Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1150 - 1159: Hoắc Minh dừng lại
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 11:25:18
    Lượt xem: 26 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh hỏi ngược cô: "Đau lòng ?”
Ôn Noãn ừ nhẹ một tiếng: "Phải, em đau lòng đấy, một bên là , một bên là giống như em gái."
Hoắc Minh dừng .
Anh châm điếu thuốc và chắn ở đầu gió cho Ôn Noãn.
Anh chậm rãi nhả một làn và : "Chuyện thể trách , là bố sắp xếp đấy, hơn nữa... Không đó là làm họ hàng ? Em thấy với dáng vẻ thâm sâu khó lường, thể nào mà năng lực chống một chút đả kích .”
Ôn Noãn suy nghĩ kỹ càng : "Vậy chúng thiên vị." Hoắc Minh liếc cô.
Khuôn mặt nghiêm túc của vợ quả thật đáng yêu.
Anh dập tắt điếu thuốc, đưa bàn tay ấm nóng sờ eo cô, trầm giọng : "Thế nào là thiên vị? Anh về phe em... Em xem eo của em nhỏ như thế chứ? Hay là chúng sinh thêm một đứa nữa để trong nhà càng thêm náo nhiệt nhé?”
Ôn Noãn gỡ tay . "Ăn tào lao, hơn nữa đây là chứ?"
Hoắc Minh mỉm : "Chúng là vợ chồng, làm trong nhà đều điều, nên sẽ bậy ."
Da mặt của ôn Noãn dày như .
Hai đùa , kẻ phòng khách...
Lục Khiêm về biệt thự của . Xa cách hai năm, đầu trở về nên trong nhà cũng rộn ràng hẳn lên.
Bà Liễu đích xuống bếp, nấu nhiều món ăn mặn, và phương pháp nấu ăn đều tung .
Bà cụ thì tự tay chiên thịt viên.
Chiếc xe dừng , Thư ký Liễu lập tức chạy đến mở cửa, và còn những câu lành dí dỏm.
Bà cụ cũng chạy theo. Lục Khiêm lên phía khẽ chào bà cụ. Đôi mắt bà cụ còn như nữa, bà nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của con trai, hơn nhiều .
Lục Khiêm xổm xuồng để bà sờ . Bà cụ kiên nhẫn một lúc mới : "Quay về là ." Thư ký Liễu tự tay đốt pháo hoa.
Trong khí náo nhiệt, chạy che tai : "Sau đều là chuyện đại cát đại lợi."
Lục Khiêm mỉm .
Bà cụ đến gần hỏi ông: "Minh Châu đầu? Còn cả Thước Thước cục cưng của và Tiểu Lục U ? Không con đến nhà họ Hoắc ? Sao đưa họ về?
Lục Khiêm đỡ bà cụ .
Ông mỉm : "Thằng nhóc vẫn đang còn giận dỗi với con, hôm khác , hôm khác con đưa nó về chơi.”
Tâm trạng bà cụ thư thái hơn một chút.
Bà cụ liếc ông mắng vài câu: "Xem mấy con của nó gặp con đấy, bình thường Minh Châu ít thăm ." Lục Khiêm cũng chỉ .
Bà cụ sờ đến ngọn nguồn.
Lúc , một cô gái nhút nhát đến, là Lục Huân, đáng tiếc là cô vẫn chịu .
Cô làm cho Lục Khiêm một cái bánh ngọt khá , cô mang đến ngại ngùng đầu bỏ chạy.
Bà cụ Liễu : "Con bé nhớ Lục." Lục Khiêm cũng chỉ nhàn nhạt.
Một bữa cơm náo nhiệt, bữa cơm ông uống hai viên thuốc, đó ngẩn ngơ trong phòng ngủ.
Cho dù biểu hiện của ông ung dung đến nữa. thực sự trong lòng ông để ý.
Để ý đến đó, đàn ông bên cạnh cô .
Ông với Minh Châu, hai năm khả năng phát triển tình cảm nữa , ông tuyệt tình, gần như để đường lui, thật sự cô cần thiết đợi ông.
ông sống tiếp can tâm.
Bây giờ ông hút một điếu thuốc, nhưng sức khỏe cho phép... Cuối cùng ông móc trong túi một cái kẹo, là loại mà Minh Châu thích ăn.
Lục Khiêm bóc và cho miệng.
Một chút vị ngọt, mùi vị giống như Minh Châu.
Lục Khiêm tiếp nhận công ty.
Dưới sự quản lý của Hoắc Minh trong hai năm nay, công ty cũng xem là tăng trưởng định, nhưng dù sức lực của của Hoắc Minh cũng hạn, cũng thể cải cách dứt khoát quyết đoán , nên Lục Khiêm mất ba tháng để chấn chỉnh.
Ba tháng nay, tuần nào ông cũng đến thăm Tiểu Lục U và Thước Thước.
Tiểu Lục U thích ông. Lúc nào cũng đòi ông bế.
