Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1110 - 1114: Bà muốn nói rồi lại thôi

Cập nhật lúc: 2025-10-06 10:25:03
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Không chỉ Minh Châu giật hoảng hốt.

Ngay cả bà cụ cũng bối rối thôi, giải thích thế nào cho việc bà đang ở thành phố B.

Bà bực vì Lục Khiêm chịu cố gắng cho hạnh phúc của chính .

khi chuyện với con trai, bà cũng nỡ để một cô gái như Minh Châu chậm trễ việc cả đời.

Bệnh của Lục Khiêm, theo dõi trong ba năm.

Khi bà còn đang suy nghĩ, Minh Châu kêu một tiếng bà ơi, khiến bà bỗng kiềm nước mắt.

thôi.

lúc , y tá đẩy Ôn Noãn và đứa bé ngoài. Hoắc Minh đang trông coi bên cạnh.

"Là một cô công chúa nhỏ!" Cô y tá mỉm .

Người nhà họ Hoắc đến chụm , Hoắc Chấn Đông khuôn mặt đứa bé mà vui mừng , lặp ngừng: "Con gái thì , con gái thì , Tiểu Hoắc Tây của chúng cuối cùng cũng em gái để chơi cùng ."

Hoắc Tây cũng xúm em gái.

Tâm trạng bà Hoắc dạo lắm, nhưng lúc thấy bé con đáng yêu, bà cũng thoải mái hơn một chút.

Bà liếc chồng : "Ông cũng đừng thiên vị như thế chứ." Hoắc Chấn Đông đùa với bé con, nhịn mà tươi hứng khởi: "Thiên vị thì chứ! Mà bé con cũng hiểu, một khi hiểu thì Hoắc Tây của chúng cũng lớn , thể dẫn Tiểu Hoắc Kiều ngoài chơi."

Hoắc Tây mà mê tít.

Cô bé dán cả chiếc giường đẩy, thơm một cái. "Con thích em gái!"

Cô bé thật sự thích, mừng đến mức reo lên oang oang khắp nơi. Trương Sùng Quang cũng cảm thấy thích thú, thế nhưng nhóc khá hướng nội, chỉ mỉm . Đoàn rồng rắn cùng đến khu VIP. Nơi rộng, diện tích 100 mét vuông.

Sau khi sinh đứa thứ ba, Ôn Noãn hồi phục , Hoắc Minh ở đầu giường, cô bèn gối lên đùi .

Người nhà họ Hoắc hai sến sẩm dính lấy . Cứ kệ bọn họ .

Cả đám vây quanh nôi trẻ, ngắm Tiểu Hoắc Kiều, rời mắt nổi.

Ôn Noãn tựa chồng, ánh mắt dịu dàng.

So với sự đời phần cô quạnh của Hoắc Tây và Doãn Tư, đứa nhỏ thật sự may mắn, nhận bao nhiêu sự quan tâm chúc tụng của ... Có lẽ đôi khi cô vẫn nhớ những chuyện trong quá khứ, đôi khi vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng giờ phút hiện tại mới là quan trọng nhất.

Hoắc Minh quan tâm chăm sóc cô.

Anh nhận sự đổi cảm xúc của cô, bèn xoa xoa mái tóc dài, dịu dàng : "Phụ nữ đang ở cữ thể !"

"Em !"

Ôn Noãn bỗng nhiên làm nũng. Cô lén ôm lấy chân Hoắc Minh.

Hoắc Minh cúi đầu, khuôn mặt tuấn dịu dàng đến khó tin.

Hoắc Kiều... Sự đời của đứa bé chứng kiến kết cục viên mãn thật sự của và Ôn Noãn.

Tâm trạng Minh Châu phức tạp.

đứa bé sơ sinh, khỏi sờ sờ bụng , chín tháng nữa, đứa bé cũng sẽ chào đời.

sự tồn tại của đứa bé giấu kín.

Đến lúc đó, quan hệ giữa cô và Lục Khiêm sẽ là gì đây? Ông một đứa con với cô ?

Suy nghĩ của cô cứ m.ô.n.g lung, hỗn loạn. Bà cụ chăm chú.

Bà cụ là từng trải, từng sinh hạ hai con, làm thể tâm tư của một phụ nữ?

Dáng vẻ của Minh Châu, rõ ràng là đang thai. Bà cụ kinh ngạc mừng vui thôi.

