Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1130 -1139: Lại xích thêm nữa

Cập nhật lúc: 2025-10-06 11:22:44
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xe màu đen.

Ngồi ở phía em nhà họ Hoắc.

Minh Châu dựa sát mép xe, cứ chịu lên tiếng... Minh Châu xích qua phía bên .

Lại xích thêm nữa.

Hoắc Minh ôm đầu của cô đặt lên vai .

Trong xe tối tăm, phía chỉ hai em bọn họ cứ giống như cùng trốn lúc nhỏ .

Trong thế giới chỉ hai bọn họ. Hoắc Minh gì đó nhưng suy nghĩ một chút vẫn là lên tiếng. Minh Châu hiểu lầm .

Cô ngửa mặt nhỏ lên hỏi: “Anh giận ? Sau em gặp riêng nữa.”

Giọng của Hoắc Minh khàn: “Đồ ngốc!” Sao giận cô chứ. Anh chỉ lo lắng, lo lắng cô chú Lục đời yêu nhất mắc bệnh nặng, cô đau lòng bao.

, cho dù bây giờ bọn họ thành như .

Hoắc Minh bao giờ nghỉ ngờ tình yêu của cô đối với Lục Khiêm. Anh em nhà họ Hoắc bọn họ đều thua tay nhà họ Lục.

Hoắc Minh do dự.

chuyện do dự lâu cũng thể quyết định . Buổi tối, Hoắc Minh hiếm khi ở phòng sách hút thuốc.

Cửa đóng chặt mở , một luồng sáng từ bên ngoài chiếu ... Anh tưởng rằng Ôn Noãn.

Kết quả là một mái tóc uốn màu .

Hoắc Minh dập tắt thuốc, vỗ đùi giọng dịu dàng: "Ngủ , bố ôm?”

Tiểu Hoắc Tây bọc một tấm thảm màu trắng.

Cô bé chân trần chạy đến lòng của bố, chuyện nhẹ nhàng: "Mẹ đang đút em! Hoắc Doãn Tư cũng thèm !"

Hoắc Minh hiểu cô bé nhất.

Anh đánh nhẹ mũi của cô bé: "Có con cũng thèm ?"

Tiểu Hoắc Tây ngẩng đầu lên, giọng điệu hiện rõ: "Con thèm! Con bảy tuổi !"

Hoắc Minh sờ tóc cô bé.

Anh Hoắc Tây thèm .

Cô bé ở trong phòng thí nghiệm đợi hai năm, đừng là sữa thiên nhiên, chỉ là sữa bò cũng uống qua mấy ngụm, đều là truyền chất dinh dưỡng nhân tạo, thể nếm mùi gì.

Biểu cảm của Hoắc Minh dịu dàng hơn sắc đêm.

Chủ đề của Tiểu Hoắc Tây còn xung quanh chuyện đó.

Hoắc Minh dứt khoát ôm cô bé lên, về phía phòng trẻ em, Tiểu Hoắc Tây ôm lấy cổ bố.

Kết quả, Hoắc Doãn Tư ở phòng trẻ em. Ôn Noãn còn đang đút Hoắc Kiều.

Cô bé trắng nõn đó, tóc thể cột thành chùm nhỏ , mắt đen sáng lấp lánh. Cô bé cầm uống.

Vừa thấy bố đột nhiên buông , với Hoắc Minh. Hoắc Minh đương nhiên cũng thích cô bé.

Anh thuận tay đặt Tiểu Hoắc Tây qua đó, bế Hoắc Kiều lên : "Bố tã cho nhé."

Ôn Noãn nghi ngờ. Tiểu Hoắc Tây ngại ngùng bắt đầu ăn. Hoắc Minh nghiêng , ghé sát tai Ôn Noãn : "Anh thấy khá nhiều, đừng lãng phí đó."

Ôn Noãn hiểu. Mặt của cô chút nóng, dù Hoắc Tây cũng là đứa trẻ sắp lớn . "Minh." Cô khỏi kêu lên.

Hoắc Minh lưng , chậm rãi tã...Cuối cùng còn cách chỉ thể để Tiểu Hoắc Tây uống, đứa trẻ lớn như bề trong lòng.

Ôn Noãn khá ngại ngùng. Đợi dỗ các con xong về phòng ngủ chính. Gỗ bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, Hoắc Minh chọc hồi lâu cô cũng quan tâm , cuối cùng dán chặt lưng cô, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của cô, dịu dàng hỏi: "Giận ?"

Ôn Noãn nghiêng đầu: "Anh xem?" Hoắc Minh cảm thấy cô thơm, nhịn cắn một cái.

"Hoắc Tây từng uống ! Khi sinh Doãn Tư nhanh về sữa, cũng cơ hội?"

Ôn Noãn hỏi ngược : "Đó là do ai tạo thành?" Hoắc Minh dỗ , nhẹ giọng : "Là !" Ôn Noãn lên tiếng, tiếp tục thoa kem dưỡng da.