Tiểu Thước Thước cách với ông, bé ít khi gọi ông là bố và cũng chịu chuyện với ông.
Lục Khiêm rằng gấp cũng .
Hôm nay, ông ở nhà họ Hoắc cùng với hai đứa trẻ, Hoắc Minh cũng về.
Anh cởi áo khoác thoải mái lên sofa liếc Lục Khiêm. Hoắc Minh thầm nghĩ: [Thật là quá bình tĩnh!]
Lục Khiêm bế đứa con gái dạy cô bé tập , cô bé vững. Ngã uỵch một cái.
Khuôn mặt nhõng nhẽo nhăn , khẽ hứ một cái đòi bố bế.
Lục Khiêm bế cô bé lên, hôn dỗ cô bé: "Chúng thử một nhé."
Tiểu Lục U sáp đến gần đòi ông hôn nữa mới chịu .
Lục Khiêm : "Thật là nhõng nhẽo, giống y của con .”
Lục Khiêm đặt con bé xuống, xa ba mét dang hai cánh tay a... con nhỏ bé đó loạng choạng về phía ông, giữa chừng ngã xuống một , nhưng Lục Khiêm đến đỡ cô bé lên. Cô nhóc lên giống như chú chim non .
Loạng choạng liêu xiêu.
Sau đó, thế mà vững hơn nhiều, con bé vui mừng Lục Khiêm.
Những bước cuối cùng bổ nhào trong tay bố. Lục Khiêm hôn con bé,
Ngoài cửa tiếng xe, và cả tiếng mưa nữa, làm mở cửa sảnh : Người của cô chủ ướt hết cả , Tư, chào ."
Vừa dứt lời, Minh Châu sảnh chính. Phía là chủ nhà họ Tư. Không khí chút vi diệu.
Minh Châu chăm chú Lục Khiêm, nhẹ chậm lên tiếng: “Tới đây thăm con ?”
Lục Khiêm còn ôm Tiểu Lục U, ông cặp đôi đang sảnh, thật sự xứng đôi.
Ánh mắt ông tối .
Mấy ngày tới nay, quả thật ông thường xuyên tới thăm hai đứa nhỏ, nhưng lúc gặp Minh Châu thì thật sự nhiều, cô công việc đột xuất, còn hẹn hò, ông cũng cố ý chọn thời gian khi cô ở nhà để tới đây.
Không khéo hôm nay gặp cảnh . Nếu là bình thường, sợ là sẽ khó xử.
Lục Khiêm hổ là nhiều kinh nghiệm, chẳng những lộ sắc mặt thoải mái mà ngược còn dậy, đưa tay với chủ nhà họ Tư bắt tay thật chặt: “Chào .”
Cậu chủ Tư ngẩn .
Lục Khiêm Minh Châu bằng ánh mắt dịu dàng: “Đi quần áo ướt .”
Ông bày dáng vẻ yêu ai yêu cả đường : “Nếu Tư đồng ý thì cũng thể tắm rửa đồ một chút, mặc quần áo của Minh cũng coi như thích hợp.”
Cậu Tư tiếp lời.
Anh cứ cảm thấy đúng chỗ nào, nhưng cảm thấy hợp lý. Lục Khiêm và Minh Châu quả thật từng ở bên , nhưng đồng thời ông cũng quan hệ thông gia với nhà họ Hoắc, vẫn là trưởng bối của Hoắc Minh, như cũng gì .
mà...
Minh Châu giải vây cho , nhỏ: “Anh về !” Cậu Tư gật đầu: “Vậy , gọi điện thoại nhé.”
Cậu Tư rời nhanh.
Minh Châu Lục Khiêm, vẫn điều gì.
Cô vẫy vẫy tóc, chuẩn lên tầng, Lục Khiêm ở cô phía nhẹ giọng hỏi: “Đi chơi như thế nào?”
Cô dừng bước chân .
Một lát mới nhàn nhạt trả lời: “Khá !”.
Lục Khiêm tính , mấy lên tầng xong thì ông tiếp tục dạy con gái nhỏ đường, vẻ mặt toát lên vẻ bố dịu dàng, thật sự đến một chút mất kiên nhẫn cũng .
Màn kịch , Hoắc Minh từ đầu đến đuôi. Anh khẽ tiếng.
“Cậu , cháu thật co dãn như đấy.”
“Có ý gì hả?”
Tiểu Lục U mệt mỏi, chịu nữa, nháo đòi bố ôm.
Lục Khiêm một tay ôm cô bé, đó pha sữa bột cho cô nhóc, tìm hồi lâu cũng thấy hộp mới.
Ông gọi làm tới.
Người làm vội vàng xin : “Thật xin ông Lục, hôm nay nhiều chuyện quá nên quên khuấy mất.”
Tiểu Lục U hiểu . Cô bé bò lên vai bố, vui. Lục Khiêm khiến làm khó xử.
