Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1115 - 1120: Sao ông lại ở đây?
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 10:30:51
    Lượt xem: 18 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong bóng tối, Lục Khiêm yên lâu, khóe mắt ông khuốm màu nước mắt.
Minh Châu đang mang thai...
Ông thử nhớ lúc , một bọn họ từng làm chuyện , nhưng ông dùng biện pháp.
Đêm đó, cô thai.
Giọng Lục Khiêm yếu ớt, run run: "Cô ..."
Giọng bà cụ đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Lục Khiêm, nếu con là đàn ông của nhà họ Lục, nếu con thật sự thích con bé, thì nên sống dáng đàn ông ! Chẳng con năng lực lắm , giờ gặp chút chuyện khổ tâm mà giường chờ c.h.ế.t !"
"Mẹ cho con , chỉ vì con cứ suy sụp như ." " một chuyện! Con tiết lộ bệnh của ." "Con nhận trách nhiệm của một làm bố, còn về... còn về Minh Châu thể tiếp nhận con , đó là chuyện ! Con chăm sóc cơ thể thật , mới cơ hội đứa nhỏ sinh chứ, nếu , chẳng lẽ con thấy đang phụ lòng con bé ?"
Lục Khiêm giường. Một cảm giác nóng bỏng bỗng chảy xuống.
Ông nhớ tới khi gặp cô ngày hôm đó, cô thấy ông đang viện còn nhẹ giọng ân cần hỏi thăm.
Cô là ngốc nghếch đến đấy.
Một lúc lâu , Lục Khiêm ừ một tiếng: "Con !" Sau đó, cả hai con đều thêm gì nữa...
Trời hừng sáng.
Trong phòng bệnh một bóng .
Bà cụ và bà Liễu đều sốt ruột điếng , thư ký Liễu vội vàng chạy đến từ công ty, khi hỏi cặn kế việc xong cũng sững . Một lát , vỗ đầu : "Vậy thì chuẩn xe đến gặp Minh Châu!" Vợ nghi ngờ hỏi: "Sức khỏe của ngài Lục như thế, còn ngoài ?"
Bà cụ lạnh: "Biết con một cái, giờ nó bò qua gặp còn nữa là!" Bà cụ Lục sai chữ nào.
Lục Khiêm quần áo, lê lên taxi, khi lên xe , mồ hôi lạnh toát đầy lưng.
Ông địa chỉ. Lái xe : "Chỗ đó lắm, ở đó đều tiền cả."
Một luôn khéo léo như Lục Khiêm, giờ phút cũng rặn nổi một nụ .
Nửa tiếng , xe dừng . Lục Khiêm chống dậy, lên lầu, ấn chuông cửa. Minh Châu đang ở nhà.
Cô đang định tiễn Thước Thước, thấy tiếng chuông nên ngoài mở cửa, cửa mở , cô liền ngây ngẩn cả .
Lục Khiêm... Sao ông ở đây?
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, ông cô, kiềm chế bản xuống bụng cô.
Ông chạy tới tận đây, chỉ để cô một lát. Ông quấy rầy cô thêm.
Lúc , Tiểu Thước Thước bước tới, thấy ông thi cực kỳ vui mừng, kêu "bố ơi" ôm ôm lấy chân ông... Mềm mại ngọt ngào, nhưng Lục Khiêm đau đến mức toát mồ hôi đầm đìa.
Minh Châu giật bước tới, cô xoay với Thước Thước: "Cơ thể bố khỏe! Thước Thước ngoan nhé.”
Cậu nhóc buông tay , ngẩng đầu.
Trắng trắng mềm mềm, kết hợp với mái tóc trắng màu , đáng yêu thể tả.
Lục Khiêm mặc dù đau, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của con.
Sau đó Minh Châu. Bốn mắt , ý tứ sâu xa.
Tuy rằng bây giờ mỗi một ngã, nhưng hai vẫn còn những mối quan hệ liên kết với , như lời Hoắc Chấn Đông từng , hai vẫn mang danh nghĩa họ hàng.