Cuộc sống bây giờ , cũng cần lấy chuyện quá khứ để ngăn cách đôi bên, đến đây thì dừng thôi.

Sau , hai vợ chồng ở riêng.

Đương nhiên chuyện t.ì.n.h d.ụ.c sẽ xảy ...

Mặt của Ôn Noãn trầm luân, cô nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của Hoắc Minh, thấp giọng hỏi: "Minh tâm sự ?” Hoắc Minh từ cao xuống.

Anh cúi đầu hôn vợ, hôn lâu là một màn say mê thích thú. Rất lâu, nghiêng qua bên cạnh.

Ôn Noãn theo qua vẫn nhẹ nhàng sờ mặt : "Có chuyện của ?"

Hoắc Minh ngửa, lên trần nhà nhẹ giọng : "Kiểm tra bệnh ! Phải thiết kế kế hoạch trị liệu nữa!"

Anh nghiêng đầu cô: "Ôn Noãn, quá trình trị liệu khá đau khổ." Anh nhịn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Anh yêu Ôn Noãn, bởi vì chuyện của Lục Khiêm với Minh Châu, trong lòng cũng sợ hãi.

Thỉnh thoảng sế mơ, mơ thấy và Ôn Noãn ở bên . Khi tỉnh , cô an yên ở bên cạnh bản ...

Ôn Noãn giật .

Cô làm vợ chồng với lâu , nghĩ gì cô rõ.

Rất lâu Ôn Noãn mới thấp giọng lên tiếng: "Anh dự định với Minh Châu?"

Hoắc Minh chuyện, chỉ là ánh mắt sâu thẳm cô chằm chằm. "Em đồng ý!" Ôn Noãn nhẹ giọng : "Minh Châu mang thai năm tháng , hơn nữa bây giờ em ... Minh, lỡ như kết quả , kêu Minh Châu vượt qua như thế nào?" Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn đồng thời đau lòng.

Anh , Ôn Noãn còn khó chịu hơn .

Anh ôm cô trong lòng, dán tai cô : "Ôn Noãn em vì cho Minh Châu, nhưng mà... Nếu như bất trắc chính là tiếc nuối cả đời của Minh Châu. Đường khó thì em cho bọn họ đỡ cùng , lẽ... lẽ là đoạn đường cuối cùng !" Anh như chứng tỏ tình trạng .

Ôn Noãn ngây giây lát.

Sau đó cơ thể lạnh lẽo, cô chuyện nữa chỉ là dựa lòng lặng lẽ rơi nước mắt.

Hoắc Minh khà giọng : 'Cậu sống c.h.ế.t phú quý do trời, nhưng nghĩ cam lòng, đàn ông yếu ớt!"

Ôn Noãn yên lặng .

Cô còn thể nhớ ban đầu cô ở thành phố H nhận cuộc gọi đầu tiên của Lục Khiêm.

Ông : "Ôn Noãn... Cậu là !"

Ôn Noãn Hoắc Minh hạ quyết tâm.

Cô cũng , bây giờ nhà họ Hoắc làm chủ, chuyện trong nhà ngay cả vợ chồng Hoắc Chấn Đông cũng quyết định của , gần như giao hết trọng trách trong nhà cho .

Ôn Noãn lẩm bẩm: "Minh, là em?" "Anh cho!" Anh hôn cô cho cô nữa.

Buổi sáng hôm . Hoắc Minh xuất hiện ở nhà họ Hoắc.

Minh Châu xuống lầu thấy trai sô pha uống cà phê. Nghe thấy tiếng bước chân.

Giọng điệu của khá lạnh nhạt: "Hôm qua kiểm tra thai sản, hôm nay cùng em!”

Minh Châu cảm thấy làm lỡ thời gian của . "Có chú Triệu mà!" Hoắc Minh trừng cô: "Không sợ khác cho rằng em gả cho một già ?"

Lão Triệu sờ mũi vui : "Ông Lục cũng trẻ hơn là bao, chỉ là chăm sóc , trông trai nên trẻ mà thôi!"

Minh Châu trái bật .

Cô kéo Lão Triệu, nhiệt tình : "Đến bệnh viện, cháu sẽ gọi là bố!" Hoắc Chấn Đông tức đến xém chút nên lời.

Nhà họ Hoắc khá náo nhiệt.

Chỉ Hoắc Minh ở đó, biểu cảm chút nghiêm trọng nên lời, điều trái Hoắc Chấn Đông bắt .

Không ai hiểu con trai hơn bố.

Hoắc Chấn Đông cũng lĩnh ngộ gì đó, nhanh nổi nữa.

Ngồi xe, Hoắc Minh luôn nhằm mặt dưỡng thần. Minh Châu cũng dám chọc . Cô luôn cảm thấy trai đúng lắm.