Ông một tay bế Tiểu Lục U, một tay pha sữa bột cho cô bé, đó ghế sô pha đút cho bé con uống.
Tiểu Lục U thích uống, hai bàn tay nhỏ ôm lấy bình sữa. Ừng ực ừng ực...
'Trên mặt Lục Khiêm đều là vẻ dịu dàng.
Hoắc Minh lắng lặng , trong lòng hụt hãng.
Lục Khiêm trở về một thời gian, công ty cũng tiếp nhận làm mấy động thái lớn khiến lau mắt , cực kỳ sát phạt quyết đoán, làm gì
dáng vẻ giống như là bệnh nhân mới khỏi bệnh nặng chứ.
Trông càng thêm trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với hình tượng từ ái mặt .
Nhịn giỏi thật đấy!
Lục Khiêm bình tĩnh, ông biểu hiện giống như là thích của nhà họ Hoắc, cùng lắm cũng là chồng nhất. Ông đút cho Tiểu Lục U ăn xong. Bé con mệt mỏi còn uống sữa, tựa lên vai ông chậm rãi nhắm mắt .
Làn da trắng nõn. Hàng mi thật dài.
Mỗi một chỗ đều làm yêu thích. Lục Khiêm thật cẩn thận ôm cô bé lên tầng...
Hoắc Minh ngẩng đầu chăm chú, cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Ở tầng hai.
Minh Châu tắm xong, bởi vì Lục Khiêm ở trong nhà nên cô đồ mặc ở nhà.
Mái tóc dài cũng sấy xong.
Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U tiến , ông cô vài giây nhẹ giọng : “Con bé ngủ ! Em trông con bé trong chốc lát, mua sữa bột cho nó, uống sữa xong ."
Minh Châu đón lấy em bé.
Cô thật cẩn thận đặt cô nhóc lên giường nhỏ.
Dường như cô đang cân nhắc, suy nghĩ xong mới nhẹ giọng mở miệng: “Về nếu chú tới thăm con thì thứ bảy chủ nhật đến đây , sẽ tiện hơn chút.”
Lục Khiêm ngẩn .
Một lát , giọng điệu của ông vẫn nhu hòa: “Em sợ Tư thấy sẽ vui ?”
Minh Châu gật đầu: “Ừm, quá thích hợp.”
Ngoài dự đoán, Lục Khiêm mà gật đầu: “Được ! Vậy sẽ cố gắng tới đây thứ bảy chủ nhật, nếu ngày thường mà đến thì sẽ rời giờ cơm tối, cố gắng để em bối rối.” Minh Châu mím môi, đáp lời.
Cô chăm chú con gái.
Lục Khiêm cũng lập tức rời , ông như là trưởng bối quan tâm cô vài câu: “Ở cùng chủ nhà họ Tư cũng chứ?”
Minh Châu khó xử. Đã gặp mặt vài , từng ăn mấy bữa cơm, nhưng đều để tâm lắm.
Cô rơi thế hạ phong mặt Lục Khiêm nên tùy tiện ừ một tiếng.
Lục Khiêm nhạt: “Hợp là ! Nếu về em và kết quả thì thể chăm sóc hai đứa nhỏ, trẻ tuổi các em mà, dù cũng khá ham chơi.”
Ông như , Minh Châu nổi nữa. Khóe mắt cô đỏ lên.
Lục Khiêm nữa, giọng phát nhẹ: “Anh mua sữa bột đây.”
Chờ ông rời , Minh Châu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhẹ nhàng lên ghế, ngẩn ... Cô bây giờ cô tình cảm như thế nào với Lục Khiêm, cô chỉ , dường như chỉ cần ông sống thôi cũng đủ .
Những chuyện khác, cô thật sự nghĩ tới.
Vậy nên khi trong nhà sắp xếp cho cô và chủ nhà họ Tư gặp mặt cô cũng phản đối.
Lục Khiêm trở . Cô nhớ, dù cô cũng tìm chút chuyện để làm... Lục Khiêm tự lái xe cửa.
Hoắc Minh bắt đầu yên tâm: “Cậu, bên ngoài trời đang mưa! Cứ để cháu !”
Lục Khiêm mặc áo khoác : “Không gì đáng ngại cả!” Ông mở ô, đến bãi đậu xe mở cửa xe . lúc Tiểu Thước Thước tan học.
Cậu bé nhảy từ xe xuống, lúc gặp Lục Khiêm, Lục Khiêm gọi bé .
“Bố mua sữa bột cho em gái, con cùng ?" “Chúng thể ăn cơm ở bên ngoài."
Tiểu Thước Thước cắn cắn môi.
Ngồi xe của bố, một ăn cơm với bố, đối với bé đây từng là những chuyện đáng mong chờ đến cỡ nào, chỉ là hiện tại....
Tiểu Thước Thước căng chặt khuôn mặt nhỏ. Cậu bé mang cặp sách nhỏ: “Con còn làm bài tập."
