là câu nệ đây? Giống chúng tối hôm qua, cởi quần áo như ...”
Ôn Noãn hổ tức giận. “Hoắc Minh.”
Hoắc Minh thấp giọng , ngón tay thon dài đẽ trượt xuống theo thắt lưng của bà xã, nhẹ nhàng hoạt động.
Ôn Noãn nhẹ nhàng xoay . Cô lên , thấy ăn mặc chỉnh tề.
Cà vạt đều thắt chỉnh tê, quần áo cũng thật sự chỉnh tệ, chê .
Ôn Noãn Ôn Mạn nhớ tới lúc ở chung trong căn hộ , lúc mới ở bên tuổi trẻ tham hoan, mỗi đến văn phòng , đều là cô thắt cà vạt cho .
Hôm nay nghĩ , những ngày đó cũng ngọt ngào.
Biểu tình của Ôn Noãn mềm mại: “Đừng náo loạn, chúng hảo ăn bữa sáng thôi, chốc nữa đưa em đến đường Quảng Nguyên ?”
Hoắc Minh xoa xoa đầu cô ngoài.
Giọng truyền từ ngoài cửa phòng ngủ , còn làn điệu: “Anh chờ bà Hoắc ở phòng ăn nhé.”
Ôn Noãn bật . Cô một bộ váy lông cừu màu xanh nhạt, ngoài.
Hoắc Minh một tay kéo ghế dựa cho cô, khỏi cô thêm một lát.
Cô mặc màu xinh .
Anh tự cho là hà khắc với dung mạo và dáng của bà xã, nhưng Ôn Noãn nghiêm khắc với chính , tuy sinh ba đứa con nhưng mỗi ngày cô đều dành hai tiếng để rèn luyện, ngoại trừ chính bản cô xinh , thì hưởng lợi trực tiếp chính là ông chồng đây.
Hoắc Minh nghĩ, vợ chồng bọn họ ân ái, cùng những thứ ít nhiều cũng quan hệ.
Ăn xong, đưa cô đường Quảng Nguyên . Ôn Noãn xuống xe.
Hoắc Minh nhẹ ấn nút, kéo cửa sổ xe xuống, đôi mắt đen cô. Sau khi Ôn Noãn ngẩn vài giây thì cũng hiểu ý của .
Cô đến bên cạnh xe, mặt đỏ ửng hôn lên môi một chút.
Hoắc Minh khẽ vuốt bờ môi đỏ của cô, lẩm bẩm: “Em xem qua , giữa trưa đến công ty cùng ăn cơm trưa .”
Vốn dĩ Ôn Noãn nhà họ Hoắc.
Hoắc Minh chủ động yêu cầu, thì cô sẽ từ chối . Cô ừ một tiếng.
Hoắc Minh cô vài giây, lúc mới kéo cửa sổ xe lên, lái xe rời . Ôn Noãn ôm quà lên thăm Lục Minh.
Lục Khiêm sốt quá nghiêm trọng, sớm thanh tỉnh hơn nhiều.
Thư kí Liêu đang chăm sóc ông, thấy Ôn Noãn tới đây thì vui vẻ: "Cô cả tới đó ."
Lục Khiêm đang dựa đầu giường nghỉ ngơi. Nghe mới nhớ tới mặc áo khoác.
Ôn Noãn tiến , nhẹ nhàng ấn vai ông, nhẹ giọng : “Cậu cứ !"
Lục Khiêm cũng khách sáo với cô, liền nửa dựa đầu giường chuyện, Ôn Noãn ở sô pha nhỏ gọt một quả táo, đánh giá cảnh.
Cô sớm một nơi như , dùng để kim ốc tàng kiều.
đây là đầu tiên cô tới.
Hiện tại , quả thật tầm thường.
Ôn Noãn cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, Lục Khiêm cũng chỉ ăn mấy miếng.
Ông : “Cháu giống con thế.”
Ôn Noãn ngẫm Minh Châu, nhịn mà chèn ép một câu: “Cháu và Minh Châu chỉ kém một tuổi, Minh Châu cũng thể làm con ?”
Ánh mắt Lục Khiêm rõ ý tứ.
Một lát, ông như tùy ý hỏi: “Cô và chủ nhà họ Tư thế nào ? Từng thấy đến nhà hai , hẳn là... Ổn đúng ?”
Ôn Noãn vẫn thật.
Cô và Hoắc Minh từng đảm bảo, hai bên đều thiên vị. Cô chỉ nhấp môi mỉm .
