Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1125 - 1129: Chắc là một nửa
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 11:20:53
    Lượt xem: 21 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 1125 Chắc là một nửa
Hoắc Minh chơi với đứa bé, với Ôn Noãn: “Lúc sáng gặp bác sĩ điều trị chính của , tình huống khá phức tạp.”
Trái tim Ôn Noãn căng thẳng, cô vội vàng : “Có khả năng chữa khỏi ?”
“Không ! Chắc là một nửa!”
Hoắc Minh xong, để ý thấy mắt vợ đỏ lên, nhịn đưa tay lên khẽ vỗ vai cô: “Đừng ! Để nghĩ cách!” Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.
Cô dựa vai , chuyện.
Một lát , Hoắc Minh bỗng nhiên mở lời: “Nếu như thật sự một ngày như , khi chuyện tới nước thể vãn hồi nữa, sẽ với Minh Châu.”
Anh hiểu rõ em gái của . Miệng cứng tâm mềm.
Cô quả thực ý định chia tay với Lục Khiêm, nhưng nếu Lục Khiêm cơ hội sống sót, nghĩ Minh Châu cũng gặp ông một cuối cùng, lẽ cô cũng sẽ cùng ông đoạn đường cuối cùng .
Cũng bởi vì hiểu rõ, cho nên Hoắc Minh cả đời còn của cô sống trong tiếc nuối.
bây giờ vẫn còn quá sớm.
Tâm trạng Ôn Noãn nặng nề, hôm cô dành thời gian thăm Lục Khiêm, trùng hợp ông kiểm tra sức khoẻ, cô việc khác nên đành rời .
Thư ký Liễu đưa cô rời .
Anh vội vàng tới trung tâm kiểm tra, định đón Lục Khiêm. Đến cửa siêu thị B.
Anh thấy Lục Khiêm, nhưng đồng thời còn một khác, đó chính là Minh Châu.
Có thể là hai .
Minh Châu đang mang thai, bụng của cô phồng lên, lẽ năm, sáu tháng.
Cô kiểm tra thai sản, hẹn mà gặp Lục Khiêm. Người yêu cũ gặp , bốn mắt , Lục Khiêm chú ý tới bụng của cô, khàn giọng : “Được năm tháng nhỉ?”
Mắt Minh Châu đỏ lên. Cô thấy Lục Khiêm mặc đồ bệnh nhân.
Ông cũng gầy, gương mặt tái nhợt, chẳng lẽ bệnh của ông vẫn khỏi?
Lục Khiêm thuận theo ánh mắt của cô xuống bộ đồ bệnh nhân , tự giễu: “Đợt ăn nhậu uống quá nhiều viện một tuần. Em...”
Thư ký Liễu bước lên , khổ : “Ở đây đông , là tìm một nơi yên tĩnh chuyện .”
Lục Khiêm sang Minh Châu.
Minh Châu ngốc, phản ứng của ông chứng tỏ ông cô mang thai từ lâu.
bốn tháng qua, ông hề nhắc tới chữ nào.
Ông vãn hồi cuộc hôn nhân của hai , ông vui vẻ ký tên, lẽ ông cũng cảm thấy hai phù hợp nhỉ. Nếu như ông thể nghĩ thông suốt, thì cô cũng bao nhiêu lưu luyến nữa.
Minh Châu mỉm : “Được.” Bệnh viện cao cấp, lâu quán cà phê.
Hai xuống uống cà phê, nhưng thực tế đều là nước lọc, thư ký Liễu điều một chiếc bàn khác.
Minh Châu cầm ly lên.
Cô dịu giọng hỏi: “Ông từ lâu , đúng ?" Lục Khiêm phủ nhận.
Ông ừ một tiếng: “Đã từ , lúc ở bệnh viện.” “Vậy thế ông tới chung cư tìm là vì đứa bé ?”
Lục Khiêm im lặng cô .
Cô mang thai năm tháng, bụng lớn lên nhiều, nhưng dáng hề mập.
Có thể thấy cô sống hề .
Ông cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ đến một câu an ủi ông cũng dám , bệnh tình của ông phức tạp, khó liệu thể vượt qua .
Nếu như thể qua khỏi.
Ông hy vọng Minh Châu thể buông xuống... Buông xuống đoạn tình cảm của bọn họ, bắt đầu từ đầu.
'Thậm chí ông cũng nghĩ đến việc nếu đứa trẻ tới, cuộc sống của Minh Châu sẽ dễ dàng hơn, nhưng cuối cùng ông vẫn ích kỷ lựa chọn im lặng, bởi vì đứa trẻ chính là con của hai bọn họ.