Lục Khiêm cảm thấy khá thất vọng.
Tài xế lão Triệu xuống xe, lúc thấy cảnh thì an ủi vài câu: “Trẻ con mà, làm xong bài tập sẽ cô giáo mắng.”
Lục Khiêm khách sáo : “Làm phiền chú thường ngày chăm sóc Thước Thước nhiều hơn.”
Lát , lão Triệu xe rời .
Ông cứ cảm thấy ông Lục trở về, chút gì đó giống lắm.
Khi Lục Khiêm lái xe cửa gần sáu giờ chiều, khéo loại sữa bột bán chạy, gần đây nhập khẩu xảy chút vấn đề, cho nên khắp nơi đều bán hết.
Mưa lớn dần.
Chín giờ rưỡi tối, Lục Khiêm vẫn trở về.
Lục Thước dọn cái bàn nhỏ ở cửa, làm bài tập cửa. Tiểu Lục U uống sữa bò.
Trông mong Minh Châu.
Minh Châu gọi điện thoại cho Lục Khiêm, ông nhận điện thoại, rõ tình huống với cô.
“Chú trở về !” Minh Châu trời mưa bên ngoài, nhẹ giọng . Cô chuẩn chuẩn cho Tiểu Lục U ăn chút thức ăn phụ.
Lục Khiêm lúc đang từ một nhà cửa hàng và bé, ông mở cửa lên xe, ướt một nửa.
Ông lấy khăn lông lau mặt : “Anh tìm mấy quán nửa tìm xem.”
Minh Châu đè nén giọng : “Chú bây giờ là mấy giờ ? Chú mưa lớn thế nào ?”
Lục Khiêm trong xe.
Ông cầm điện thoại, dịu dàng rằng: “ buổi tối Tiểu Lục U uống sữa bò, là bố, chỉ chạy mấy quán tìm mua chút sữa bột cho con bé thì gì chứ.”
Minh Châu nhịn , cổ họng cô nghẹn ngào. “Lục Khiêm, hiện tại chú mới nhớ con bé là con gái chú ? Vậy mấy năm nay chú đang làm gì thế? ... Thân thể chú , nhưng hiện tại chú đang làm gì chứ? Là đính mưa phát sốt đó chơi một trận khổ nhục kế ?”
Cô xong, cả hai bên đều yên tĩnh.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve tay lái, giọng ôn nhu đến khó tin. “Minh Châu, nếu định làm như , em thể đau lòng ?” “Sẽ !”
Cô xong, định cúp điện thoại, nhưng cuối cùng cô cũng cúp máy. “Lục Khiêm, chú ở ?”
Ông địa điểm xong, thời tiết: “Em đừng cửa.”
Minh Châu cầm chìa khóa xe, ngoài: “Chú ở yên đó chờ! Tôi quen thuộc thành phố B hơn chú, chỗ nào thể mua sữa bột.”
Lục Khiêm cầm điện thoại.
Ông lẳng lặng đó, trời vẫn đổ mưa, cần gạt nước xe lắc lư trái . Ông âm thanh nhất.
Cô qua đây tìm ông.
Trở về lâu như , rốt cuộc ông cũng thể một gặp mặt cô .
, ông chính là con tì tiện như đấy.
Ông Minh Châu yêu , buông bỏ .
Nửa giờ , xe của Minh Châu chậm rãi chạy tới, dừng bên cạnh ông.
Cô xuống xe, bên cạnh ông. Lục Khiêm nghiêng đầu cô.
Minh Châu về phía , giọng nhẹ nhẹ: “Con đường phía một ngõ nhỏ, một cửa hàng trong đấy hẳn là loại sữa bột .”
Lục Khiêm tựa lưng ghế .
Ông chăm chú cô lẩm bẩm: “Em lái xe .”
Nói xong, ông nhẹ nhàng cầm tay cô: “Có lẽ sốt .” Minh Châu nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1150-1159-hoac-minh-dung-lai.html.]
Quả thật nóng.
Cô nhịn nổi mà mắng : “Chú ngốc ? Thân thể của chú vốn dĩ , trời mưa như còn chạy ngoài, chú sợ... Không sợ...”
Cô , giọng nghẹn ngào.
Bởi vì những lời đó, cô cũng nên lời, càng dám nhớ tới.
Lục Khiêm nhịn chạm tay cô, giọng ông vô cùng dịu dàng: “Anh thể trở về, bà cụ mà nhất định sẽ vui. Em đưa tới khách sạn , thuê một phòng cho ở, nghỉ ngơi một đêm là .”
Minh Châu thể nào khách sạn cùng ông .
Không thích hợp.
Thứ hai, bây giờ ông cần gặp bác sĩ.
Cô tra xét, nơi cách đường Quảng Nguyên gần, chỉ năm phút xe.
Cô thấp giọng : “Tôi đưa chú đến đường Quảng Nguyên !Sau đó bảo thư kí Liễu tới chăm sóc chú.”