Lục Khiêm thật sự cái gì, thư ký Liễu bên cạnh đỡ giúp ông: “Cô cả, cô cũng đừng úp úp mở mở nữa, cô tình hình thực tế sẽ làm ông Lục sốt ruột trong lòng, với bệnh tình .”
Ôn Noãn giúp Lục Khiêm kéo chăn lên.
Cô : “Cậu là thông minh như , làm gì cần hỏi chứ? Nên làm như thế nào trong lòng rõ ràng nhất, cực kỳ rộng lượng, đến Minh cũng thành tâm nhận thua mà.” Thư kí Liễu ngộ mùi vị.
Lục Khiêm chỉ mỉm .
Lúc Ôn Noãn nghiêm mặt , cô nhẹ giọng : “Cậu bảo dưỡng thể là điều quan trọng nhất, nếu làm cô tổn thương một nữa, chứ?”
Lời chút ý tứ trách cứ.
Trách cứ ông tối hôm qua màng tất cả, chỉ vì một lát ôn tồn .
Cổ họng Lục Khiêm cứng , nhỏ giọng : “Về sẽ thế nữa!”
Ôn Noãn cũng gì thêm, đều là thông minh, một lời cần quá rõ ràng.
Cô ở đó hai tiếng, làm cơm trưa cho Lục Khiêm. Sau khi cô rời , Lục Khiêm ăn cơm trưa, cảm thấy hơn nhiều.
Ông lẳng lặng sô pha trong phòng khách báo, giữa trưa ngủ trong chốc lát, điện thoại vang lên.
Là một dãy xa lạ. Lục Khiêm suy nghĩ vẫn nhận máy. “Tôi là Lục Khiêm.”
Bên điện thoại trầm mặc, chỉ tiếng hít thở nhè nhẹ, dồn dập.
Lục Khiêm kiên nhẫn đợi một lát. Ông đoán là ai, vì thế giọng điệu dịu dàng hỏi: “Thước Thước, là con ?” Bên quả nhiên là Tiểu Thước Thước.
Cậu nhóc còn đang tức giận, banh khuôn mặt nhỏ, một lúc lâu mới nguyện ý mở miệng: “Ông sẽ trở về.”
Lục Khiêm lặng im trong chốc lát, nhẹ giọng xin đứa nhỏ: “Là bố ! Bây giờ con ở trong nhà ? Bố tới đón con ?”
Tiểu Thước Thước lên tiếng.
Giọng điệu Lục Khiêm càng dịu dàng thêm một chút: “Bố đưa em gái và con cùng ngoài ? Ăn gà rán mà con thích ăn nhất."
Tiểu Thước Thước cắn cắn môi: “Em gái thể ăn .” “Bố sẽ mang bình sữa cho con bé.”
Thằng nhóc gì, lời nào chính là đồng ý. Lục Khiêm nhẹ nhàng dỗ dành: “Một lát nữa bố sẽ tới.” “Ông !”
Tiểu Thước Thước tự nhiên ném xuống hai chữ cúp điện thoại.
Lục Khiêm điện thoại, sửng sốt nở nụ với thư kí Liễu: “Ông thì ông , đứa bé vui vẻ là ! Truyền Chí, đón Thước Thước cùng Tiểu Lục U ngoài, nhanh chóng chuẩn xe cho .”
Thư kí Liễu cũng vui mừng giùm ông: “Nhìn ông vui thật đấy.” Một bên vội vàng ủi quần áo, bận trong bận ngoài.
Lục Khiêm tới nhà họ Hoắc.
Năm sáu đứa bé chạy , đều gọi ông .
Lục Khiêm mang cho chúng một cái bánh kem nhỏ.
Tiểu Hoắc Tây cầm miếng bánh kem, vô cùng thấu hiểu lòng , kêu Tiểu Thước Thước đang tự nhiên ở phía xa. ,ụ
“Lục Thước, ông của em tới kìa
Nhóc con đang xổm ở sảnh biệt thự, hai tay chống cằm, nắm tay Tiểu Lục U hơn một tuổi ở bên cạnh.
Bình sữa cũng chuẩn xong.
Đặt ở trong túi áo nhỏ của Tiểu Lục U, đáng yêu.
Lục Khiêm một đôi trai gái, đặc biệt là thằng bé ngốc , khóe mắt ướt át.
Trước khi trở về, ông từng thấy hối hận.
Ông cảm thấy sắp xếp như đối với Minh Châu và các con là nhất, bọn họ cần đối mặt với cái chết, sẽ thấy ông suy yếu đến lúc cuối cùng của sinh mệnh.
Chỉ là...
