Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1095 - 1099: Minh Châu im lặng nhìn ông
    Cập nhật lúc: 2025-10-05 15:58:01
    Lượt xem: 19 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, lúc nào cũng , Minh Châu ý định cãi với ông.
Trong lòng cô hiểu . Cô ly hôn, thể nào dễ dàng như .
Minh Châu nhẹ nhàng vén tóc, vẻ mặt thản nhiên: “Được , chúng nên trách móc như ! Chiều nay còn việc, xuất viện đãi”
Nói xong, cô ngoài .
Lục Khiêm bắt lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm. “Ít nhất hãy để tiễn hai .”
Minh Châu im lặng ông...
Hầu kết của Lục Khiêm khẽ nhúc nhích, giọng ông nhỏ nhẹ mà dịu dàng: “Anh làm , em quan tâm đến , nhưng dù thì vẫn là bố của Thước Thước, thể nào vĩnh viễn gặp thằng bé, đúng ?”
Minh Châu ông đang nghĩ gì.
Ông làm cô mềm lòng từng chút một.
trái tim c.h.ế.t còn thể sống ? Cô tránh khỏi tay ông: “Tùy ông!”
Thủ tục xuất viện thư ký Liễu xử lý xong xuôi, khi thành : “Tiếc quá, công ty còn việc, để Tổng Giám đốc Lục đưa hai về nhé!”
Xe đỗ tầng, Thước Thước xe. Lục Khiêm tự lái xe.
Minh Châu im lặng ở ghế , cô địa chỉ.
Lục Khiêm nghiêng đầu: “Không em thích phía ?”
Minh Châu mặt : “Sở thích của con cũng sẽ đổi theo thời gian.”
Một câu hai nghĩa.
Lục Khiêm , sắc mặt lắm nhưng cũng nhiều lời. Nửa tiếng , xe dừng một khu chung cư cao tầng cao cấp. Một căn hộ duplex rộng hai trăm sáu mươi mét vuông.
Trang hoàng , tầm rộng.
Lục Khiêm bế Thước Thước lên, nơi mà khỏi nghĩ tới khu nhà trọ cũ nát ... Trong lòng ông chua xót, kìm lòng mà thơm con trai .
Thằng nhóc mới hồi phục cơn bệnh nặng, thực sự sức sống.
Lục Khiêm ôm bé đến phòng trẻ em, đặt thằng nhóc ổ chăn. Rõ ràng thời tiết lúc là tháng tư, nhưng chân của bé vẫn lạnh như băng.
Lục Khiêm sát bên giường. Ông cởi áo khoác, đặt hai bàn chân nhỏ bé của Thước Thước lên bụng . Nơi đó ấm áp thoải mái.
Tiểu Thước Thước thích cảm giác dễ chịu , nhưng trong lòng bé đang tức giận với bố, liền vùi đầu gối tiếng nào.
Trong lòng lục Khiêm mềm mại. Ông xoa xoa chân thằng nhóc. Thước Thước dẩu cái miệng nhỏ, ôm gối, chậm rãi chìm giấc ngủ.
Đứa trẻ ngủ, nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần lên, bàn chân nhỏ nhắn cũng nóng hầm hập.
Lục Khiêm nhẹ nhàng buông chân bé xuống. Ông bên cạnh con, ngắm khuôn mặt bé, nỡ mà vuốt ve.
Minh Châu ở cửa.
Lục Khiêm cô đang ở đó, cũng cô đang đuổi , giọng ông trầm thấp mà dịu dàng: “Cho ở với thằng bé một lát thôi, ?”
Lời vô cùng hèn mọn. Minh Châu lạnh nhạt lên tiếng: “Có thể! đừng đưa thằng bé ngoài.” Lục Khiêm gần như nghẹn thở.
Cô chỉ trích ông một chữ nào, nhưng từng chữ đều như đang trách móc.
Im lặng một lúc lâu ông mới trả lời: “Anh !”
Minh Châu việc ngoài, ông theo phản xạ đuổi theo cô: “Anh tiễn em.”