Ngạc nhiên là vì đôi oan gia chỉ làm cho , thể con; vui mừng là vì thằng con chịu giành lấy hạnh phúc cho xem vẫn còn ích, bà cụ vẫn còn tin tưởng .

cho dù Minh Châu con nữa, bà cũng thể mang Lục Khiêm trở về.

Nếu cô gái chịu gì, nghĩa là cô định tự nuôi con. Bà tính toán trong lòng.

Bây giờ điều quan trọng nhất là Minh Châu chăm sóc bản thật , Lục Khiêm cũng nghiêm túc chữa khỏi bệnh.

Bà cụ lặng thinh rời .

Sau đó, bà sai tặng nhiều thuốc bổ sang, chất chồng như núi. Ôn Noãn thể xuống giường.

Cô kiểm tra vài thứ, ngước mắt lên chuyện với Hoắc Minh: "Đồ bà ngoại gửi tới nhiều thực phẩm phù hợp cho phụ nữ thai, nhưng em sinh ! Hơn nữa chúng sẽ sinh đứa thứ tư nữa."

Hoắc Minh đang tã cho Tiểu Hoắc Kiều.

Mông bé con bụ bẫm nhiều thịt, Hoắc Minh vỗ nhẹ một cái. Hoắc Kiều: Oa oa oa...

Ôn Noãn khỏi nhắc .

Hoắc Minh , nhanh chóng giúp cô bé tã, đó bế lên thơm con: "Bố hư quá nhỉ!”

Anh ngẩng đầu lên, phát hiện Ôn Noãn đang . Ánh mắt của cô chăm chú, dịu dàng tràn ngập tình yêu. Hoắc Minh nở một nụ nhẹ.

Trong phòng bệnh, khí lập tức trở nên mờ ám, Ôn Noãn cũng hiểu , tại bọn họ thành vợ chồng nhiều năm , tận ba đứa nhỏ, mà vẫn còn giữ sự nhiệt tình như .

mới sinh con xong, thể chịu chuyện đó. Không khỏi thì thầm với : "Anh đừng trêu chọc em."

Hoắc Minh , đặt cô con gái nhỏ lên nôi, nhẹ nhàng bước tới, chuyện với cô: "Em đến những thuốc bổ ? Người phụ nữ một mang thai ngốc ba năm quả sai, Tổng Giám đốc Ôn của chúng cũng ngốc nghếch ."

Khi trêu chọc cô, luôn thích gọi cô là Tổng Giám đốc Ôn. Ôn Noãn ghét như thế nhất.

Hoắc Minh như đang đùa với bé con, chậm rãi : 'Ánh mắt của bà cụ sắc quá! Bà hẳn là Minh Châu mang thai , nhưng bây giờ tình trạng của như , bà đành lòng trói buộc Minh Châu, chỉ thể mượn cớ em để đưa thuốc cho Minh Châu thôi! Em chờ xem, đứa trẻ sinh sẽ tất cả những gì đứa bé xứng thôi."

Anh xong, Ôn Noãn mới hiểu . Cô thầm bội phục bà cụ.

Đồng thời, cô cũng lo lắng cho sức khỏe của , nhưng Hoắc Minh chuyện vô tâm: "Yên tâm ! Ông yên mấy ngày , trong bụng Minh Châu còn đứa bé kìa, ông dám bỏ nhanh như chứ."

Ôn Noãn trầm tư suy nghĩ.

, mang thai là chuyện lớn, bà cụ chắc chắn sẽ cho .

Nếu để lớn bụng , chẳng thể giấu ai.

Hoắc Minh dỗ bé con xong, bèn tới khom lưng hôn Ôn Noãn một chút, thấp giọng : "Em đừng nghĩ nữa! Mới sinh hai ngày thôi, em nghỉ ngơi thêm , lời nào."

Ôn Noãn thản nhiên .

Đã vài ngày Hoắc Minh mật với cô, bây giờ trong phòng bệnh còn nào khác, nhịn mà tiếp tục hôn cô.

Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, kìm nổi mà tiến sâu hơn. Thật lâu , mới ngừng , khàn giọng : "Ôn Noãn, cảm ơn em!" Anh sinh ngậm thìa vàng, cả đời đều kiêu căng ngạo mạn. nếu Ôn Noãn, mất đứa con của bọn họ, cuộc sống sẽ vô vị bao.