Thước Thước vẫn luôn đợi ông . Đang đợi ông của thằng bé.
Lục Khiêm hối hận, điều phần hối hận khó lòng giải thích. Ông chậm rãi qua, Tiểu Hoắc Tây phía còn đang lôi kéo Hoắc Duẫn Tư ồn ào, chỉ chốc lát tan.
Lục Khiêm bước qua, duỗi tay sờ đầu đứa bé ngốc. Thước Thước vẫn là khó xử.
Tiểu Lục U loạng choạng nhào trong n.g.ự.c bố, cứ gọi nha nha, Lục Khiêm cái váy nhỏ của con bé, cảm thấy thật xinh , còn cái túi áo đựng bình sữa nữa, thật là đáng yêu.
Ông bế Tiểu Lục U lên, nắm tay Tiểu Thước Thước.
Tiểu Hoắc Tây chạy tới, cái miệng nhỏ nhắn hỏi: “Cô ngoài hẹn hò, chờ ông nội trở về cháu sẽ với ông rằng, ông mang Tiểu Thước Thước và Tiểu Lục U ngoài chơi.”
Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cô bé. Đứa nhỏ thật giống Minh!
Trương Sùng Quang ở bên cạnh khuôn mặt nhỏ mỉm , kéo Tiểu Hoắc Tây .
Hoắc Tây: Tôi còn xong mà!
Lục Khiêm bệnh nặng mới khỏi, là tài xế lái xe, ghế xe ghế trẻ em.
Hai đứa bé song song, Lục Khiêm ở ngay bên cạnh.
Lục Thước vẫn luôn trộm ông, nhưng khi ông đầu thì . Lục Khiêm nhạt.
Lúc , Tiểu Lục U đái trong quần, cũng may khi cửa mặc tã giấy cho cô nhóc.
Lục Khiêm liền ôm cô nhóc lên. Một tay ôm, một tay đổi quần nhỏ.
Làm bố, dịu dàng vô cùng, bé con thoải mái hừ hừ.
Lục Thước chớp mắt, ít nhiều cảm thấy hâm mộ. Lục Khiêm nhẹ giọng : “Giúp bố buộc cái túi .” Lúc Tiểu Lục Thước mới hồn.
Cậu bé bọc quần lót ướt sũng của em gái , ném trong thùng rác, trong lòng khỏi nhớ tới lúc mang theo Tiểu Bạch tản
bộ, Tiểu Bạch nặng ở bên ngoài, cũng xử lý như .
Lục Khiêm giúp cô nhóc đổi quần xong thì nỡ buông xuống nữa.
Ôm hôn, lúc mới lưu luyến thả bé ghế trẻ em. Lục Thước:...
Hôm nay là thứ bảy, bên ngoài nhiều .
Cũng may Tiểu Thước Thước là đứa trẻ lớn, thể tự quản , Lục Khiêm gọi cho bé một phần ăn.
Tiểu Lục U cũng ăn. Lục Khiêm lắc sữa bột cho cô bé, để cô bé tự ôm uống. Sau , vẫn là thằng nhóc mua một phần khoai tây nghiền.
Lục Thước đàn ông đang cẩn thận đút cho em gái ăn, như là đối đãi với tuyệt thế trân bảo gì đó , bé bĩu môi...
Khi Lục Khiêm giương mắt lên thì lúc thấy, ông .
Khi bố hỏi bé chuyện bài tập, Lục Thước trả lời, ở chung , nhưng tóm cũng thiết như , rốt cuộc vẫn là xa lạ.
Vui vẻ nhất chính là Tiểu Lục U.
Lục Khiêm ở bên bọn nhỏ nhiều hơn, nhưng sắp đến giữa trưa, công ty tạm thời xảy chút chuyện.
Ông đưa bọn nhỏ về.
Lục Thước thấy điện thoại, chậm rãi : “Cháu và em gái thể theo đến công ty, cháu thể trông con bé.”
Lục Khiêm chăm chú nhóc.
Khuôn mặt Tiểu Thước Thước đỏ: “Con bé vẻ thích ông.” Lục Khiêm .
Ông đồng ý, đó đưa hai đứa nhóc tới công ty.
Công ty của Lục Khiêm ở khu vực tinh hoa của thành phố B, một tòa nhà 32 tầng Đại Hạ, chiếm mười tầng.
Lục Khiêm công ty, thư ký hai đứa xinh , một trong đó còn giám đốc Lục ôm trong ngực, dáng vẻ của cô bé còn vô cùng đáng yêu thì khỏi ngẩn ngơ.