Sau , Thước Thước cũng sẽ m.á.u mủ ruột rà.
Lục Khiêm dứt khoát như , Minh Châu cảm thấy bản thể buông xuống , cô khẽ ngẩng đầu lên, chủ yếu là để nước mắt rơi xuống, cô nhẹ giọng : “Ông Lục yên tâm, sẽ bắt ông chịu trách nhiệm, sẽ tự nuôi đứa bé ...” Cô xong, tự cũng cảm thấy ngại ngùng.
Người cũng ý định chịu trách nhiệm.
Cô giống như nữa, cũng phong độ hỏi thăm ông một câu: “Sau uống rượu ít thôi, cũng hút ít thuốc , ông tới độ tuổi chú ý dưỡng sinh.”
Thế nhưng lúc Lục Minh gật đầu: “ ! Phải dưỡng sinh!”
Ánh mắt ông sâu thăm thẳm.
Minh Châu cũng ở lâu, cô cầm cái túi ở bàn lên, thấp giọng xin rời ... Thư ký Liễu thấy hai trò chuyện mấy vui vẻ, định ngăn cô .
Lục Khiêm nhẹ giọng : “Để cô !”
Ông nghĩ, bây giờ Minh Châu khác thấy dáng vẻ nhếch nhác của , chắc chắn cô sẽ tìm một gốc cây nào đó trốn tránh một trận.
Những năm trôi qua, thật cô vẫn là một cô gái yếu ớt.
'Thế nhưng ông sớm còn là ông Lục của nữa. Minh Châu rời khỏi bệnh viện.
Cô còn siêu âm, lúc lên xe còn mất hồn mất vía.
Tài xế đưa cô , nhưng cô hỏi một đằng trả lời một nẻo. Cuối cùng cô lẩm bẩm : "Đưa tới đường Quảng Nguyên” Tài xế quen thuộc khu vực đó, nơi đó , nhiều giàu nuôi tình nhân ở đó, những căn biệt thự nhỏ ở đó đều mới mẻ, phong cách.
Trên đường, để chọc Minh Châu yêu thích, còn kể nhiều tin tức thú vị trong xã hội thượng lưu.
Minh Châu khẽ mặt . “Anh tin , từng nuôi ở đó nửa năm.”
Tài xế khan : “Sao thể chứ! Ở một nơi như thành phố B , ai dám cần mạng chứ...” Nói tới đây, bèn im miệng.
Hắn nghĩ tới một . Lục Khiêm, ông Lục...
, năm đó Lục Khiêm năng lực , thần quỷ làm chuyện .
Tài xế tức giận. Minh Châu hốt hoảng: “Tôi tới đó xem .”
Xe chạy nửa tiếng thì từ từ dừng , Minh Châu dặn tài xế buổi chiều tới đón cô .
Cô tìm tòi trong túi cả nửa ngày mới tìm một chiếc chìa khoá. Thì cô vẫn luôn để nó ở trong.
Thì cô vẫn mãi buông bỏ Lục Khiêm. Thì cô vẫn luôn khỏi .
Minh Châu mở cửa , lập tức cô ngửi thấy mùi nước hoa Wild Bluebell của do Malone, đó là mùi hương mà cô thích nhất, thật ngờ ở đây cũng mùi đó.
Không lẽ Lục Khiêm vẫn tới đây?
Trong nhà gọn gàng ngăn nắp, bàn một dĩa trái cây mùi của sương.
Nơi vẫn sinh sống.
Minh Châu nhà bếp, cô mở cửa tủ lạnh , sữa bò và thức ăn vặt ở bên trong đều là những món cô thích ăn.
Cô sống ở đây, nhưng chủ nhân nơi vẫn chuẩn đúng lúc.
Khoé mắt cô khỏi đỏ lên.
Tại ? Tại Lục Khiêm làm như ? Rõ ràng hai chia tay, rõ ràng ông giữ cô , rõ ràng ông dứt khoát ký tên, tại ông còn làm dáng vẻ thâm tình như ? Tại ông chuyển tới đây sống?
Cô bỗng nhiên cảm thấy khó thở.
Cô thể ở đây thêm một phút một giây nào nữa.
Minh Châu bỗng nhiên mở cửa , chạy ngoài, giống như chạy trốn khỏi đoạn tình cảm khiến cô đau khổ .
Lục Khiêm đang ở cửa. Ông quần áo.
Cho dù ông thích mặc đồ màu sẫm, cho dù chỉ là mong manh hơn nhiều.
Ông yên tĩnh cô , cũng thấy giọt lệ khoé mắt cô .
“Minh Châu, em vẫn còn yêu , đúng ?”