Anh cảm ơn cô, vì dành tình cảm cho . Ôn Noãn cũng động tình, cô khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của , kiềm lòng chẳng đặng

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1110-1114-ba-muon-noi-roi-lai-thoi.html.]

mà thốt lên "Hoắc Minh"... Minh Châu mang đồ đến thăm, đúng lúc thấy cảnh .

Mặt cô đỏ bừng hổ, lên tiếng trách : "Anh định để sống đấy?"

buông đồ đạc trong tay xuống. Không khỏi bổ sung thêm một câu: "Anh trai, đúng là đồ cầm thú!"

Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn xuống, đó tới nhéo mặt Minh Châu một chút: "Vợ chồng hợp pháp, làm gì cũng hợp pháp."

Minh Châu bĩu môi: "Chị dâu mới sinh nở xong mà!"

Hoắc Minh xách xách lỗ tai cô : "Anh làm gì? Trong lòng em, em là tên cầm thú ?"

Lỗ tại Minh Châu nhéo đến đỏ lên.

Ôn Noãn khỏi bao che khuyết điểm cho em chồng: "Anh đừng bắt nạt em nữa!"

Hoắc Minh liếc sang cô một cái, ánh mắt sâu thẳm, đó thản nhiên : " , bên là thuốc bổ bà cụ đưa tới, một loại thích hợp cho phụ nữ mới sinh xong, nhưng cực kỳ thích hợp cho phụ nữ mang thai, lát nữa mang xe giúp em, em đem về mà dùng!"

Minh Châu đống thuốc bổ , vươn tay nghịch chúng. "Sao em thể dùng mấy thứ !"

Hoắc Minh , trông cực kỳ thất đức: "Tấm lòng bà cụ đấy!" Cô tín Minh Châu là ngay thẳng.

Hoắc Minh giúp cô mang đồ xe, còn cô thì chuyện với Ôn Noãn.

Trước giờ hai vẫn luôn thiết, hề vì Lục Khiêm mà trở nên xa cách, đây chính là điều Ôn Noãn cảm thấy an ủi nhất, cho nên cô lúc nào cũng cảm thấy thương yêu Minh Châu hơn khác. Hoắc Minh .

Anh trả chìa khóa xe cho em gái : "Sau em ngoài thì để tài xế lái !"

Minh Châu khẽ : "Phải mới lớn chứ!" "Vì lớn bao nhiêu mới nguy hiểm đấy!"

Minh Châu cũng đồng ý. Hoắc Minh vốn định tự lái xe đưa cô về, nhưng Ôn Noãn còn ngoài , nên đành thôi.

Minh Châu nán một lát khi rời .

vốn định thẳng về, nhưng bỗng nhớ bà Hoắc hết thuốc, hôm nay bác sĩ đang ở trong khoa, khám cho các bệnh nhân nội trú. Cô suy nghĩ một lát gọi điện thoại. Khu nội trú khoa Ngoại, dãy lầu VIP, đang cực kỳ im lặng.

Cơ thể Minh Châu khá nhanh nhẹn, cô nhanh chóng bước khỏi thang máy, nhưng mới ngoài thì tâm mắt choáng váng.

Có hai đang cửa thang máy. Lục Khiêm và vợ của thư ký Liễu.

Lục Khiêm mặc quần áo bệnh nhân, cả gầy rộc , gương mặt tái nhợt, như đang điều trị một cơn bệnh nặng.

cũng trông lắm.

Hơn nữa, ông vẫn là bố của Thước Thước, Minh Châu bỏ đá xuống giếng làm gì.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Ông bệnh ?"

Trước đây ông luôn bận rộn, còn từng uống nhiều đến mức nhập viện nên cô cũng suy nghĩ nhiều.

Mới phẫu thuật mấy hôm, Lục Khiêm vẫn thể nhiều, nhưng ông ở mãi trong phòng bệnh đến chán chết, giờ ngoài dạo vài bước, ai ngờ gặp Minh Châu.

Cô trông , khuôn mặt đầy sức sống.

Lục Khiêm nghĩ, lẽ chia tay với cô là điều đúng đắn, ít nhất trong thời gian đó, bọn họ hạnh phúc bên .