Lục Khiêm nhàn nhạt : “Con .”
Thư kí dám hỏi nhiều, đón ông , đó bắt đầu bàn công việc.
Lục Thước trông Tiểu Lục U.
Chờ Lục Khiêm bận xong thì phát hiện là sáu giờ tối , hai đứa nhỏ còn ăn cơm, đặc biệt là Tiểu Lục U gào , dáng vẻ như đang uống sữa bò.
Lục Khiêm áy náy trong lòng.
Ông qua, xổm mặt con, lượt sờ sờ đầu bọn trẻ. “Để bố đưa cơm đây!”
Tiểu Lục Thước tiếng nào.
Lục Khiêm nhạt, ông trở về bàn làm việc, gọi nội bộ: "Thư ký Trương giúp đặt hai phần cơm khách sạn năm , nhanh một chút... Ừ, thanh đạm một chút.
Giao việc xong, ông bắt đầu pha sữa bột cho Tiểu Lục U. Thắng bé mang sữa bột đến vặn.
Bé con còn thích uống.
Lục Khiêm thích đút cho cô bé, con nhỏ bé mềm mại dựa trong n.g.ự.c ông sẽ làm ông ảo giác, dường như ông vẫn đang Minh Châu, một nhà ba bọn họ vẫn chia lìa. Dù Lục Thước cũng là một đứa nhỏ.
Cậu bé tức giận thật lâu, lúc cũng khỏi nhích gần, dán lên cánh tay Lục Khiêm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1160-1169-on-noan-hon-moi-anh.html.]
Ánh mắt cũng nóng bỏng.
Lục Khiêm đương nhiên phát hiện thằng bé ngốc, ông lời nào.
Trong chốc lát, cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Thước dựa lên vai ông. Khi khí vặn thì điện thoại Lục Khiêm vang lên.
Là Minh Châu gọi tới.
Lục Khiêm cúi , cầm điện thoại di động bàn lên, kẹp giữa lỗ tai và bả vai, dịu dàng : “Ừm, Thước Thước và Tiểu Lục U đều ở chỗ , đang ở công ty đây!... Em ở tầng ?”
Lục Khiêm vài câu, ánh mắt tối.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thước Thước cũng căng thẳng, một lời.
Lục Khiêm lặng lẽ cúp điện thoại.
Một lát , ông mở miệng: “Mẹ đang ở tầng công ty, để bố đưa hai đứa xuống.”
Tiểu Thước Thước chằm chằm ông: “Ông trở về cùng bọn con ?”
Lục Khiêm sờ sờ đầu bé, một tiếng: "Đứa bé ngốc!” Tiểu Thước Thước hỏi.
Cậu bé nhanh nhẹn sửa sang , vỗ vỗ em gái, đó mang cái ba lô nhỏ lên.
Lục Khiêm bế Tiểu Lục U.
Khi xuống thang máy, Tiểu Thước Thước đột nhiên hỏi: “Chừng nào thì đến đón bọn con?”
Lục Khiêm giật .
Sau đó ông nhẹ giọng : “Nếu nhớ bố thì cứ gọi điện thoại cho bố, bố sẽ đón các con chơi."
Tiểu Thước Thước hỏi nữa. Rất nhanh thang máy tới tầng một.
Ban đêm, gió thổi lạnh, Lục Khiêm chỉ mặc áo sơ mi. Dưới tòa nhà, một chiếc RV màu đen đỗ sẵn.
Cửa xe mở .
Minh Châu xuống xe, xuống xe cùng còn Tư, tuổi trẻ tuấn, cử chỉ đối với Minh Châu cũng săn sóc, cả cũng xem như trọng.
Tiểu Thước Thước một lời, bò lên ghế .
Cách một tầng cửa sổ xe, bé yên lặng Lục Khiêm, ông .
Lục Khiêm đôi trai tài gái sắc mặt, nhạt, đó giao Tiểu Lục U cho Minh Châu, thấp giọng : “Con bé mới uống sữa bò xong, hẳn là buồn ngủ , khi xuống xe chú ý đừng để cảm.” Trải qua tối hôm qua, Minh Châu quá dám ông.
Cô lung tung ừ một tiếng.
Cửa xe đóng , chiếc RV chậm rãi rời , chỉ là ông vẫn là ở trong bóng đêm.
Lúc , ông hút một điếu thuốc. thể ông cho phép.
Hồi lâu , Lục Khiêm mới trở văn phòng, lúc thư ký Trương cầm theo cơm hộp của khách sạn năm đây, còn vui vẻ : “Giám đốc Lục, cố ý chọn món bọn trẻ thích ăn đấy!”