Vào bệnh viện, Hoắc Minh đột nhiên với lão Triệu: 'Chạy xe đến khu nội trú, chúng đến thăm của Ôn Noãn.”

Minh Châu cắn môi: 'Sao thăm ?"

Sắc mặt của Hoắc Minh binh lặng, bình tĩnh : "Cậu ở viện bốn tháng, cho dù là họ hàng thông thường cũng nên thăm chứ?" Bốn tháng. Nhớ cơ thể gầy ốm của Lục Khiêm, sắc mặt cứ trắng bệch. Tay của Minh Châu siết chặt .

lâu mới tìm giọng : "Anh, rốt cuộc bệnh gì ?"

Hoắc Minh Châu thẳng.

Anh nghiêng , lấy một xấp giấy tờ từ tủ phía , đặt lên tay Minh Châu.

Là báo cáo y khoa. Minh Châu ông, nghi ngờ mở xem.

Chỉ một trang cô ngây , sắc mặt tái nhợt. Báo cáo đánh giá bệnh lý ghi, dự đoán sống đến nửa năm.

Không đến nửa năm? Lục Khiêm... Sao thể?

Minh Châu run giọng : “Anh! Đây là thật ?”

Hoắc Minh khẽ ừ một tiếng: “Là thật! Ông nhập viện bốn tháng , bố cũng giới thiệu cho ông mấy chuyên gia nước ngoài, nhưng đó thể ông sa sút quá !"

Nghe xong, Minh Châu khẽ ngẩng đầu.

Đôi mắt cô nóng rực, gì đó ấm nóng chảy . cô cố gắng kìm nén .

Hoắc Minh lấy khăn giấy đưa cô.

“Lau ! Con gái xinh .”

Minh Chân khẽ nặn nụ , nhưng còn khó coi hơn cả . Hoắc Minh báo cho Lục Khiêm thư ký Liễu, vì Lục Khiêm cũng , ông đang ở trong phòng bệnh dựa đầu giường xem giấy tờ.

Trong phòng bệnh yên lặng. Tủ đầu giường để đầy giấy tờ.

Thư ký Liễu ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ngài xem giấy tờ đến bốn tiếng đồng hồ , nên nghỉ ngơi thôi, lát nữa bác sĩ Trương đến sẽ mắng ngài.”

Lục Khiêm vẫn cụp mắt xem giấy tờ. “Ông cứ thích lải nhải! Cậu giúp đối phó với ông !”

“Không xem ! Công ty mới khởi đầu, còn nhiều khó khăn vượt qua.”

Lục Khiêm bỗng ngây .

Ông khẽ : “Minh Châu theo lâu như , hai đứa nhỏ, cũng thể để gì mà !”

Lời khiến thư ký Liễu khó chịu.

Trước cửa, Minh Châu càng đau lòng hơn. Ông đang dặn dò hậu sự, hề chút hy vọng nào. Thư ký Liễu phát hiện cô. Ngẩn một lúc, rốt cuộc cũng phản ứng nhanh, giả vờ gì xảy : “Minh Châu, đến ! Mau , ông Lục đang nhớ cô đấy!”

Ánh mắt Minh Châu chằm chằm. Lục Khiêm thể giấu nữa.

Hoắc Minh cửa : “Tôi cho con bé ! Cậu, con bé quyền .”

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.

Một lúc , ông lên tiếng: “Truyền Chí, cùng Hoắc Minh uống cà phê ?”

Thư ký Liễu miễn cưỡng : “Được thôi!”

Anh ngoài, còn quan tâm nhẹ nhàng đóng cửa .

Trong phòng bệnh yên tĩnh, ánh nắng mùa thu chiếu qua cửa sổ khiến thứ đều rõ ràng.

Lục Khiêm xuống giường.

Ông mặc đồ bệnh nhân trắng xanh, rộng rãi thấy rõ, cơ bắp hút mắt lúc gần như còn nữa.

Đương nhiên, ông trông vẫn trai.

Da dẻ trắng, hốc mắt sâu lông mi dài...

Ngũ quan dễ .

Lục Khiêm dịu dàng : “Đứng ở cửa làm gì, qua chuyện . Minh Châu vẫn ở cửa.

Cô cần môi, khẽ khàng hỏi ông: “Tại cho ?” Lục Khiêm chợt ngây .

Sau đó ông nhạt, ông làm động tác như thói quen tìm hộp thuốc lá, nhưng ông mặc đồ bệnh nhân thuốc là chứ? Ông buông tay xuống, : “Lúc đó phụ em. Lại bệnh thế , với em thế nào?"

“Lục Khiêm đây đến mức như !” Minh Châu rơi nước mắt.

Cô thì thầm lên tiếng: “Vì , ông mới giấu cả bốn tháng, ông còn định âm thầm c.h.ế.t , để công ty rách nát cho Thước Thước đúng ?”

“Anh âm thầm c.h.ế.t !” Lục Khiêm nhíu mày. Minh Châu giấy tờ đầu giường.