Lục Khiêm phản đối.
ông vẫn kiên trì mua sữa bột cho Tiểu Lục U , cuối cùng đến chỗ đó mua một thùng.
Minh Châu tự lái xe của .
Tới căn nhà ở đường Quảng Nguyên, ngoài da Lục Khiêm nóng , cái cơ thể gà bệnh của ông, Minh Châu cũng yên tâm để ông tự lên tầng, vì thế liền đỡ ông thang máy.
Lục Khiêm sĩ.
Phải là từ khi ông trở về đến bây giờ, một thời gian ông làm chuyện khác , cũng từng qua những lời ám .
Bọn họ giống như là nam nữ tách bình thường . Con cái là mối liên hệ duy nhất.
Cửa thang máy mở , Lục Khiêm vài bước đến gần cửa: “Chìa khóa ở trong túi áo, lấy giúp .
Minh Châu duỗi tay đảo trong túi áo ông. Cô và ông dựa khá gần .
Gần đến mức ông thể ngửi mùi sữa tắm cô, còn một chút mùi vị đặc biệt của phụ nữ trưởng thành.
Đã từng, ông khắc sâu mùi vị xương tủy.
Minh Châu tìm cả nửa ngày cũng thấy. Cô ngửa đầu: “Không !” Đại khái là Lục Khiêm khó chịu.
Ông ngửa đầu, yết hầu trắng nõn nhẹ nhàng trượt, mê . Ông rũ mắt cô.
Sau một lúc lâu ông mới : “Ở trong túi quần.”
Minh Châu nửa đỡ ông, một tay với trong túi quần, đúng là chùm chìa khóa.
Chỉ là cô mới đụng tới. Tay đè .
“Chú làm gì thế?" Minh Châu giương mắt, giọng nhẹ, như là sợ kinh động đến hàng xóm.
Cách một tầng vải mỏng, Lục Khiêm đè tay cô buông . Thậm chí, ông còn nhẹ nhàng vuốt ve.
Từng chút từng chút, quý trọng, như sờ thật tỉ mỉ từng tấc da thịt , khắc sâu trong xương cốt .
Ông phát sốt. Khóe mắt đỏ, như mang theo chút ý phong lưu. "Minh Châu, mấy năm nay từng ôm phụ nữ nào." “Bên cạnh em... Có ?”
Lời , cô xong thì đôi mắt đỏ lên.
Cô nhẹ nhàng rút tay , dùng chìa khóa mở cửa, âm thanh sàn sạt. “Không liên quan gì tới chú cả.”
Lục Khiêm ôm lấy cô từ lưng.
Cô cho, dùng sức giẫy giụa, tuy lúc Lục Khiêm đang sinh bệnh vẫn dư sức sức chế trụ cô.
Ông ôm lấy cả cô, lẩm bẩm: “Có ? Minh Châu em .” Hai mắt Minh Châu đỏ ửng cả lên.
Cô ngửa đầu: “Nói những lời là ý gì đây? Lục Khiêm, đêm nay chú trăm phương ngàn kế chính là vì cái ? Đừng chúng sớm chia tay, huống chi bây giờ còn đang qua với một khác.”
“Em thích ?”
“Em thích ! Anh , em hề thích .” Minh Châu thẹn bực, nhưng càng hận hơn. Cô mở cửa đó , lúc mới nhớ phản bác Lục Khiêm. Mặt cô nâng lên.
Thân thể của cô đụng ván cửa, động tác thô lỗ, cũng đau đớn.
nhanh, cơ thể nóng bừng dán tới.
Cô chịu hôn môi với ông, cằm nắm lấy, nửa cưỡng bách cạy . Xúc cảm nóng bỏng, ướt át.
Một nụ hôn sâu.
Lục Khiêm thỏa mãn mà đổi hết các góc độ, xâm chiếm môi lưỡi của cô.
“Lục Khiêm!”
Minh Châu ngọ nguậy trốn tránh ông, cô cảm thấy ông điên , bởi vì ông chỉ hôn môi cô mà còn vỗ về chơi đùa thể của cô. Mấy năm nay cơ thể cô hề tiếp xúc với đàn ông. Mẫn cảm vô cùng.
Minh Châu chịu, khi ông càng thêm động tình cắn thật mạnh bên gáy ông.
Lục Khiêm tìm về một tia lý trí.
Ông tiếp tục hôn cô, cũng sờ cô nữa, chỉ thở phì phò bên gáy cô, nhẹ nhẹ lên tiếng: “Thật xin Minh Châu, là thất lễ.”
Cô đỏ mắt đầu , vô cùng khó xử. Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô giãy giụa vài cái, rốt cuộc cũng khuất phục lộn xộn nữa.
Cô trong lồng n.g.ự.c ông, cảm nhận thể ông, gầy nhưng cũng là thịt, cơ thể bao phủ một lớp cơ bắp mỏng...