Lục Khiêm nhận lấy một phần.
Sau đó ông nhẹ giọng : “Phần ăn luôn ! Thư kí sửng sốt một chút.
Lục Khiêm nhạt: “Mẹ bọn trẻ đón .” Lục Khiêm xong.
Thư ký vài câu an ủi, nhưng nghĩ nghĩ thấy lắm.
Lục Khiêm chờ cô tan làm.
Thư ký rời , hết đến khác, đèn trong tòa cao ốc dần tắt ...
Xung quanh yên tĩnh.
Lục Khiêm mang theo hộp cơm chuẩn khéo léo văn phòng, cửa nhẹ nhàng mở hờ, cơ thể ông dựa ván cửa hồi lâu vẫn động đậy, là cơ thể thoải mái, mà là tâm trạng uể oải.
Trong đầu đều là hình ảnh Minh Châu và khác đang ở bên . Còn Thước Thước trong xe, vẻ mặt thất vọng ông.
Là một bố, làm ông thể suy nghĩ của Thước Thước, nhóc ngốc nghếch đang trách ông, nhưng ông cũng bầu bạn với bọn họ mà, chỉ là tình cảnh hiện giờ của ông thể nào đón Minh Châu và bọn nhỏ về bên .
Ông Minh Châu, nhưng ông làm Minh Châu cảm thấy thoải mái.
Một chút thôi cũng .
Con của cô, ông sẽ tranh giành.
Còn về phần tình cảm, Lục Khiêm nghĩ ông sẽ đợi, đợi ngày đó đến. ông thể ngày đó là ngày nào, ông chỉ thể giữ cách lặng lẽ cô, dù cho là thấy cô bạn trai, thấy cô ở chung với đó.
Không là ông sợ.
Người nhà họ Hoắc kiểm tra sẽ tệ.
Tình cảm của phụ nữ đôi khi chỉ là trong lúc bốc đồng xúc động, câu chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm mà thành.
Minh Châu...
Lục Khiêm chậm rãi bước đến sô pha xuống. Trên sô pha một chiếc quần hoa nhỏ rơi vãi. Quần của Tiểu Lục U.
Lục Khiêm nhặt nó lên, cẩn thận gấp cất .
Ông ăn cơm một , tự từ từ ăn qua bữa, như thể vẫn đang bọn nhỏ vây quanh rộn ràng .
Ông bao giờ khát khao một gia đình hơn giờ phút .
Ông khát khao con cháu vây quanh, khát khao thể ôm lấy Tiểu Lục U bằng da bằng thịt, dù cho cô bé chỉ thể bập bẹ vài tiếng rõ ràng, cũng sẽ khiến ông cảm thấy dễ chịu thoải mái.
Còn Thước Thước, sẽ ở bên cạnh ông, em gái . Lục Khiêm khẽ khép mắt .
Cửa đẩy nhẹ , thư ký Liễu đến đón ông, thấy cả phòng đều quạnh quẽ vắng lặng, bèn lên tiếng xoa dịu bầu khí: "Hai đứa nhỏ về ?"
Lục Khiêm nhạt: "Ừm, dẫn về ."
Thư ký Liễu đoán rằng chủ nhà họ Tư cũng đến, hẳn là vui vẻ gì, nên : 'Lần tới dẫn hai đứa nhỏ về biệt thự, bà cụ ở nhà sẽ vui lắm đây."
Lục Khiêm ngước mắt: "Cậu đang dỗ đấy ."
Thư ký Liễu dỗ ông ăn cơm, đó cùng lên xe về biệt thự.
Lục Khiêm tắm rửa sạch sẽ, áo choàng tắm màu đen lên giường.
Ông và Minh Châu từng ngủ chiếc giường . Đêm khuya vắng vẻ, ông bỗng nhớ cô da diết.
Dù là tình cảm là thể, đều nhớ cô.
Ông mắc bệnh gần hai năm, hai năm qua, ông còn hề tự giải quyết nào.
Một cũng .
Lục Khiêm nhẹ nhàng dậy, tựa đầu giường, mở ngăn kéo lấy khung hình bên trong .
Là một tấm ảnh chụp của cô.
Bức ảnh chụp ở Lục Viên, thời tiết , cây tử đằng ở phía đang nở rộ, ông bên bàn đá uống , cô ở lưng choàng lấy cổ ông, vẻ mặt rạng rỡ.
Khoảng thời gian đó thật đế bao! Lục Khiêm nhớ cô, nhớ cô khủng khiếp!