Đuôi mắt Minh Châu hồng: "Vào !" Lục Khiêm gật đầu.
Khi ông bước , ông bám tường ởi tới , Tiểu Thước Thước cẩn thận đỡ ông.
Lục Khiêm xuống ghế sô pha. Minh Châu rót cho ông cốc nước, ông : "Em dạy con khá lắm." Minh Châu nhạt.
Mấy chuyện tỏ vẻ ngoài mặt, cô thể nào bằng ông, vẻ mặt ngôn ngữ đều tự nhiên.
Nếu vì sức khỏe của ông vấn đề, cô định đuổi . Lục Khiêm cô đang nghĩ gì, từ đến nay ông là kiêu ngạo, giờ nỡ rời .
Nhân lúc cô cúi đầu xuống, ánh mắt ông xẹt qua bụng cô. Vẫn còn bằng phẳng. Ông tính thử thời gian, từ đó đến nay mới hơn một tháng. Minh Châu đầu ... chỉ thấy ánh mắt chăm chú của ông, khỏi thót tim, loạn nhịp.
Bầu khí cực kỳ quái dị.
Lục Khiêm hổ, đúng lúc bụng nhói lên một cơn đau mới, ông nâng tay che bụng.
Trên mu bàn tay là lỗ kim.
Ông từng tuấn tú nhã nhặn, nhưng lúc tiều tụy hốc hác, gầy hơn xưa nhiều... Minh Châu thấy mà đau lòng thôi, cô nghĩ nếu bọn họ còn là vợ chồng, cô sẽ luôn kề bên chăm sóc khi ông ốm đau.
Cho dù vụng về thiếu kinh nghiệm, cô còn thể dỗ ông vui vẻ. Còn giờ phút , cô chỉ thể khách sáo hỏi một câu: "Phẫu thuật ?"
Lục Khiêm khẽ ừm.
Tiếng đáp lời ẩn chứa sự dịu dàng thể nhận .
Ông nhiều về bệnh tình của , mà chỉ gọi Tiểu Thước Thước đến bên cạnh, nhóc nhớ ông, nhẹ nhàng gọi một tiếng bố.
Lục Khiêm lấy từ trong túi hai viên kẹo. Minh Châu và Thước Thước đều thích ăn. Thước Thước bố, cẩn thận lột vỏ viên kẹo, bỏ trong miệng.
Lục Khiêm xoa xoa đầu nhóc: "Nhóc ngốc, cho một viên nào, cũng thích ăn kẹo."
Tiểu Thước Thước ngoan ngoãn chạy tới.
Một viên kẹo đặt trong lòng bàn tay Minh Châu, đây là bao bì mà cô quen thuộc.
Sản xuất tại Thụy Sĩ.
Trước đây cô thường xuyên bỏ bữa để giảm cân, thỉnh thoảng hạ đường huyết, Lục Khiêm luôn sẵn vài viên kẹo trong túi, khi nào hai ở cạnh thì thể cho cô ăn.
Nhớ chuyện , Minh Châu cảm thấy cực kỳ khổ tâm. Mắt cô cay cay, thấp giọng câu gì đó phòng ngủ. Tiểu Thước Thước bất an: "Hình như !
Lục Khiêm chăm chú về hướng phòng ngủ, xoa xoa đầu con, đó chống dậy, từ từ bước đến phòng ngủ.
Minh Châu tựa lưng cửa sổ.
Lục Khiêm chậm rãi tới, lúc ông chỉ còn cách cô một bước, chỉ cần vươn tay là thể chạm cô, thậm chí ôm lấy cô, nhưng ông làm !
Bởi lẽ lúc , ông cái quyền đó.
Giọng Lục Khiêm khăn khăn vang lên: "Sao ?"