Không tại , cô đột nhiên nổi giận. Cô qua, vứt hết giấy tờ xuống đất.

Rầm...

Lục Khiêm để mặc cô nổi giận.

Minh Châu ông, môi run rẩy : “Lục Khiêm, ông cảm thấy như đối với , là bổn phận với hai đứa nhỏ, nhưng ông hỏi , ông từng hỏi thật sự ? Mỗi ông quyết định đều là tự làm chủ, còn giờ từng cơ hội tham gia.”

Cô đau lòng như .

Lục Khiêm đau đớn, yết hầu khẽ động.

Minh Châu lau nước mắt, ngẩng đầu : “Ông nghĩ để mấy chục tỷ thì sẽ tha thứ cho ông ? Không, sẽ tha thứ, vĩnh viễn sẽ nhớ mãi từng mà ông vứt bỏ !”

Lục Khiêm kìm lòng nổi.

Ông tiến lên khẽ ôm cô lòng, ôm lấy mà ông sẽ còn tư cách ôm nữa.

“Minh Châu đừng .”

“Anh từ bỏ, chữa trị, còn con của chúng đời, Thước Thước trưởng thành lớn lên thành , cưới vợ sinh con.”

Minh Châu cho ông ôm. Cô tránh né ông.

Cô khẽ nhếch miệng lạnh: “Lục Khiêm, ông xem là kẻ ngốc ?”

Ông những lời chỉ đơn giản để an ủi cô. Trong lòng ông, ông tự phán án tử hình cho . Hai cách một bước.

Lục Khiêm chăm chú cô, Minh Châu định tâm tình với ông: “Lục Khiêm, chúng dây dưa quá nhiều, nếu ông c.h.ế.t chỉ là đau lòng, ông nghĩ đến bà cụ, nghĩ đến Ôn Noãn , ông nghĩ xem bọn họ dựa ail Nếu ông là đàn ông thì chữa trị sống cho !... Còn nữa, nợ tình cảm ông, cũng hứa hẹn ông khỏi bệnh thì sẽ ở cùng ông, chuyện duy nhất

thể đồng ý là đứa nhỏ trong bụng sinh sẽ gọi ông là bố, con bé cũng sẽ mang họ Lục! Còn về tên, đợi sinh ông đặt tên cho con bé, bây giờ thì suy nghĩ kỹ cho !”

Đây là đầu tiên cô khí thế như . sợ hãi, xong thì mở cửa chạy .

Hoắc Minh và thư ký Liễu hút thuốc ngoài cửa, thấy cô thì lập tức dập thuốc.

Vẻ mặt hai kinh ngạc. Thư ký Liễu tươi , .

Hoắc Minh khẽ : “Cũng khí thế đấy! Không đấy!” Minh Châu đỏ mặt.

Cô ấp úng : “Em bậy thôi!”

cô vẫn là kiểu yếu ớt, dựa vai trai, trong lòng khó chịu khó nên lời.

Hoắc Minh khẽ xoa đầu cô: “Rất ! là thỉnh thoảng nên nổi giận, chẳng chị dâu em đôi khi còn đánh !” Minh Châu đang gì đó...

Trùng hợp, Ôn Noãn đem canh đến đúng lúc thấy. Ôn Noãn liếc Hoắc Minh.

Sau đó cô thấy mắt Minh Châu phiếm hồng, thầm nghĩ , cô với Hoắc Minh: "Anh đưa Minh Châu về nhà ! Lát nữa tài xế công ty đến đón em là .”

Công ty Hoắc Minh còn chuyện bèn gật đầu. Ôn Noãn đẩy của .

Lục Khiêm sô pha, thư ký Liễu đang nhặt giấy tờ đất, khuyên ông : “Cô gái nhỏ mà, ít nhiều cũng dỗ dành, ngài xem chuyện lớn như ngài cũng với cô một tiếng, cô chắc chắn sẽ nổi giận! Chi là giận dỗi cũng yêu, chuyện là ngài làm ."

Lục Khiêm khẽ hỏi: “Truyền Chí, còn cơ hội ?” “Đương nhiên là chứ!”

Ôn Noãn đặt canh xuống, bưng một chén nhỏ đến. Cô bưng qua đưa cho Lục Khiêm.

“Minh Châu ?”

Lục Khiêm hỏi cô: “Nói cho cô là ý của Hoắc Minh, là ý của cháu?”

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm ông : “Là ý của hai bọn cháu!” Lục Khiêm nổi giận .

Ông bưng chén canh, uống hai ngụm cũng khẩu vị, : “Cậu lo lắng! Tính cách cô , rõ nhất.”

Ôn Noãn dịu dàng : “Vậy vì cô , càng kiên cường hơn.” Lục Khiêm sửng sốt.

Một lúc lâu , ông mới hiểu dụng ý của Hoắc Minh. Anh là sợ từ bỏ, nên mới cho Minh Châu...