Ông tưởng tượng lúc cô hẳn là đang năm giường, vì thế nên cầm điện thoại lên gọi một cuộc.
Sau vài hồi chuông, Minh Châu mới trả lời. Giọng cô phần lạnh lùng, khàn khàn trong đêm: "Có chuyện gì ?”
Lục Khiêm nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Lục U ngủ ?" Minh Châu “ừ” một tiếng.
Cô con gái nhỏ bên cạnh, kìm lòng chẳng đặng mà vươn tay vuốt ve, vẻ mặt dịu dàng trìu mến.
Lục Khiêm ngừng : "Bình thường con bé ngoan ?” "Rất ngoan."
Minh Châu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: "Rốt cuộc là ông hỏi gì?"
Bỗng chốc bầu khí trở nên khó xử.
Im lặng lúc lâu, Lục Khiêm dịu dàng nở nụ , ông đáp: "Sao , hỏi chuyện bọn nhỏ làm em vui ?"
Minh Châu gì. Hô hấp hai hòa , giao thoa nơi hai đầu điện thoại.
Giọng Lục Khiêm bỗng khàn khàn, mang theo sự căng thẳng đầy nam tính: "Em và ... bên thế nào?”
Minh Châu lặng thinh, mới nhẹ giọng : "Cũng !" Nói xong, cô đợi ông trả lời chủ động cúp máy. khi xuống giường, cô thể nào ngủ nữa.
Những chuyện cũ của cô với Lục Khiêm cứ thoáng hiện qua, từng cái từng cái một, cô mặc kệ cũng mặc kệ ...
Bên , Lục Khiêm cũng .
Gọi xong cuộc điện thoại , càng tương tư khó nhịn.
làm bây giờ, Minh Châu vẫn còn tức giận trong lòng, giọng điệu như thể cô sẽ bao giờ tha thứ cho ông, cũng sẽ buông bỏ tự tôn mà chấp nhận bắt đầu thêm nữa với ông. Vậy nên, ông kiên nhẫn, dùng sự kiện nhẫn lớn nhất cả đời để đợi cô.
Lục Khiêm khẽ nhắm mắt .
Vài ngày , ông xuất hiện mặt Minh Châu nữa, cũng đến nhà họ Hoắc báo cáo mỗi ngày, chỉ hôm nào cũng gọi cho Tiểu Thước Thước một cuộc gọi, tiện thể giọng Tiểu Lục U. Ông đến đón Thước Thước tan học, đưa về ăn tối, đưa bé về nhà.
Ông và Minh Châu chạm mặt lấy một . Một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Nhà họ Tư tổ chức một bữa tiệc, là tiệc rượu, nhưng thật là buổi công chiếu của một bộ phim nghệ thuật.
Bộ phim do nhà họ Tư đầu tư, diễn viên chính thật khéo, là cô Hồ.
Bóng hồng đây của Lục Khiêm.
Khi Ôn Noãn mời Minh Châu đến, cô tiện thể nhắc đến chuyện , sợ Minh Châu để ý, nhưng Minh Châu chỉ xa xăm đáp: "Tôi và ông bây giờ , làm còn thể để ý cô Hồ, hơn nữa cô là một ."
Ôn Noãn lén chuyện với Hoắc Minh, bảo rằng Minh Châu trưởng thành.
"Nếu cô Hồ kết hôn sinh con, em nghĩ Minh Châu câu để ý ?”
Ôn Noãn xoay , bắt đầu đeo trang sức.
Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, chóp mũi cao thắng của áp sát tai, thấp giọng : "Anh thật sự để em !"
Ôn Noãn đối mắt với qua gương.
Cô dịu dàng : "Anh thời gian về nhà đón em, mà thời gian tham gia tiệc tối với em?"
Giọng cô mang theo sự dịu dàng, nữ tính, đồng thời cảm giác như cô đang làm nũng.
Hoắc Minh thật sự thích dáng vẻ của cô.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống theo đường cong vòng eo, nhịn mà cắn phần thịt mềm mại tại cô, âm thanh mang theo ý trầm thấp: "Anh để khác cơ hội làm sứ giả hộ hoa cho em! Khi nào xong tiệc đến đón em nhé?"
Ôn Noãn đưa tay về phía , võ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của . "Em nào dám từ chối!"
"Em là !"
Hoắc Minh tràn đầy tinh lực, dựa sát tai cô, nóng bỏng : "Tối về thưởng cho em."
Ôn Noãn chịu nổi. Bọn họ quen gần mười năm, thời gian làm vợ chồng dài, nhưng hứng thú của Hoắc Minh đối
với chuyện đó chỉ tăng chứ giảm, lấy nhiều tinh lực như .