Lúc đầu Minh Châu gì, một lúc lâu , cô mới nghẹn ngào đáp: "Lục Khiêm, ông đang tính làm gì? Chúng ký giấy ly hôn , cũng đang bắt đầu một cuộc sống mới với Thước Thước...
Cô bỗng xoay , mặt là nước mắt.
"Vậy mà giờ ông lấy một viên kẹo để dỗ , ý ông là gì?" "Ông , thật sự hận ông!"
Cô hối hận vì yêu ông.
Cô hận ông, bởi lẽ bọn họ thể chịu đựng nhiều năm như , rõ ràng thể hạnh phúc.
Cô cũng tiếc rẻ tuổi thanh xuân của .
Bởi vì cô thật lòng thật yêu ông. Đời , sẽ chẳng ai khiến cô khắc cốt ghi tâm như Lục Khiêm nữa!
Minh Châu xong, chóp mũi đều đỏ bừng cả lên. Cô xinh . Không hề một chút nhếch nhác nào.
Lục Khiêm ôm cô lòng, ôm đứa bé trong bụng cô, đứa bé là cốt nhục của hai bọn họ.
Ông cố kìm nén bản , thì thầm bảo: "Đừng , em?"
cô thể kìm cảm xúc của .
Nếu thể, cô thật sự gặp ông nhiều đến thế.
Bởi vì khi thấy ông, cô sẽ hối hận, sẽ nhớ đến việc bản cuối cùng... cuối cùng vẫn thể ở bên chú Lục. Mãi cho đến lúc ,
Minh Châu mới cảm xúc yêu hận của một thể phức tạp đến mức nào.
Cô cố nhắc nhở bản tỉnh táo .
Lục Khiêm vươn tay, tựa như lau nước mắt giúp cô. Cô ngửa đầu ông.
Cuối cùng, ông vẫn hạ tay xuống, hỏi: 'Mấy hôm nay em thế nào?” Minh Châu hổ mặt .
Hỏi mấy thứ thì ích gì chứ!
Lục Khiêm tham lam mặt cô, ông cũng đoán cô đang nghĩ gì, đúng , vợ chồng cũ ký đơn ly hôn nên quan tâm như , trông chẳng khác gì đang giả mù sa mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1115-1120-sao-ong-lai-o-day.html.]
Ông gặp cô, gặp Thước Thước. Không còn lý do gì để ở nữa.
Cơ thể ông đau đớn dữ dội, nhưng ông vẫn duy trì phong độ, dịu dàng : "Tôi về bệnh viện đây!"
Minh Châu gật đầu. Cô bộ dáng của ông : "Tôi dẫn ông xuống!" Lục Khiêm từ chối.
Ông cô thấy dáng vẻ chật vật của , cũng may chuông cửa vang lên đúng lúc, thư ký Liễu gấp gáp chạy đến đây tìm ông...
Minh Châu mở cửa.
Thư ký Liễu kỹ tính, liếc mắt một cái là thấy con ngươi ửng đỏ của cô.
Anh quen tính dỗ dành khác: "Làm ? Hai cãi gì ?”
Minh Châu khác chế giễu.
Cô nhẹ giọng : "Không ! Thư ký Liễu tới đón ông !" Thư ký Liễu cách chuyện: "Sao dám với Tổng Giám đốc Lục chứ! Ông cũng chỉ vì nhớ cô quá nên mới vội vàng thôi, sáng sớm đến cũng sẽ làm trễ học Thước Thước !" Minh Châu gượng.
Sau khi thư ký Liễu tuôn mấy lời khách sáo xong thi vội vàng kéo ngài Lục như đang mắc bệnh Tây Thi , đỡ ông nhỏ giọng : "Sao ngài cứ quan tâm cơ thể bản mãi , bà cụ Kiều đang bực lắm đấy, lát nữa về kiểu gì cũng sẽ quở trách ngài."
Lục Khiêm rời theo .
Ông cảm thấy đau, nhưng vẫn cố nén mà xoa xoa đầu nhỏ của Thước Thước.