Đôi mắt Lục Khiêm chợt nóng.

Ông húp từng ngụm canh gà núi nấu nấm, cho dù uống cũng cố gắng thể uống thêm một chút, Ôn Noãn cho ông , đây là gà núi do chính bà cụ tự nuôi lớn, vì nó mà còn ở trong núi cả nửa tháng.

Lục Khiêm rũ mắt: “Cậu với bà cụ.” Ôn Noãn từ bệnh viện về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1130-1139-lai-xich-them-nua.html.]

Tình hình của Lục Khiêm , tâm trạng cô cũng thể bình tĩnh.

Hoắc Minh tăng ca muộn.

Đợi về, Ôn Noãn mới gánh vác phân nửa chuyện trong công ty Lục Khiêm, Ôn Noãn ít nhiều cũng đau lòng cho , đích cô nấu một tô mì cho .

Hoắc Minh thấy đói, ăn nhanh.

Ôn Noãn khẽ : “Công ty của để em cho!” Hoắc Minh nâng mắt .

Ôn Noãn khẽ vuốt ve gương mặt gầy gò của , thấp giọng : “Vốn dĩ gánh vác tập đoàn Hoắc Thị và Tây Á , thêm công ty của nữa, em sợ thể chịu nổi! Hoắc Minh, em cũng đau lòng cho .

Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm tay cô.

Ôn Noãn : "Sùng Quang và Hoắc Tây ban ngày học! Doãn Tư lời, đến công ty nửa ngày cũng vấn đề gì, buổi chiều về đút ăn cho Tiểu Hoắc Kiều.”

Hoắc Minh ăn mỳ, vân vê tay cô. Anh : “Bà Hoắc nghĩ chu ."

Ôn Noãn chăm chủ: "Em nghiêm túc với đấy.” Hoắc Minh ăn mì xong, lau miệng : “Anh với bố , phía Hoắc Thị, tạm thời ông quyền quản lý, thể sức lực lo cho công ty của , còn về việc em chăm sóc mấy đứa nhỏ đủ

mệt ! Còn nữa... Ôn Noãn, Doãn Tư và Hoắc Kiều thiếu thốn bên cạnh. Lại em rảnh thì thể chăm sóc cho .”

Anh sắp xếp .

Ôn Noãn cũng kiên trì, cô ừ một tiếng.

Hoắc Minh đám trẻ ở phía xa, đang vẽ búp bê gốm, nghiêm túc. Anh khẽ vuốt mũi Ôn Noãn: “Hôm nay hình như em tâm sự?” Ôn Noãn gượng.

Cô đè thấp giọng, với mấy lời gần gũi giữa vợ chồng: “Hoắc Minh, em lo ... Em sợ trị bệnh khỏe cũng thể khiến Minh Châu hạnh phúc.”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm. Anh cô một lát, đó khẽ . Anh đến bên cửa sổ mở cửa , châm điếu thuốc ngay đầu gió hút thuốc... Hút xong nửa điếu mới chậm rãi hỏi: “Em là sợ ?”

Ôn Noãn đỏ mặt.

Người làm trong nhà và bọn nhỏ đều mặt, thản nhiên như

. Hoắc Minh sảnh lớn. Anh thấp giọng khẽ : “Bọn họ thấy.”

Ôn Noãn qua, là thật lòng thương lượng với , Hoắc Minh xoa mặt cô hỏi : “Nếu bệnh, cũng , em sẽ để ý mà chia tay ?”

Ôn Noãn sẽ . Hoắc Minh thấp giọng khẽ . Mặt Ôn Noãn nóng rần, đang định thì eo giữ .

Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, bờ môi dán sát bên tai cô, nóng ấm : “Bệnh của , ảnh hưởng đến chuyện đó.”

Ôn Noãn: “..”

Lục Khiêm khổ sở một thời gian.

Trong thời gian , chuyện duy nhất an ủi ông là Minh Châu đến thăm ông. Cô nửa tháng đến kiểm tra thai sản một , dù cô ít khi chuyện với ông, chỉ là một lát .

như đối với Lục Khiêm mà mãn nguyện . Hôm nay Minh Châu dẫn Thước Thước đến.

kiểm tra thai sản, Thước Thước thì bảo mẫu đưa đến, bé đẩy cửa để lộ cái đầu nhỏ màu .

Lục Khiêm ngẩng lên thấy.

Ông thấp giọng dịu dàng : “Sao ?”

Tiểu Thước Thước đóng cửa , cơ thể nhỏ bé chậm rãi qua, đó bò lên bên giường với Lục Khiêm, cái đầu nhỏ bé dần sát ông.

Trong lòng Lục Khiêm khó chịu. Có lẽ là đứa nhỏ phát hiện gì đó.

Ông xoa đầu con trai: "Không gọi bố là ông nữa ?" Tiểu Thước Thước sắp .