Minh Châu quần áo, đang giày ở huyền quan, thì lạnh nhạt : “Tôi tự lái xe ! Nếu lái, sẽ gọi xe." Lục Khiêm im lặng cô.
Minh Châu giày xong thẳng dậy, nghĩ ngợi một lúc vẫn với ông: “Lục Khiêm, thể cho ông tới đây là bởi vì Thước Thước, thằng bé sống trong thù hận từ nhỏ, cho thằng bé cảm thấy... cảm thấy bố nó vẫn còn yêu thương nó! giữa chúng chỉ thể đến mà thôi, ông đừng yêu cầu thêm bất cứ điều gì khác.
Sắc mặt Lục Khiêm tái nhợt. Ông vẫn chịu ly hôn.
Minh Châu cũng bắt ép ông, cô vẫn sống một cuộc sống như bình thường, chăm sóc con nhỏ.
Mỗi Lục Khiêm thăm con đều bảo mẫu ở đó. Quan hệ giữa bọn họ lạnh lẽo tới cực điểm.
Bình thường, Lục Khiêm vẫn sẽ gửi tin nhắn cho cô, chuyện với cô về con.
Minh Châu hiếm khi trả lời .
Ông liền bắt đầu gọi điện thoại, gọi tới mức cô cảm thấy phiền thể , rõ ràng chẳng với mấy câu nhưng đêm nào ông cũng vẫn kiên trì gọi cho cô, mỗi khi Minh Châu cúp máy, cô đều buồn.
Ông hành động như thể ông thật sự yêu cô!
Vào những thời điểm quan trọng, cô luôn là thứ vứt bỏ.
Đêm khuya lạnh lẽo, cô bỗng nhiên uống một chút rượu.
Bảo mẫu trong nhà hết giờ làm, Thước Thước ngủ, Minh Châu lấy một chai rượu vang đỏ lâu năm tồi, nâng ly vì chính , cửa sổ sát đất lặng lẽ uống.
Cô xuất giàu sang, bình thường sở thích gì . Chuyện quá giới hạn nhất trong cuộc đời cô chính là yêu Lục Khiêm. Nghĩ đến Lục Khiêm, rượu vang nhẹ nhàng cũng trở nên thô ráp, nhẹ nhàng trượt xuống cổ họng... Khiến tan nát cõi lòng.
Cô đếm uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy cảm giác say thực sự thoải mái.
Chuông điện thoại kêu liên tục. Là Lục Khiêm gọi tới.
Ông luôn tìm cơ hội và lý do để chuyện với cô, nhưng đêm nay Minh Châu tuyệt đối chuyện với ông, giằng co hai phút, cô thể nhịn nữa.
Có lẽ là vì say rượu, còn là ban đêm.
Giọng cô càng thêm quyến rũ: “Lục Khiêm, ông thể để yên tĩnh một ngày hả?”
Lục Khiêm khựng một chút: “Em uống rượu!”
“ , uống rượu! Sao nào... Tôi thể uống rượu hả? Lục Khiêm ông vẫn còn tưởng là Hoắc Minh Châu luôn ngẩng mặt lên ông, thiếu ông thì thể sống nổi đó hả? Không ! Từ lâu nữa !”
Lục Khiêm im lặng.
“Em uống nhiều ! Để tới chăm sóc Thước Thước.” “Thằng bé đang ngủ!”
Đầu dây bên truyền đến tiếng tút... tút... Lục Khiêm cúp điện thoại.
Minh Châu ném điện thoại xuống, cơ thể cô nhẹ nhàng ngã xuống sô pha, im lặng ngẩn .
Trong bóng tối, một bóng nho nhỏ nhích gần cô. Mềm mại vô cùng.
“Thước Thước?” Minh Châu kinh ngạc.
Cô buông ly rượu xuống, để bé thấy uống rượu.
Thước Thước quỳ bên cạnh cô, sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, đau đầu ạ?”
Trong lòng Minh Châu khó chịu.
Giọng cô khàn khàn, mang theo một chút nghẹn ngào: “Mẹ đau.”