"Phải lời đấy nhé." Nghe xong, Tiểu Thước Thước ươn ướt nước mắt.
Minh Châu hai rời , nhưng ngay lúc Lục Khiêm sắp khỏi cửa, cô bỗng hỏi thư ký Liễu: "Ông bệnh gì?"
Cô hỏi quá đột ngột.
Thư ký Liễu hổ là từng trải qua sóng to gió lớn. Anh cô, bình tĩnh : "Đau dày bình thường thôi!" Minh Châu tin.
Chờ đến khi cửa, Lục Khiêm ôm phần bụng, đau đến mức trán ướt đẫm mồ Thư ký Liễu thấy mà đau lòng thôi: "Ngài tội tình gì mà làm ! Người còn ở đây, khi nào tới thăm mà chẳng , giờ việc ngài cần ưu tiên mắt là giữ gìn sức
khỏe đấy." Vào thang máy. Lục Khiêm tựa vách tường thang máy.
Lúc ông châm một điếu thuốc, để tinh thần phấn chấn lên một chút, nhưng t.h.u.ố.c lá xung quanh ông đều tịch thu.
Ông nở một nụ thật nhạt.
Minh Châu đúng thật là đang ở đây, nhưng khi nào ông là thể gặp .
Trở về bệnh viện, bà cụ đương nhiên mấy lời trách cứ liên miên. Lục Khiêm rời .
Trong lòng Minh Châu cũng chẳng khá hơn chút nào, cô phòng vệ sinh lâu mới ngoài.
Thước Thước ở cửa chờ cô. Cậu dè dặt sáp ôm lấy .
Mẹ gì, nhưng nhóc thể cảm nhận trong bụng một bé cưng.
Minh Châu nhẹ nhàng : "Mẹ đưa con đến trường!"
Trên đường , Thước Thước do dự lâu mới cẩn thận hỏi: "Mẹ, con thể đến bệnh viện thăm bố ? Bố bệnh , trông đau lắm."
Quả là một đứa con thông minh.
Minh Châu lý lẽ.
Cô ừ một tiếng: "Khi nào nghỉ dẫn con thăm bố." Thước Thước tựa cô, lộ một nụ yếu ớt.
Thật , nhóc chỉ là đang nhớ bố . Thứ bảy.
Minh Châu đến bệnh viện thăm Ôn Noãn, đúng lúc mang theo Tiểu Thước Thước, nhóc gặp Lục Khiêm.
Mới sáng sớm, nhóm hưng phấn bừng bừng. Cậu còn cất công chuẩn quà tặng bố.
Xe nhanh chóng tới bệnh viện.
Tiểu Thước Thước cầm quà, chạy về phía phòng bệnh theo thói quen. Minh Châu mang thai nên dám quá nhanh.
Khi tới cửa phòng bệnh, Tiểu Thước Thước đang định chạy kêu bố ơi, bỗng nhiên khựng .
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn nhíu mày. Trông cực kỳ khó chịu. Minh Châu thấy lạ, bèn trong phòng bệnh, cũng giật theo.
Lục Khiêm tựa đầu giường.
Bên giường, một giúp việc lạ mặt đang cho một bé gái xem truyện cổ tích, ánh mắt Lục Khiêm cô bé dịu dàng Là
Lục Huân. Con gái của Lam Tử Mi.
Lục Huân thể chuyện, nhưng cô bé thể thấy, Lục Khiêm luôn cảm thấy với cô bé.
Ông đưa cô bé , nhưng thể cho cô bé một mái ấm.
Im lặng một lát, ông ngước mắt lên, bắt gặp Minh Châu và Thước Thước ở cửa.
Trẻ em thể che giấu suy nghĩ của .
Thước Thước vốn ôm tâm trạng vui mừng khấp khởi chạy tới đây, ngờ gặp Lục Huân, hổ khó chịu, Tiểu Thước Thước bàn đặt quà tặng lên bàn đầu bỏ chạy.