Cậu bé hít mũi, giọng khăn khăn: “BỐ…” Lục Khiêm gượng : “Cậu nhóc ngốc!"

Tiểu Thước Thước cũng chỉ là đứa bé, che giấu tâm trạng như lớn , bé kéo tay Lục Khiêm : “Bố... Con trách bố! Bố mau khỏe lên .

Thậm chí là, thậm chí là bảo bé nhường bố cho Manh Manh . Cậu bé cũng nguyện ý.

Cậu bé bố chết.

Đôi mắt Lục Khiêm nóng rực, nửa đời ông sống quá tùy tiện, nửa đời với nhiều .

nhất là với Thước Thước. Lục Khiêm kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng ôm con trai: “Bố đồng ý với con.” Tiểu Thước Thước dán sát ông.

Có lẽ bé quá buồn ngủ, ngủ mất, Lục Khiêm chăm chú gương mặt nhỏ kai một lúc lâu...

Ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Có vẻ như là âm thanh của Minh Châu.

Lục Khiêm xuống giường đến cửa, đó chợt sững . Trong hành lang chỉ Minh Châu, còn Cố Vân Phàm.

Cố Vân Phàm là Tùy Vân bắt đưa Minh Châu đến bệnh viện, và Minh Châu hợp , vài câu gây .

Đàn ông trẻ tuổi khó nén kích thích. Cậu vây Minh Châu ở hành lang, dáng vẻ như ức h.i.ế.p . ác ý.

Cậu trẻ tuổi tuấn, thời tiết mùa thu chỉa mặc áo ngắn tay, cánh tay còn lộ cả cơ bắp săn chắc...

Lục Khiêm tự phụ cả một đời. Ông xuất danh môn.

Ông vẻ ngoài tầm thường.

Thời trẻ tuổi ông chính là ông Lục mà ai ai cũng ngưỡng mộ, nhưng bây giờ ông cảm thấy tự ti thể cường tráng của trai trẻ, ông cúi đầu bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình của . Hổ thẹn!

Cảm giác giờ từng , bỗng nhiên xuất hiện. Lục Khiêm về.

Ông dựa cửa, khẽ tự giễu .

Lục Khiêm Lục Khiêm... Mày dựa mà nghĩ Minh Châu nếu mày thì chứ, mày , bây giờ một đàn ông trẻ tuổi bất kỳ cũng thể khiến mày trông yếu ớt, già nua xí.

Mày tư cách gì yêu cô ? Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Lục Khiêm điều chỉnh tâm trạng, mở cửa , ngoài cửa là Cố Vân Phàm và Minh Châu.

Lục Khiêm khách sáo lạ lẫm: “Đến đón Thước Thước ? Thằng bé ngủ !”

Minh Châu ông.

Cô cũng ngốc, đương nhiên cô thể cảm nhận tâm trạng đổi của công, mấy cô đến, rõ ràng ông vui... Ông là vì Cố Vân Phàm.

Minh Châu giải thích gì.

nợ nần tình cảm với Lục Khiêm.

Ông lạnh nhạt, cô cũng lạnh nhạt gật đầu: “! Vậy...” Cô Cố Vân Phàm: “Anh ôm thằng bé .”

Cố Vân Phàm xoa mũi: Mẹ nó! Có cần hại như chứ! Cái họ Lục bây giờ đang bệnh tật, một khi khỏe chỉnh c.h.ế.t , đây rõ ràng là ghen mà!

Cậu Minh Châu: Cô chắc chắn?

Minh Châu khẽ : “Lát nữa ăn cơm với trai , ?

Đi! Đương nhiên là !

Cổ Vân Phàm những từ chối, lúc ôm thằng bé còn hôn nồng nhiệt: "Chú ôm! Thước Thước ngoan!"

Cậu thuận thế mà hôn. Xem xem thể khiến tên già tức c.h.ế.t ! Sắc mặt Lục Khiêm khó coi. Ông Minh Châu: “Bạn trai mới?

Ông hỏi như , Minh Châu thể giận ông. Chỉ là... Cô .

ông chằm chằm, đôi mắt bất giác đỏ lên.

Lục Khiêm chút hối hận, nhưng vẫn thể lời an ủi cho .

Một lúc lâu , Minh Châu khẽ lên tiếng: “Tôi đọ nổi ông Lục, nhiều hồng nhan tri kỷ như .”

Lời chính là lời tức giận. Có ngoài ở đây, Lục Khiêm tiện nhiều.

Cố Vân Phàm thức thời : “Tôi đợi trong xe! Hai giải thích hiểu lầm cho rõ !"

Cậu : “Ông Lục, hiểu lầm lớn !” Nói xong thì ôm Tiểu Thước Thước rời .

Minh Châu cũng .

Lục Khiêm vươn tay giữ lấy cô, ông khàn giọng : “Minh Châu!” Minh Châu khẽ vùng khỏi tay ông, thấp giọng : “Tôi !” Lục Khiêm cô đang giận, dịu dàng xin với cô: “Là đúng! Có thể tha thứ cho chú Lục của em một ?”