Chỉ là trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, chỉ là đàn ông xem trọng hai con họ thôi, gì . So với nhiều năm , hiện tại hơn nhiều .
Ít nhất cô thể cho Thước Thước một cuộc sống nhất, giáo dục nhất.
Họ sống trong một căn hộ rộng hai trăm sáu mươi mét vuông. thứ khác, quan trọng.
Thước Thước nghĩ cô đang dối, uống rượu, đầu chắc chắn sẽ đau. Cậu nhóc đá dép lê, chạy phòng tắm vắt một chiếc khăn mặt ấm chạy cẩn thận đặt khăn lên trán cô.
Minh Châu thấy dễ chịu hơn nhiều. Tiểu Thước Thước dựa lòng cô. Cậu bé chuyện với , ít nhiều gì cũng nhắc đến bố: “Mẹ và bố thực sự ly hôn ?”
Minh Châu uống rượu, đầu óc chút rõ ràng. cô linh tinh về Lục Khiêm mặt Thước Thước.
Cô ngẩng đầu lên, mơ hồ : “Mẹ và bố con hợp ở bên , nhưng bố vẫn yêu thương Thước Thước.”
Tiểu Thước Thước sát lồng n.g.ự.c cô.
Cậu bé thì thầm : “Bố cũng thích ! bố làm sai.” Minh Châu đau lòng.
Có lẽ là vì họ một thời gian lưu lạc bên ngoài, Thước Thước trưởng thành hơn những đứa trẻ khác cùng tuổi một chút. Nhớ ngày đó bé vui trở về căn phòng trọ nhỏ họ từng ở, Minh Châu cảm thấy với bé.
Cô định bế Thước Thước về phòng ngủ, nhưng đầu cô choáng váng.
Ngược bé còn lấy chăn lông tới đắp lên cho cô, còn chui sưởi ấm cùng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1095-1099-minh-chau-im-lang-nhin-ong.html.]
Đêm dài. Khóa cửa nhẹ nhàng xoay một vòng.
Một bóng cao lớn tiến , tới bật đèn nhưng nhanh làm quen với ánh sáng trong phòng.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương của rượu vang. Còn hòa lẫn một chút vị ngọt.
Trên sô pha, Minh Châu và Thước Thước ôm , bởi vì khuôn mặt của Minh Châu khi ngủ đơn thuần đáng yêu.
Lục Khiêm thấy mới nhớ nhung đến mức nào.
Ông lẳng lặng một lúc mới ôm Thước Thước khỏi lòng cô. Thằng nhóc bừng tỉnh.
Cậu bé nhẹ nhàng dụi mắt, phát hiện đang trong lòng bố.
Cậu bé cố gắng tỉnh táo hơn một chút, nhưng mệt mỏi, chỉ thể ghé vai ông thì thầm gọi một tiếng ông ... Lục Khiêm vỗ nhẹ lên m.ô.n.g bé.
Đặt bé lên giường , ông mới xử lý phụ nữ say rượu . Con ôm , cô vẫn gì. Có lẽ là nóng. Cô đá bay chiếc chăn lông, bên là cơ thể duyên dáng mặc áo sơ mi màu rượu vang và một chiếc váy lụa dài đến đầu gối.
Rất hương vị trưởng thành. Lục Khiêm bế cô dậy.
Khoảng thời gian , cô gầy nhiều, vòng eo nhỏ nhắn, những ngón tay ông ma sát cảm giác gì, hơn nữa họ chiến tranh lạnh lâu .
Minh Châu say...
Cơ thể cô mềm nhũn, mặc kệ đàn ông ôm phòng ngủ. Cơ thể cô chìm chiếc giường mềm mại, lẽ do quá thoải mái, cô phát một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Khàn khàn mà nhỏ nhẹ, vô cùng gợi cảm.
Lục Khiêm khom gối quỳ một chân giường, cởi nút áo sơ mi của cô , giúp cô thoải mái hơn một chút. Thế nhưng khi cởi ba nút. Ông sửng sốt.