Mãi cho đến khi đến sảnh bữa tiệc, mặt của Ôn Noãn vẫn nóng bừng giảm.
Xe dừng .
Động tác Hoắc Minh nhanh nhẹn quen thuộc, mở cửa xe cho cô.
Ôn Noãn nhận lấy nụ hôn từ , thấp giọng : "Anh đừng lo, chúng sẽ bên cả đời!"
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm. lúc , một giọng vang lên: "Ôn Noãn!" Âm thanh cực kỳ quen thuộc.
Hoắc Minh và Ôn Noãn cùng , khi thấy , hai mắt Ôn Noãn rưng rưng nước mắt, là Cố Hi Quang.
Đêm xuân.
Cậu mặc một bộ y phục màu đen, dáng cao ngất. Khuôn mặt điều trị, lên trông thấy.
Dáng vẻ trưởng thành hơn đây một chút. Ôn Noãn khẽ gật đầu.
'Tâm trạng Hoắc Minh phức tạp bối rối, tên nhóc , cả trong mơ vẫn là con nuôi của ! từng cứu Ôn Noãn, vẫn bày vẻ mặt rộng lượng cho ngoài.
Hoắc Minh nâng tay đồng hồ, nhạt: "Anh về công ty họp đây, Hi Quang, chăm sóc chị nhé."
Ôn Noãn:... Cố Hi Quang mỉm .
Hoắc Minh Ôn Noãn một cái, nhấc chân đến cạnh xe, mở cửa .
Tư thế và hành động đó hấp dẫn . Ôn Noãn lặng lẽ , chăm chú .
Cố Hi Quang cũng theo hướng chiếc xe rời , yếu ớt : "Tình cảm của hai thật đấy."
Ôn Noãn nhẹ nhàng khép chiếc áo choàng Dior , mỉm : "Hi Quang, về cũng sẽ gặp định mệnh của đời ."
Cố Hi Quang gật đầu.
Họ sóng vai trong, bước , cô Hồ đến chào hỏi. Đầu tiên là nhéo mặt Cố Hi Quang, kiếm chút của hời, đó cô mới với Ôn Noãn: "Chết mất, c.h.ế.t mất, cô Minh Châu sẽ đến, mà cô cũng đến đây? Cậu chủ nhà họ Tư vẫn là một nửa chủ nhân, tình
hình hôm nay chắc đây!"
Ôn Noãn sửng sốt: Cậu cũng đến ?
Cô Hồ mặc một chiếc váy Haute Couture xẻ tà cao, làm bằng lụa mỏng, tung bay phất phơ trong gió.
Vốn xinh rực rỡ hơn . đêm nay, Minh Châu càng mê Hoắc hấp dẫn hơn cô .
Minh Châu mặc chiếc váy đen dài, làm bằng tơ tằm quý giá sang trọng, tôn lên vóc dáng cơ thể hảo.
Tóc búi lên.
Kết hợp với một đôi bông tai ngọc trai và một chiếc vòng kim cương cổ tay.
Cô Hồ tấm tắc : "Nhìn là con gái cưng của nhà giàu ."
Đương nhiên, cô khỏi sang Ôn Noãn, cảm thấy cô và Minh Châu khó phân cao thấp.
Ôn Noãn khẽ như đang gì đó, nhưng cô thấy Lục Khiêm từ phía xa, ông ở trong góc, đang chuyện xã giao với đồng nghiệp, tay cầm ly sâm panh.
Dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt nhã nhặn của ông trắng ngần. Ông mặc bộ u phục cổ điển đen trắng, trông cực kỳ hút mắt.
Ôn Noãn khỏi nghĩ: tay đ.ấ.m chân đá thương trường ngần năm, mà thể giữ cơ thể và tướng mạo như , quả thật hiếm khó tìm.
Bên , Lục Khiêm cũng thấy Ôn Noãn. Ông nâng chén rượu, về phía cô...
ngờ, một cặp đôi đến cạnh ông, ba vô tình đụng .
‘Lục Khiêm." Minh Châu thầm thì gọi.
May mà động tác Lục Khiêm nhanh nhẹn khéo léo, kịp thời đỡ cơ thể của cô , dịu dàng , đó sang với chủ nhà họ Tư: "Bệnh cũ thôi, tay chân vụng về, giống đứa con nít !"
Cậu chủ nhà họ Tư họ nhẹ một tiếng. Anh còn gì nữa?