Minh Châu nhắm mắt : “Lục Khiêm, thật sự chú trở ?” Ông giữ chặt gáy cô.
“Anh trở về . Minh Châu, sẽ nữa." Khuôn mặt Minh Châu giãy giua, gần như là vặn vẹo.
Cô bỗng nhiên dùng sức đẩy ông , đó “bang” một tiếng, dùng sức cho ông một bạt tai.
Chút kiều diễm còn sót chút gì.
Lục Khiêm ăn cái tát cũng hề tức giận, ngược còn bắt tay cô và nhẹ nhàng xoa.
Minh Châu nữa hắt . Cô lui phía một bước, khóe mắt còn vương nước mắt....
Người là cô yêu sâu đậm, cũng là cô hận tận xương, phần yêu hận làm cô đối mặt với ông như thế nào.
Cô nhớ, nếu như ông trêu chọc cô, cô thể an sống cả đời. Chỉ là ông , rõ ràng ông... Còn cô.
Lục Khiêm chăm chú cô.
Ông nước mắt của cô, ông cùng cô dây dưa mấy năm nay, cô nhỏ hơn ông nhiều như .
'Tâm tư của cô ông còn lạ gì. Cô yêu ông, nhưng hận ông.
Trong cảm xúc yêu hận như , cô chịu tra tấn gấp bội.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng điệu dịu dàng như là tình nhân nỉ non: “Nếu em thể buông , thì buông , Minh Châu... Em đừng .”
Ông ép cô!
Tay Lục Khiêm rũ xuống, khó chịu nhắm mắt .
Ông hề giả vờ, quả thật nóng lên , cướp đoạt chỉ là cố làm vẻ mà thôi.
Lúc cho dù cô đồng ý, thì ông cũng tinh lực. Minh Châu dìu ông xuống ghế sô pha.
Cô phòng bếp rót cho cốc nước sôi để nguội, ngoài ý , ấm nước sẵn.
Còn trong tủ lạnh cũng đầy ắp, vẫn là đồ bán lẻ cô thích ăn.
Cô dám nhiều, yên lặng rót nước lọc cho ông: "Uống chút nước , lát nữa thư ký Liễu sẽ đưa bác sĩ tới.”
Lục Khiêm nhận lấy ly nước, nhưng ngón tay ông giữ tay cô. “Cậu tới, em sẽ rời ?” Minh Châu ừ một tiếng: “Tôi về nhà.”
Cô đặt cái ly trong tay ông, trong nháy mắt tách , ngón tay thon dài của ông giật giật, cứ như đang giữ , nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng .
Lục Khiêm uống nửa chén nước. Sau đó thì nhắm mắt , dường như mệt mỏi. Minh Châu hỏi qua bệnh tình của ông.
Tuy vẫn khá nhưng cần dưỡng sinh, về cơ bản thể hút thuốc uống rượu.
Cũng thể cảm lạnh phát sốt .
Cô cái áo khoác ướt một nửa ông, nhẹ gọi tên ông: “Lục Khiêm, cởi quần áo .”
Nghe , ông nhẹ nhàng nâng mí mắt lên một chút. Minh Châu cởi áo khoác cho ông.
Cô tìm chai thuốc trong túi áo ông, kết quả tìm mấy viên kẹo, là nhãn hiệu cô thích ăn.
Cô rũ mắt, yên lặng một hồi lâu. Lục Khiêm sốt đến choáng váng.
Ông nhẹ nhàng cầm tay cô, yết hầu khẽ nhúc nhích: “Minh Châu, chúng còn thể trở quá khứ nữa ? Giống như như , em gọi là chú Lục, thì xem em như một đứa bé.”
Cho dù bây giờ cô là một phụ nữ thành thục. Ông vẫn là xem cô như một đứa nhỏ.
Lục Khiêm xong, cũng sức chờ cô trả lời nữa, thần trí của ông quá rõ ràng, nhưng vẫn cố chấp mà nắm lấy tay cô buông, cứ như nếu buông , những ôn tồn mà ông hao hết tâm tư để đổi lấy sẽ biến mất thấy nữa.
Ánh đèn vàng nhạt.
Ấm áp như , ngọn đèn thủy tinh là do chính tay cô chọn. Italy giá hai triệu đồng.
Đơn giản là cô thích, cảm thấy lấp lánh hoa lệ, đặt ở nhà mắt.
Cảnh còn mất.
Cô cũng thể nào trả lời ông.
Chỉ chốc lát , thư kí Liễu đưa theo bác sĩ tới đây. Minh Châu mở cửa .
Gặp mặt dù cũng cảm thấy khá vi diệu, vẫn là thư kí Liễu mở lời : “May mà cô! Thân thể của ông còn điều dưỡng cho , mà cứ quý trọng.”
Minh Châu miễn cưỡng mỉm .
Bác sĩ rõ ràng là bác sĩ riêng của Lục Khiêm.