Bên trong cô cũng mặc màu đỏ, chiếc áo n.g.ự.c màu đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết và cả hai má đỏ bừng.
Người đàn ông nào mà ?
Lục Khiêm cũng Liễu Hạ Huệ, hơn nữa ông còn yêu cô, hơn nữa những năm gần đây cũng chỉ một phụ nữ duy nhất là cô.
Ông kìm lòng nổi mà cúi xuống, hôn lên môi cô.
Người phụ nữ khi uống rượu, cơ thể mềm nhũn càng sức chống cự. Cô mơ màng thả lỏng , đôi môi đỏ mọng hé mở mặc kệ cho ông hôn, cảm giác ướt át nóng bỏng khiến đầu cô càng thêm choáng váng.
Cô vô thức rên một tiếng: “Lục Khiêm!” Một nụ hôn đẩy ông xa hơn.
Rõ ràng ban đầu ông chỉ giúp cô dễ chịu hơn một chút.
Ông hôn sâu hơn, bắt đầu xoa nắn chơi đùa với cơ thể của cô, phụ nữ say ngoan ngoãn theo cơ thể và tận hưởng.
Lửa tình cháy bỏng, ông bên cạnh cô, ngừng gọi tên cô. “Minh Châu... Minh Châu...” Cô tỉnh táo một chút.
Cô nghiêng đầu, thấy khuôn mặt ông trong ánh sáng mờ ảo, đó chợt hoảng hốt.
Là Lục Khiêm...
Tại ông đến đây?
Không họ chia tay ? Sao ông nhà của cô? Minh Châu lắc đầu, nhưng đầu óc cô lúc thể suy nghĩ như bình thường, cô chỉ là cô ông ôm... Không đúng, bọn họ nên tiếp tục mối quan hệ mật như nữa.
Cô đột ngột đẩy ông , nhưng thể xuống giường. Lục Khiêm phía cô, động tình thể kiềm chế. Tình dục đang đà bùng nổ.
Ông chiếm giữ cô, thực sự dễ dàng.
Minh Châu chịu nổi mặt sang một bên, che kín đôi mắt , khe khẽ thì thầm: “Lục Khiêm, tại thích ông cơ chứ.” Toàn Lục Khiêm cứng đờ. Tất cả tình dục, xúc động, tất cả đều tan thành mây khói. Chỉ còn áy náy.
Ông nhấc mắt cô gái nhỏ yêu, lúc cảm xúc của cô với ông chỉ còn oán hận, còn dù chỉ một tí tình yêu lúc .
Lục Khiêm cam lòng. Ông kéo tay cô , cô, tùy tiện hôn cô, Minh Châu .
Nước mắt chảy dài hai má, xuống cổ, cuối cùng rơi xuống làn da của họ, lạnh như băng.
Mắt Lục Khiêm cũng nóng lên.
Ông cô tỉnh táo, thế nhưng cô đối mặt với ông. Ông áp sát phía tai cô, giọng khàn khàn: “Minh Châu, em chuyện với ? Đã lâu lắm chúng
chuyện tử tế với ! Khi gọi điện đến em luôn bận rộn nhiều việc, với mấy câu, gặp em em phản cảm, em cho , làm thế nào em mới thể tha thứ cho ?”
Câu cuối cùng dứt, trái tim đau nhói lên. Trong bóng tối, Minh Châu im lặng ông .
cô ý định đáp ông, bởi vì quá muộn . Trong hiện thực, làm gì nhiều tình yêu gương vỡ lành như .
Cô lặng lẽ đẩy ông , kéo chăn lên, từ xuống , ngay cả một sợi tóc cũng hai chữ từ chối... Lục Khiêm mà đau lòng, tay ông với chăn, cởi cúc áo của cô.
“Lục Khiêm!”
“Cởi quần áo ngủ!”
Giọng ông dịu dàng nhưng cho phép phản kháng, nhưng cô thưởng thức nữa, cô chỉ nhanh chóng ngủ thôi. Trời tảng sáng. Minh Châu tỉnh say cơn say rượu, đầu đau nhức.