Khoé môi Minh Châu run rẩy ông , cô dám để bản quá kích động, cô ôm bụng từ từ dựa sát bức tường, hồi lâu mới thấp giọng : “Nói những điều còn ý nghĩa gì?” Cô yêu ông , nhưng cô càng hận ông !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1125-1129-chac-la-mot-nua.html.]
Lục Khiêm đóng cửa .
Ông cúi xuống giày, cũng lấy một đôi giày đưa cho cô , lúc đó, ông đang quỳ xuống.
Tư thế trông hèn mọn.
Minh Châu chịu động chân.
Ông nhẹ giọng : “Ở ăn một bữa cơm ! Anh nấu cơm!” Minh Châu đồng ý: “Tôi về nhà!”
Lục Khiêm khẽ nâng chân cô lên, giọng dịu dàng, khàn và trầm thấp:
“Tài xế về , ở đây khó bắt xe, hơn nữa cũng yên tâm! Ăn cơm xong sẽ đưa em về.”
Minh Châu động đậy.
Lục Khiêm lặng lẽ giúp cô giày, khi lên, lẽ là quá khát vọng , ông nhẹ nhàng chạm bụng của cô.
Đứa bé trong bụng năm tháng cảm ứng, gần lập tức chuyển động ở lòng bàn tay của ông.
Đây đối với Lục Khiêm là đầu tiên. Khi cô mang thai Lục Thước, ông bên cạnh. "Con bé động đậy !" Ánh mắt của Lục Khiêm thâm tình.
Minh Châu run môi, một lúc lâu mới nặn một câu: "Năm tháng đương nhiên động đậy."
Lục Khiêm sự oán trách. Cũng đúng, ông với cô.
Cô oán trách như thế nào cũng là điều đương nhiên.
Ông thấp giọng cầu xin cô: "Ở ăn bữa cơm ! Đứa trẻ cần dinh dưỡng."
Minh Châu cũng , nhưng cô châm chàm về chỗ bàn ăn xuống, từ trong túi lấy một cuốn sách nuôi con .
Lục Khiêm hỏi cô: "Sao đến bên sô pha ?” Cô lạnh lùng : "Sẽ đè trúng bụng."
Lục Khiêm nhà bếp.
Ông nấu bốn món một cạnh, đều là món Minh Châu thích ăn, Minh Châu đang thơ thẩn chằm chằm.
Lục Khiêm gắp cho cô một miếng cá chua ngọt.
"Ăn nhiều chút, đều là món em thích ?" Minh Châu im lặng ăn.
Ăn xong, cô nhẹ giọng : 'Lục Khiêm đừng chăm sóc chu như , chúng ly hôn , tiền lúc cho em đủ để nuôi một đứa trẻ , em ý trách , yên tâm."
Cổ họng Lục Khiêm động đậy.
Ông hỏi ngược cô: "Anh yên tâm cái gì?"
Minh Châu cảm thấy ý nghĩa, cô buông đũa xuống : "Em đây!"
Lục Khiêm nhẹ nắm tay cô .
Người ông ốm nhưng sức mạnh đáng sợ: “Ăn thêm chút nữa ! Trong bụng còn con, ăn ít như làm đủ!”
Minh Châu cãi với ông. Cô lặng lẽ ăn cơm. Lục Khiêm thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, giống như ý hỏi: “Sau dự định gì?”
Dự định?
Minh Châu gắp thức ăn trong chén, lạnh lùng.
Cô ngước mắt ông, còn câu thật lòng với ông: “Có lẽ sinh con xong thêm một hai năm nữa, gặp thích hợp thì kết hôn! Tuy cũng kết hôn nhưng em cho Thước Thước và đứa trẻ trong một gia đình chỉnh, tuy khá khó tìm!”
Lục Khiêm xong, trái tim đau đớn vô cùng.
Nếu như cơ thể ông khỏe mạnh hỏi cô câu hỏi . Ông sẽ buông tay.
Bây giờ bệnh tình của ông phức tạp, tuy khát vọng đoàn tụ với cô nhưng dám cho cô chút hy vọng.
Vì thế cuối cùng Lục Khiêm mà mỉm gật đầu.
Ông : "Tìm một môn đăng hộ đối ! Không nhất định trai nhưng đối với con, với em, tận tâm.
Minh Châu ừm nhẹ một tiếng. trong mắt nóng nóng...
Ngay lúc chuông cửa vang lên, Minh Châu ngơ , mắt đang đỏ.
Lục Khiêm cô một cái, mở cửa.
Hoắc Minh và thư ký Liễu đang ở cửa, sắc mặt đều lắm.
Nhất là Hoắc Minh.