Mắt Minh Châu nóng rực. Lục Khiêm khẽ chạm mặt cô, hỏi cô: “Đứa nhỏ ?”

Nếu là , cô sẽ làm loạn với ông một lúc lâu, bởi vì lời ông khiến khác tổn thương.

ông bệnh.

Minh Châu kích thích ông, cô nghĩ cô tức giận với ông, tâm trạng ông cũng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của ông, cô là cô gái lương thiện, cho dù đến hiện tại cô cũng nghĩ đến tương lai sẽ ở cùng ông, nhưng cô vẫn cố nén buồn tủi mà : “Rất .”

Nói xong cô ông.

Gương mặt Lục Khiêm tái nhợt, gầy gò.

Ông cô dịu dàng , chỉ là nụ chút thương cảm. Cô hiểu tâm ý của ông.

Khoảnh khắc đó, Minh Châu chợt cảm thấy khó chịu kỳ lạ trong lòng. Như thể chú Lục tự tin ung dung mà cô thích, biến mất .

Ông biến thành một đàn ông bình thường. Ngay cả ghen, cũng dám thừa nhận.

Minh Châu nghẹn giọng: “Tôi về ! Ông giữ gìn sức khỏe.”

Lục Khiêm vội hỏi: “Lần tới kiểm tra thai sản là khi nào? Anh cùng em?” Minh Châu ngẩng đầu ông.

với ông khẽ: “Thứ năm tuần nữa, chín giờ sáng.”

Lục Khiêm gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như ... Giống như trưởng bối giống yêu.

Bọn họ cũng hứa hẹn gì.

, ông chữa hết bệnh thì cô sẽ ở cùng ông. Ông cũng ý kết hôn .

Hai đứa trẻ, trở thành bộ liên hệ của bọn họ.

Minh Châu rời khỏi phòng bệnh, trong lòng cô khó chịu, đến cuối hành lang một đó.

lâu.

Bởi vì bệnh của Lục Khiêm, bởi vì những đổi do căn bệnh gây cho Lục Khiêm...

Cô nghĩ, cho dù bọn họ chia tay, cô vẫn hy vọng ông vẫn là ông Lục hăng hải đầy sức sống.

.

bao lâu thì Lục Khiêm cũng cửa phòng bệnh bấy lâu. Vữa ông với cô. Bệnh của ông chữa trị ở đây , ông nước ngoài.

Ông nghĩ, ông cùng cô khám thai sản một . Minh Châu xuống lầu.

Cố Vân Phàm với cô hợp , nhưng thấy cô xuống thì vẫn xuống xe ngay, mở cửa xe cho cô.

“Này... Người tình cũ gặp mặt, nên vui vẻ ?”

“Sao mắt đỏ ?”

Minh Châu ghế : “Cần lo ?”

Cố Vân Phàm thắt dây an , đầu : “Cô nghĩ lo cho cô ! Là chị dâu cô bảo trông cô, sợ cô thương tâm động đến thai khí! Này, hiểu hai đấy, cô và ông thích , bây giờ bụng thêm một đứa nhỏ, nhỡ ông qua đời đột ngột thì tiếc chứ!”

Minh Châu chuyện với .

Cố Vân Phàm khẽ đạp chân ga: “Nếu là , để ông ở bên cạnh, giày vò dày vò cho thỏa... Thực ông trông cũng khá trai, so với trai thiếu đức của cô cũng kém!”

Minh Châu lau nước mắt.

“Cố Vân Phàm, ăn cơm nữa ?”

Cố Vân Phàm đương nhiên là , tuy Ôn Noãn thế chấp nhận , nhưng thể đến cũng .

Kết quả đến biệt thự. Lại thấy cái túi Minh Châu ! Nửa tháng .

Minh Châu kiểm tra thai sản, là tài xế cùng cô đến, bởi vì Lục Khiêm từng cùng cô nên để nhà theo.

Lão Triệu đưa cô đến cửa phòng bệnh. Cười ha ha.

Minh Châu gõ cửa , thì thấy phòng bệnh dọn dẹp sạch sẽ. Ánh nắng chiếu .

Ra giường sạch sẽ ngăn nắp, tựa như từng ai .

Mọi thứ nơi dọn dẹp sạch sẽ, những thứ thuộc về Lục Khiêm hề để .

Minh Châu ngây ngốc. Lục Khiêm .

Y tá kiểm phòng đến thấy cô, lấy một bức thư từ trong túi đưa cho

Là Lục Khiêm gửi cho cô. Trên bức thư trắng tinh mấy chữ. Gửi Minh Châu.

Minh Châu lập tức mở , bên trong chỉ một tờ giấy, lời bên cũng ngắn gọn.