Gô dậy, phát hiện một bộ đồ ngủ tơ tằm sạch sẽ, tất cả những ký ức đêm qua lập tức tràn về.
Lục Khiêm tới đây. Nụ hôn nóng bỏng , và cả những đụng chạm cơ thể.
Cảm giác cơ thể cho cô đêm qua họ thực sự làm gì cả, thế nhưng chỉ hôn môi và vuốt ve đủ để khiến cô khó chịu.
Lúc , mùi thơm của cháo lan tỏa trong khí. Minh Châu khoác lên một chiếc áo khoác ngoài. Bảo mẫu cô mời ở đây.
Trong bếp, đàn ông đang nghiêm túc làm bữa sáng, mặc dù ở tầm tuổi nhưng vóc dáng của ông vẫn giữ gìn .
Áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, quần tây đen. Chỉ bóng lưng cũng thấy cảnh ý vui.
Minh Châu lưng ông, thản nhiên khung cảnh , hai mắt ẩm ướt.
Khung cảnh khiến cô nhớ đây.
Nhiều năm , khi quan hệ giữa hai vẫn còn là bí mật, họ một gia đình nhỏ trong căn nhà đường Quảng Nguyên, mỗi ông tới, họ đều triền miên ở đó.
Kết thúc, cô mệt mỏi ngủ .
Mà ông sẽ làm cho cô đủ loại món ăn ngon ngay tại căn bếp ở đó. Quá khứ ngọt ngào bao nhiêu, hiện tại cô hận ông bấy nhiêu.
Lục Khiêm đầu , thấy cô.
Ánh mắt ông sâu thẳm, vẻ mặt dịu dàng giống như những chuyện từng xảy : “Dậy , đầu đau ?”
Minh Châu tới.
Cô bình tĩnh hỏi: “Tại ông chìa khóa nhà ?” “Anh đánh đấy! Để tiện tới chăm sóc Thước Thước.”
Trong lòng Minh Châu đang sẵn cơn tức giận, cô liền chuyện kiêng nể gì nữa: “Chăm sóc cái thứ vứt bỏ ?”
Sắc mặt Lục Khiêm trắng bệch.
ông gì thêm, tiếp tục làm bữa sáng.
Minh Châu phía ông, nhẹ nhàng : “Đưa chìa khóa cho ! Về nếu gặp con thì gọi điện thoại , đừng đột ngột đến đây như thế, tiện càng phù hợp.”
Lục Khiêm đưa.
Cô thò tay túi của Lục Khiêm tìm kiếm, Lục Khiêm căng cứng.
Xoay một cái, cô ông ép xuống bồn rửa bát, ông vẻ kiềm chế: “Đừng sờ lung tung! Nếu em tự gánh lấy hậu quả.” Minh Châu đầy mỉa mai: “Tối qua ông vẫn còn thỏa mãn hả?” Lục Khiêm buông cô , tiếp tục làm bữa sáng.
Giọng ông nhẹ nhàng: “Em rõ mà!”
Minh Châu lạnh một tiếng, khỏi phòng bếp, Lục Khiêm gọi cô ăn sáng, bước chân cô dừng : “Bữa sáng ông làm cũng chẳng ăn! Lục Khiêm, ông thực sự hiểu giả vờ hiểu thế? Chúng kết thúc , ly hôn với ông! Bất kể ông dịu dàng chăm sóc như thế nào đều vô dụng thôi!”
Cô dừng một chút tiếp: “Đừng ép hận ông!” Động tác của Lục Khiêm khựng .
Sắc mặt ông trắng bệch như giấy.
Thật lâu , ông mới chậm rãi bày bữa sáng làm xong lên đĩa, đều là những món mà Minh Châu và Thước Thước thích.
“Cứ ăn từ từ! Tôi !”
Ông nhẹ giọng xong, cửa, giày, rời .
Cánh cửa nhẹ nhàng khép , Minh Châu bật đầy kiềm chế. Tại !
Tại rõ ràng cô từ bỏ , quên , mà ông vẫn chịu buông tha cho cô…