Hoắc Minh đến tìm Minh Châu mà là tìm Lục Khiêm, chằm chằm Minh Châu và Lục Khiêm, ánh mắt đó khiến thư ký Liễu lạnh đến phát run, lúc vị nhà họ Hoắc là Diêm Vương sống, còn tin.
Dù lúc , ngoại trừ chạy đến thành phố C đánh một trận với ông Lục.
Thì những việc quá đáng khác. lúc tin .
Hoắc Minh , trực tiếp với em gái: "Xe ở lầu, em với thư ký Liễu xuống lầu ."
Minh Châu lời của . Cô im lặng dậy, đến cửa giày.
Bụng lớn cúi xuống tiện, là Hoắc Minh giúp cô , xong giọng điệu của cũng dịu dàng chút: "Ở trong xe đợi !"
Vừa mặc áo khoác cho cô.
Thư ký Liễu xoa dịu bầu khí: "Tổng giám đốc Hoắc thật chu đáo." Anh đỡ , nhanh như bay.
Hoắc Minh đóng cửa .
Anh chầm chậm , ở đối diện Lục Khiêm, gọi ông tiếng . Lục Khiêm chầm chậm thở dài một : "Có thuốc ?” Hoắc Minh do dự, từ trong túi áo lấy hộp thuốc , lấy một điếu đưa cho Lục Khiêm.
Đây là điếu thuốc đầu tiên trong nửa năm gần đây của Lục Khiêm. Ông run tay châm lửa.
Khi khói lan từ trong ngón tay, ông nhẹ nhàng lên tiếng: "Kết quả xét nghiệm lắm, ?”
Hoắc Minh trả lời.
Chỉ là mắt đen của như sương mù , mờ mịt. Lục Khiêm thật sự ...
Ông chậm rãi mà tham lam hút một thuốc, đó quả quyết dập tắt thuốc , ông chằm chằm đàn ông tuấn tú mặt, khàn giọng lên tiếng: "Minh, tám chữ sống c.h.ế.t , phú quý do trời từ nhỏ hiểu sâu nhưng khi đến cuối cùng nỡ.”
Ông nỡ Minh Châu, nỡ Thước Thước và đứa con còn đời.
Ông thể chết.
Giọng của Hoắc Minh lạnh lùng: "Cậu đương nhiên thể chết!"
Bởi vì điều ông nợ Minh Châu còn trả xong, bất kể bọn họ thể đến cuối cùng thì hai đứa con đều là trách nhiệm của ông, là cho chút tài sản là nuôi con .
Hoắc Minh khích động. Anh xong thì rời .
Lục Khiêm một ở đó, ông quanh ngôi nhà cảm thấy phát run.
Ở đây bộ ký ức đế của ông và Minh Châu. Nửa năm đó vô cùng ngọt ngào. bây giờ nghĩ dường như cách lâu. Điếu thuốc bàn tỏa sức hấp dẫn cực lớn, nhưng Lục Khiêm nhịn hút.
Ông còn thấy con đời.
Ông còn thấy Lục Thước cưới vợ sinh con.
Cho dù Minh Châu lảo đảo cũng , nếu như... nếu như cô tìm và cơ thể của ông thì ông sẽ thử cầu xin, xem cô còn chấp nhận như ông .
Lục Khiêm sờ qua tất cả những vật dụng trong nhà. Từng ngóc ngách đều bỏ qua, lưu luyến.... Thư ký Liễu lên.
Anh bộ dạng của Lục Khiêm, im lặng theo phía cho đến khi Lục Khiêm chủ động hỏi: "Cô ?”
Thư ký Liễu lau mồ hôi. Anh : "Tổng giám đốc Hoắc dẫn !"
Lục Khiêm trong phòng ngủ chính sờ hai con Stella Lou, còn là tết năm ngoái ông tặng.
Bây giờ vẫn còn.
Lục Khiêm từ từ xuống, thấp giọng lên tiếng: "Truyền Chỉ bây giờ đang nghĩ, hôm hôn lễ xảy chuyện cũng khá ! Với sức khỏe bây giờ của , vẫn là ly hôn hơn, nếu như bệnh trong lúc còn đang yêu với cô thì Minh Châu đau lòng bao, lẽ lỡ như ... Không cô cả đời cũng ?" Ông suy nghĩ bi quan như vật, thư ký Liễu buồn.
Đang khuyên nhủ.
Lục Khiêm nhạt: “Yên tâm, sẽ từ bỏ.” Ông còn thấy con đời.
Nghe là đứa con gái, tên Kiều tồi nhưng mà con của Hoắc Minh và Ôn Noãn dùng nếu tên là Lục Kiều cũng ..