Gương mặt trắng nõn của Minh Châu khẽ run lên, cô hiểu rõ Lục Khiêm, ông những lời như là dụng ý khác.
Ông càng cư xử hào phóng,
Cô càng cáu kỉnh, ông dựa cái gì mà thể làm ! Dựa cái gì thể bình tĩnh thong dong xuất hiện mặt cô ....
Lục Khiêm chỉ im lặng cô.
Vẻ mặt ông thản nhiên, như một lớn hòa nhã, chỉ điều bọn họ dây dưa nhiều năm và còn từng là vợ chồng, với hai đứa con, Minh Châu thể nào tỏ bình tĩnh ung dung như ông .
Cậu chủ nhà họ Tư cô, sang Lục Khiêm. Anh nắm nhẹ bàn tay Minh Châu.
Lòng bàn tay Minh Châu khẽ nhúc nhích.
Cô vẫn quen mật với chủ nhà họ Tư.
Mà Lục Khiêm vẫn đang chằm chằm đôi bàn tay nắm chặt , bàn tay mềm mại của Minh Châu khác chiếm giữ.
Tim ông thắt . ông là quyền can thiệp nhất.
Lục Khiêm giữ nút thắt cà vạt, nhẹ tay nới một chút, lúc mới cảm thấy dễ thở hơn.
Cậu chủ nhà họ Tư mỉm : "Ngài Lục yên tâm, sẽ luôn quan tâm, chăm sóc cô ."
Nghe , Lục Khiêm gần như mất bình tĩnh.
Khóe mắt Minh Châu cũng nóng lên, cuối cùng một câu xin tiếp , rời theo khác.
Lục Khiêm cầm ly sâm panh, ánh mắt sâu thăm thẳm. Ôn Noãn và cô Hồ ở bên cùng gần.
Cô Hồ hóng chuyện vui nấy giờ, lúc tới gần khỏi nhẹ giọng trêu đùa: " y dà, tới giờ mới diện kiến dáng vẻ buồn bã đấy nhé! Sao , chỗ Minh Châu va cây đinh ?"
Lục Khiêm gượng.
Cô Hồ nhịn mà sang Minh Châu.
Cô còn : "Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ nhỉ! Anh xem đúng ?”
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thấy đáy.
lúc bồi bàn ngang qua, ông bỏ ly rượu khay, sửa sang u phục : "Lâu gặp, cô còn chuyện như xưa."
Cô Hồ mất tự nhiên. Cô nhạt.
Trước đây cô từng ôm mộng làm bà Lục, tìm cách lấy lòng ông, chiều chuộng ông.
Đương nhiên ông sẽ thấy cô cách chuyện.
Bây giờ, ông luôn mất hồn mất vía vì , cô Hồ cũng cưới chồng, còn thể chuyện như đây?
Lục Khiêm xem như chút tình cảm với cô. Ông nhỏ: "Lỡ lời."
Hốc mắt cô Hồ chút ươn ướt, cô chăm chú đám đang khiêu vũ sàn nhảy, nhỏ giọng trả lời: "Lục Khiêm, nếu thể giành cô , thì thật với nhiều năm chờ đợi của Minh Châu, với
những thể buông bỏ !"
Trước Minh Châu, bên cạnh Lục Khiêm từng nhiều bóng hồng nổi tiếng.
ông từng dừng vì ai.
Chỉ duy nhất một , mà ông luôn cảm thấy với đó.
Lục Khiêm hạ giọng: "Cảm ơn." Ánh mắt cô Hồ ửng đỏ.
Cô ban công hóng gió, hòa hoãn cảm xúc một chút.
Lục Khiêm là nét bút đậm nhất, mãi mãi lưu trong trang giấy cuộc đời cô . Dù cuộc hôn nhân mỹ mãn đến , cũng thể che giấu những điều cô từng mà .
Lục Khiêm bước tới an ủi cô .
Càng dây dưa càng đậm sâu, ông hiểu rõ điều đó.
Ông chuyện xã giao với những khác, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt sẽ dừng Minh Châu, cô dường như ngờ đến việc ông cũng sẽ tới đây, lúc nào cũng cẩn thận.
dáng vẻ thận trọng của cô thật sự quá đáng yêu.
Lục Khiêm bản thể chịu đựng sự thật cô thuộc về bao lâu.
Ông cô trong vòng tay khác, yết hầu khẽ lên xuống. Vô thức cầm lấy một ly rượu vang đỏ.
Ôn Noãn tới nhẹ nhàng lấy ly rượu vang khỏi tay ông nhẹ giọng gọi một tiếng.