Minh Châu liếc Lục Khiêm một cái. Sau đó cô đuổi theo con: "Thước Thước!"
Thước Thước , của nhóc con trai thể dễ dàng rơi nước mắt, nhưng nhóc thể nào nhịn . Rõ ràng đó là bố của ! Minh Châu đau lòng thôi. Thước Thước chính là kết tinh lớn nhất giữa tình cảm của cô và Lục Khiêm. Cô bước tới ôm lấy con trai, hôn một cái: "Lần chúng nhé?" Thước Thước bật nức nở. Cậu nhóc căn chặt đôi môi đỏ mọng: "Con đến nữa!" Minh Châu cũng trách cứ nhóc.
Cô lau nước mắt cho con: "Vậy chúng sang chỗ mợ thăm Tiểu Hoắc Kiều nhé? Không con thích nhất là em gái ?"
Tiểu Thước Thước miễn cưỡng nở nụ . Còn khó coi hơn cả .
Minh Châu hôn nhẹ : "Được , con cũng ."
Hai con rời .
Lục Khiêm chậm rãi khỏi phòng bệnh, ông chống vách tường, lẳng lặng chăm chú hướng hai rời ... Ông Thước Thước tổn thương,
Minh Châu cũng tổn thương vì ông.
Ông giải thích, nhưng giải thích cũng chỉ tốn công vô ích. Giờ ông thể cho cô thứ gì cả. Năm tháng là như thế đấy.
Ông nhớ rõ bản từng thời chủ động hăng hái như thế nào, thế mà đến hiện tại dám thừa nhận một chữ "yêu”.
Người giúp việc trong biệt thự gây chuyện, bèn chạy tới nhận rối rít: "Ngài Lục, xin , là của , lẽ nên dẫn Manh Manh đến thăm !"
Lục Khiêm chẳng chút phản ứng nào.
Cơ thể đau đớn mệt mỏi, nhưng trái tim còn uể oải hơn.
Ông là một dành nửa đời đầu lo toan sự nghiệp, nửa đời vốn mang hạnh phúc cho Minh Châu, nhưng ông làm ...
Phòng bệnh Ôn Noãn khách.
Mẹ của Cố Vân Phàm, bà Tùy Vân đến thăm cô, Cố Vân Phàm cũng mặt ở đó.
Sức khỏe của Tùy Vân .
Bà bế Tiểu Hoắc Kiều, cảm thấy vui vẻ thích thú, còn mua ít đồ cho trẻ em.
Cố Vân Phàm sô pha, trong lòng loạn cào cào nên nghĩ gì.
Đứa bé quả thật đáng yêu. khi nhớ đó là con Hoắc Minh, bèn thấy khó chịu bực bội.
Tùy Vân là từng trải, làm bà hiểu tâm tư của con , bà mỉm hỏi: "Con ôm thử ?"
Cố Vân Phàm còn kịp chuyện, Tùy Vân đặt đứa bé lòng .
Cậu hung dữ một chút.
Tiểu Hoắc Kiều đáng yêu.
Con ngươi sáng ngời thăm thẳm thắng , vì thế mà Cố Vân Phàm cảm thấy lay động , thấp giọng hỏi: "Nhìn làm gì?"
Ôn Noãn : "Trẻ nhỏ còn thấy rõ đầu, chỉ thể trong 20cm gì đó thôi.”
Cố Vân Phàm chơi với bé con. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm non nớt, khiến thích mê.
Cậu vẫn tiếp tục : "Tôi đồ vật !"
Tùy Văn mắng , ngốc, nhưng thật trong lòng bà cũng thấy vui lây.
Vân Phàm thích đứa bé,
Bầu khí đúng lúc, Minh Châu dẫn Thước Thước phòng, Cố Vân Phàm đang ôm đứa bé, thấy cô liền mở miệng châm chọc theo thói quen: "Cô Hoắc dũng cảm vì yêu của chúng tới đấy !"
Hoắc Minh Châu bình thường giỏi ăn .