“Minh Châu, đừng đợi nữa. Gặp đàn ông , thì cứ nắm lấy hạnh phúc !” Bức thư rơi xuống từ tay cô.

Minh Châu gục đầu xuống, nhặt lên, mà nước mắt rơi ngừng.

Mãi đến hiện tại, cô cũng bản đang đợi Lục Khiêm , đợi ông khỏi bệnh, đợi ông với cô tha thứ cho chú Lục , chúng bắt đầu từ đầu, mỗi ngày chú Lục sẽ rèn luyện thể thật , sẽ khiến Minh Châu hạnh phúc.

Cô vẫn suy nghĩ rõ ràng. Ông , đừng đợi ông nữa.

Ai đang đợi ông?

Cô căn bản đợi ông, cô chỉ là đến, đợi ông cùng kiểm tra thai sản.

Cô chỉ là nghĩ, để ông đặt tên cho đứa nhỏ .

Cô chỉ là nghĩ, bởi vì cô, ông nên dũng cảm sống tiếp . Kết quả, ông thêm một cần cô nữa.

Đời nhiều lựa chọn, chuyện chuyện , ông cũng đều lựa chọn bên cạnh cô... Minh Châu nghĩ, nếu là lúc cô mười tám thì lẽ sẽ bất chấp thứ chạy đến mặt ông, tìm ông khắp chân trời góc bể.

hơn ba mươi .

Gỗ nỗi bận tâm, đứa nhỏ trong bùng. Ông cần thì cần.

Nói về nhẫn tâm, ai thể qua ông Lục chứ...

Lão Triệu cảm thấy đúng, đến thì ngây : “Cô chủ, ?”

Minh Châu lau nước mắt. Cô : “Không ! Gió thổi mắt thôi!” Lão Triệu trừng mắt, thấy bức thư , ông chợt nhặt lên.

Minh Châu chậm rãi nhận lấy, đó từ từ xé nát, cô : “Chú Triệu, cứ xem như tồn tại .” Cô bệnh của ông. Có thể khỏe . Có thể sẽ chết!

quyết định của ông , lẽ là, đến gặp mặt cuối cùng cũng để cô thấy.

Lục Khiêm, ông đúng thực tàn nhẫn... Minh Châu nghẹn ngào: “Chú Triệu, khám thai sản với !”

Lão Triệu chợt run lên, im lặng dìu cô rời . Sau , chuyện ai nhắc đến nữa.

Tiếp đó, Hoắc Minh từng kiểm tra, đêm đó bệnh tình Lục Khiêm chuyển biến ... Thư ký Liễu liên lạc với bác sĩ bên Thụy Sĩ, đưa ngay trong đêm.

Chỉ để một bức thư cho Minh Châu.

Lúc Lục Khiêm , là rời mang theo hy vọng gì.

Lần gặp mặt cuối cùng, ông để Minh Châu thấy. Lục Khiêm, biến mất khỏi nhà họ Hoắc, biến mất khỏi thành phố B. Gần như tất cả đều mau chóng quên , từng một như .

Chỉ Thước Thước mớ lúc ngủ, sẽ gọi bố.

Kể từ hôm đó, Minh Châu gọi đến của Lục Khiêm, cũng liên lạc với thư ký Liễu, cô thực sự xem như đó tồn tại...

Thu đông đến. Đêm ba mươi, cả nhà họ Hoắc đều ở nhà lớn. Trong nhà đông con nít, ồn ào náo nhiệt.

Tuu Minh Châu khẽ , nhưng dù trông cũng cô đơn, Ôn Noãn cảm thầy buồn nhất.

Hoắc Minh ôm vai cô. Im lặng an ủi.

Hoắc Chấn Đông gọi mấy đứa nhỏ đến, lượt cho tiền mừng tuổi, bao lì xì nào cũng phình dày.

Tiểu Sùng Quang là nhiều nhất.

Hoắc Chấn Đông xoa đầu bé, yêu thương : “Sùng Quang biểu hiện nhất, là tấm gương cho em trai em gái.”

Tiểu Hoắc Tây vểnh miệng : “Cháu cũng làm ! Cháu còn giúp Doãn Tây tã nữa!”

Tiểu Doãn Tư sức gật đầu.

Hoắc Chấn Đồng cho Tiểu Hoắc Tây một bao lì xì. “Vốn dĩ là ông nội định lén cho cháu đấy.”

Tiểu Hoắc Tây vui vẻ cầm lấy.

Chỉ Lục Thước ở hành lang, im lặng bên ngoài... Đêm giao thừa tuyết rơi.

Cậu bé đang đợi một .

Cậu bé đang đợi ông của .

Giống như năm , đêm giao thừa bỗng đạp lên tuyết đến, ôm lấy bé hôn một cái : “Cậu nhóc ngốc", đó cho bé một bao lì xì dày.

năm nay, bé đợi lâu, cũng thể đợi ông . Có , ông c.h.ế.t .

 

Loading...