Anh đo nhiệt độ cơ thể, kiểm tra một phen : "Không tính là nghiêm trọng, hẳn là tiêm vài mũi sẽ hạ sốt, chỉ là còn chú ý một chút.”
Thư kí Liễu hỗ trợ đỡ , cùng trở về phòng ngủ. Bác sĩ tiêm thuốc cho Lục Khiêm. Lục Khiêm , yết hầu trắng nõn giật giật, mớ một cái tên.
Bác sĩ chào tạm biệt.
Thư kí Liễu đưa xong phòng, thì thấy Minh Châu đang cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, bên ngoài bóng đêm thâm trầm, mưa dần dần ngừng .
Bóng lưng của Minh Châu mang theo tịch mịch.
Bản tính cô đơn thuần, nhưng trong đoạn tình cảm với Lục Khiêm ép trưởng thành.
Thư kí Liễu nhẹ nhàng qua. Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Minh Châu, là chuyện giúp ông , chỉ là với cô rằng, nếu bởi vì cô và Thước Thước, còn Tiểu Lục U... Thì ông Lục sống .” “Ở Thụy Sĩ, nhiều thật sự là cửu tử nhất sinh.”
“Tôi nhớ nhiều thà rằng lựa chọn cái chết, cũng sẽ lựa chọn trị liệu thống khổ.”
Minh Châu ngửa đầu. Hồi lâu, cô mới nhẹ giọng : “Những chuyện !”
Cô gục đầu xuống, khống chế cảm xúc lẩm bẩm: “Bởi vì ông cảm thấy với , cho nên bệnh cũng liên lụy , ông thà lựa chọn một đối mặt, cũng dự tính đến trường hợp tệ nhất. thư ký Liễu , ông tính toán nhiều như , ông nghĩ rằng lỡ như ông thật sự trở về, cả đời của sẽ đắm chìm trong hối tiếc ? Tiếc nuối lúc cãi với ông , lúc tách với ông , sẽ tự trách...” Thư kí Liễu thể phủ nhận.
Minh Châu nhạt: “Ngày đó ông khám thai cùng , thật vui vẻ, bởi vì lúc khi sinh Thước Thước ông
từng tham dự , tìm ông , mà ông chỉ chừa một bức thư cho ! Ông bảo cần chờ đợi... Bắt đầu từ ngày đó, thật sự chờ ông nữa, ông thể sống sót trở về cũng vui vẻ, nhưng một chuyện qua thì sẽ trở về nữa!”
Thư kí Liễu . Anh nhiều lời, chỉ yên lặng ở cùng cô. Minh Châu xoay , cô mỉm : “Cảm ơn chăm sóc ông , để Thước Thước và Lục U còn thể bố.”
Khi rời . Cô cũng cảm thấy chính thật tàn nhẫn. Chỉ là cô thật sự cách nào khác, diễn màn gương vỡ lành với ông , cô chỉ trái tim rách nát vô , sớm nát thành từng mảnh nhỏ , thể nào chắp vá nữa.
Cứ... Làm của ! Thư kí Liễu đưa cô xuống tầng. Khi mở cửa xe cho cô, dường như do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tôi và thím của cô nhận nuôi đứa bé !” Minh Châu xe, ngơ ngẩn một chút.
Thư kí Liễu vỗ nhẹ vai cô: “Lái xe trở về cẩn thận một chút đấy, đừng thất thần.”
Minh Châu miễn cưỡng . Cô chậm rãi nâng cửa sổ xe lên, nhẹ dẫm chân ga, xe thể thao màu đỏ rời . Hết mưa .
Đường lớn màu xám đọng nhiều nước, ánh đèn neon của thành phố chiếu thành muôn màu muôn vẻ, đêm khuya vẻ kỳ quái.
Cô mở nhạc lên.
Một bản tình ca nhẹ nhàng chậm rãi phát , nhưng Minh Châu đến mức đầy mặt nước mắt.
Trở nhà họ Hoắc.
Trong nhà còn đang đợi cô ăn cơm, các bạn nhỏ đói bụng nên Ôn Noãn nướng bánh quy nhỏ cho bọn nhỏ ăn.
Tiểu Thước Thước còn đang ở cửa.
Tiểu Lục U cầm một miếng bánh quy nhỏ, dùng hai cái răng trắng cọ xát.
Minh Châu ôm một thùng sữa bò tiến .
Hoắc Minh tiến lên, nhận lấy cái thùng trong tay em gái, với vẻ vô tình: “Kỳ quái thật đấy, khi em và Lục Khiêm rời khỏi đây, ngoài ý tìm thấy ba hộp bữa bột trong ngăn tủ, hạn sử dụng còn mới! Ha ha, thấy Lục Khiêm lớn tuổi , mắt mũi còn nữa nên mới tìm thấy!”
Ôn Noãn ho nhẹ một tiếng.
Minh Châu sững sờ, đó cô cũng thấy. Cô thầm mắng một tiếng.