Ông thật sự nhớ cô, ánh mắt dừng mặt cô lâu. Sau đó, ông nhạt: "Bệnh cũ thôi!"

Bà Liễu ở bên cạnh gì đó, nhưng Lục Khiêm nhẹ giọng : "Quay về phòng bệnh thôi!"

Bà Liễu mãi chịu động đậy. Lục Khiêm cao giọng: "Về phòng!"

Ông bỏ , Minh Châu chằm chằm bóng lưng ông, cảm thấy khó chịu.

Thế mà bây giờ bọn họ nông nỗi .

Bên , Lục Khiêm càng lúc càng vội, dù cho cơ thể đau nhói, đau đến mức khiến ông cảm thấy như sắp vỡ tan, bước chân ông vẫn dừng , đến lúc tới cửa phòng bệnh, ông thở .

Bà cụ còn đang ở bên trong.

Bà đang cắt hoa quả, một nửa cho con trai, một nửa định đưa sang cho Ôn Noãn. Thấy Lục Khiêm về phòng, bà giật hoảng hốt.

"Không ngoài một lát , con về nhanh thế, lưng cũng ai đuổi theo ." Nói xong, bà bước tới đỡ con trai .

Cả Lục Khiêm đều nhức nhối.

Chỉ một động tác xuống giường đơn giản, mà đau đến sống bằng chết.

Ông trần nhà, lặng thinh ngẩn .

Ông giỏi tính kế khác, cũng hiểu rõ lòng , ông bản đang bất thường, đơn giản chỉ vì ông thể chấp nhận sự thật đánh mất Minh Châu.

Minh Châu, Hoắc Minh Châu.

Một cô gái đơn thuần xinh như , thế mà ông đánh mất . Lục Khiêm bao giờ sa sút như .

Ông chỉ lặng lẽ đó chẳng tiếng nào, cũng phối hợp điều trị tích cực như nữa.

Bà cụ thấy mà chịu nổi, kéo bà Liễu sang nhỏ giọng hỏi: "Thằng bé làm , mới ngoài một chuyến biến thành dạng , chẳng giống thằng bé gì cả!"

Bà Liễu im lặng liếc Lục Khiêm một cái.

nhỏ giọng với bà cụ: "Anh gặp Minh Châu! Mới mấy câu chịu nổi , tóm là trong lòng , nhưng..."

Bà cụ im lặng.

Bà vỗ vỗ ghế dựa, từ từ xuống, lẳng lặng ngoài. Dưới lầu ồn ào đông đúc.

Tràn ngập thở của cuộc sống thường nhật.

Bà cụ nhẹ nhàng : 'Bác hai con, một quá coi trọng tình cảm mà sớm , còn là Lục Khiêm. Thằng bé giỏi, từ nhỏ đến lớn, hễ động việc gì là đều thông thạo việc , từng nghĩ như nó vấp ngã trong tình cảm như thế , mà mối quan hệ còn do chính tay nó phá hỏng! Nó tự hủy hoại bản , còn hủy hoại một cô gái ."

Bà Liễu lau nước mắt.

Bà cụ khổ sở, bà lo lắng nhiều chuyện. Tỉnh thần Lục Khiêm sa sút trầm trọng.

Một tuần , bác sĩ với bà cụ: "Các chỉ của ngài Lục kém hơn nhiều so với đây, nếu ông cứ mãi tiêu cực như , tình huống sẽ thể nào khá lên !"

Bà cụ đương nhiên buồn lòng.

Đêm đến, bà cạnh giường Lục Khiêm cả đêm.

Lục Khiêm sốt cao, nóng bừng đến choáng váng đầu óc, ông thấy mặt bà cụ.

Ông cảm thấy áy náy.

Đèn tắt, bà cụ dịu giọng hỏi: "Mẹ vốn định cho con ! Con nên thành thế , nếu con, Thước Thước và đứa bé sinh dựa ai? Tính tình Minh Châu dịu dàng thoải mái, nhưng con thật sự để con bé một vất vả nuôi hai đứa con ?

"Mẹ! Mẹ đang ?”

Lúc bình thường, Lục Khiêm gọi bà là "bà cụ Lục", chỉ khi xúc động ông mới gọi một tiếng "".

Bà cụ rơi lệ. Bà cầm tay Lục Khiêm: "Minh Châu đang mang thai! Con thử tính xem!"

 

Loading...