Hoắc Chấn Đông đây gọi : “Được , ăn cơm thôi, đói lả !”
Minh Châu mới thì tay kéo .
Cô cúi đầu thì thấy là Tiểu Thước Thước, nhóc tự nhiên vặn vẹo hỏi: “Ông ạ?”
Minh Châu nhẹ nhàng sờ mặt nhóc: “Ông thoải mái nên về nhà ."
Khuôn mặt nhỏ của Thước Thước banh : “Ông cùng ăn cơm với con mà, gạt !”
Minh Châu... Nhóc con chạy .
Hoắc Minh xuất hiện một tiếng động, khẽ tiếng: “Thằng nhỏ còn khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong lòng nghĩ tới , cứ một tiếng một tiếng ông ! Em xem cái tính của nó di truyền từ ai ? Anh thấy giống lão già Lục Khiêm hổ cho lắm."
Minh Châu xuống đài .
Ôn Noãn trách cứ chồng: “Anh bớt bắt nạt Minh Châu !"
Hoắc Minh ôm lấy eo cô, ghé bên tai cô cố ý : “Bà Hoắc , chỉ bắt nạt em thôi! Thích nhất em nhỏ giọng xin tha với đấy!”
Ôn Noãn cảm thấy chính là trời sinh lưu manh!
Khi ăn cơm, cô bên cạnh Minh Châu, cố ý chăm sóc.
Minh Châu là một cô gái, vài lời cô tiện với Hoắc Minh, thậm chí càng tiện cùng bố , nhưng với Ôn Noãn thì điều gì cô cả.
Ôn Noãn an ủi hồi lâu.
Khi rời , cô từ tầng xuống . Hoắc Minh bà xã.
Ôn Noãn mặt mày dịu dàng, thể là do làm lâu nên biểu tình đều là vẻ mềm mại.
Hoắc Minh tiến lên, phủ thêm áo khoác cho cô, thấp giọng hỏi: “Không nhè chứ?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Mãi cho đến xe, cô mới nghiêng đầu với : “Cậu phát sốt , tuy rằng Minh Châu trở , nhưng em thấy trong lòng con bé thì bỏ xuống .”
Hoắc Minh : “Cậu theo đuổi , thật sự là hạ cả tiền vốn mà.”
Cái thể đó còn chấp nhận lăn lộn. Ôn Noãn u oán.
Hoắc Minh chống tay lái, nghiêm mặt, trầm tư một lát : “Bọn nhỏ cùng trở về, chúng thăm !”
Ôn Noãn lắc đầu: “Bây giờ muộn ! Lúc sợ là ngủ.” Hoắc Minh cô: “Vậy thì giám đốc Ôn, chúng uống một chén?”
Ôn Noãn: “Không lái xe ?”
Hoắc Minh : “Anh giám đốc Ôn uống! Chẳng mấy khi bọn nhỏ ở đây, giám đốc Ôn, em cứ thả lỏng một chút !”
Mấy năm nay gặp Lục Khiêm, bọn họ cũng quá . Người làm trai là đây, tâm tư của em gái quá rõ ràng, điều sợ nhất chính là Lục Khiêm cẩn thận ngủm củ tỏi mất.
Vậy thì đại khái là cả đời của Minh Châu đều sẽ lấy nước mắt rửa mặt. Cũng may lão già sống sót trở !
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoa cổ, nhẹ giọng : “Thật đúng là thả lỏng một chút mà.”
Ôn Noãn đồng ý.
Cô cho rằng sẽ tới quán bar gì đó, một chút nhạc, uống một chén rượu vang đỏ.
Nào , Hoắc Minh đưa cô tới chung cư lúc ở cùng , lâu ở, bên trong thanh lãnh...
Ôn Noãn cạn lời. Hoắc Minh để cô chờ ở cửa.
Cô dựa ván cửa, khẽ vuốt gương mặt nghiêm túc của , nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc Hoắc uống một ly ?” Hoắc Minh gì.
Ngón tay thon dài của xuyên mái tóc dài màu của cô, nặng nhẹ xoa xoa, nhiều ít mang theo chút ái .
Ôn Noãn ôm cổ .
Mặt cô ửng đỏ hỏi : "Anh chúc mừng như thế nào đến?” Hoắc Minh khẽ một tiếng.
Anh nhẹ nhàng lột áo khoác của cô , đó chặn ngang ôm cô lên, hôn môi về phía phòng ngủ, ánh đèn bên đường sáng lên, cả đèn sưởi cũng bật sẵn.
Đợi đến khi thế Ôn Noãn rơi xuống cái giường mềm mại. Trong phòng ngủ ấm áp cực kỳ.
Hoắc Minh nửa quỷ, hôn môi với cô, đồng thời cũng cởi áo khoác lông dê mỏng .
Cách một lớp áo sơ mi xanh nhạt, nhiệt độ truyền sang cô.
Khuôn mặt Ôn Noãn càng đỏ.
