Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1075 - 1079: Cô rũ mắt
    Cập nhật lúc: 2025-10-05 15:57:40
    Lượt xem: 18 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng điệu ông dịu dàng quan tâm.
Minh Châu chồng khác thế nào, nhưng cô thích Lục Khiêm như .
Cô nhỏ giọng : “Chỉ cần ức h.i.ế.p em là !” Lục Khiêm kéo cô qua.
Tối nay ông động lòng, dù làm đến cuối cùng nhưng ông vẫn khống chế tình cảm của , ngừng hôn cô, hôn cô mãi...
Bàn tay ấm nóng giữ lấy cô. Có tình, cũng dục vọng.
Ngủ đến nửa đêm.
Điện thoại Lục Khiêm vang lên, ông là điện thoại của trẻ em gọi đến. Là Manh Manh.
Đêm khuya tĩnh mịch, ông khẽ vài giây, cuối cùng tắt âm điện thoại.
Ngọn đèn sáng tỏ.
Ông ngủ , khẽ vuốt ve Minh Châu, vùi mặt cổ cô. Minh Châu nhắm nghiền mắt ngủ.
Cô thể cảm nhận Lục Khiêm khó chịu.
Cô nghĩ, chắc chắn ông thích đứa trẻ , cô nghĩ, nếu là con của Lam Tử Mi, cô cũng thể rộng lượng nuôi dưỡng cô bé, hết lòng chăm sóc giống như Sùng Quang , như con của .
, đó là con của Lam Tử Mi. Cô miễn cưỡng bản .
Minh Châu lên tiếng, nhưng mới lên tiếng thì Lục Khiêm ngăn , ngón tay ông điểm nhẹ lên môi cô.
Ông cho cô .
Ông ôm Minh Châu lòng, ôm chặt lấy: “Ngủ !” Minh Châu cũng động đậy nữa.
Sau nửa đêm, ông nghĩ cô ngủ, nhẹ tay nhẹ chân dậy. Lục Khiêm lấy điện thoại.
Ông cầm một hộp thuốc tủ đầu giường, lúc ông ngoài, gió xuân tiến phòng mang theo chút lạnh.
Minh Châu kề mặt giường trắng. Cô nhích trong, mở mắt, ngủ nữa.
Cuối cùng cô nhịn dậy.
Cô mặc áo ngủ mỏng, trong đêm tối, cuối cùng đến phòng làm việc tìm ông.
Ánh đèn hắt , tựa như vòng ôm trong đêm tối u ám.
Ông trong luồng sáng , yên lặng hút thuốc, gương mặt tuấn khẽ nhíu mày, tựa như buồn phiền trong lòng.
Minh Châu ít khi thấy ông như .
Chuyện công việc dù khó thế nào thì ông cũng dễ dàng giải quyết. Cô rũ mắt, yên lặng suy tư.
Nếu tương lai đứa nhỏ , chắc chắn trong lòng ông sẽ dễ chịu, nhưng nếu tương lai , ông nhất định sẽ hối hận, hối hận lo cho cô bé, hối hận chăm sóc giọt m.á.u duy nhất của Lục Quân. Lục Khiêm phát hiện cô.
Ánh mắt ông u ám qua, Minh Châu khẽ với ông. Chỉ là nụ đó trông còn khó hơn cả .
Bàn tay cô cầm theo điện thoại. Cô : “Có điện thoại của !”
Cô đưa điện thoại cho ông, vội vàng , giống như sợ hối hận ... Lục Khiêm cầm điện thoại.
Điện thoại vẫn tắt âm, lóe sáng liên hồi.
Ông ngay, mà cửa phòng làm việc, Minh Châu biến mất khỏi nơi đó.
Lục Khiêm khẽ động yết hầu.
Ông nhấn điện thoại, bên truyền đến giọng của Manh Manh. Cô gái nhỏ chút bất an.
Lục Khiêm châm điếu thuốc, cầm giữa đốt ngón tay, giọng điệu ông dịu dàng: “Muộn còn ngủ ?”
Giọng Manh Manh nhỏ nhẹ: “Cháu sợ.” Lục Khiêm cảm thấy khó xử vì đứa nhỏ.
Lam Tử Mi sinh cô bé, nhưng quan tâm cô bé, mà vứt cho bảo mẫu chăm sóc.
Bây giờ đến một cảnh mới. Đối với một đứa nhỏ mà , chuyện tàn khốc.
Lục Khiêm an ủi cô bé mấy câu, bảo cô bé đưa điện thoại cho bố Lục Quân, chuyện với bọn họ mấy câu.
Đối phương mới là Manh Manh ngủ buổi đêm. Bọn họ cam đoan sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật .
Lúc Manh Manh chúc ngủ ngon nỡ, cô bé từ nhỏ thiếu thốn tình , nhưng chú Lục ấm áp nhất của cô bé, cũng còn dễ gặp nữa.
Lục Khiêm cúp điện thoại, trong lòng dễ chịu. ông , Minh Châu càng khó chịu hơn.
Ông đốt điếu thuốc một nửa thì dập tắt, về phòng ngủ. Quả nhiên, cô vẫn ngủ.
Dựa đầu giường, máy tóc đen dài xõa vai tựa như thác nước, xinh .
Lục Khiêm ném điện thoại lên tủ đầu giường. Ông gần hôn lên môi cô.
Có khô, ông vuốt ve hôn một lúc mềm giọng : “Sáng mai quảng cáo ? Không ngủ ban ngày chịu đựng .”
Cô phản kháng, cả trượt xuống. Tựa lòng ông.
Một lúc lâu , phần áo n.g.ự.c ông ẩm ướt, khó chịu. Lục Khiêm khẽ xoa tóc cô.
Sau đó gần, tách môi cô, dịu dàng hôn cô. Minh Châu run rẩy thôi.
Ông hôn sâu một lúc, tựa như hôn tận linh hồn cô, nhưng thời khắc như ai gì.
Sáng sớm hôm , Minh Châu tỉnh . Gối đầu bên cạnh còn ai, cô nghĩ ông đến công ty. Xuống lầu, Lục Khiêm vẫn đang ở nhà.
Thời tiết đầu xuân, ông mặc áo long màu cà phê nhạt, bên phối với quần màu đậm.
Gương mặt nho nhã trắng ngần.
Ông ăn sáng cùng Thước Thước, thấy Minh Châu xuống lầu, khẽ : “Lát nữa cùng đưa Thước Thước đến nhà trẻ !”
Minh Châu xuống, khẽ vuốt mái tóc dài. “Buổi sáng còn quảng cáo.”
Lục Khiêm đưa cho cô ly sữa nóng, : “Lát nữa đưa em ." Minh Châu uống ngụm sữa ông.
Cô nhỏ giọng : “Anh cần như !”
Tối qua cô đưa điện thoại cho ông, là cô đau lòng ông, chứ cần ông áy náy.
Nếu đứa bé ảnh hưởng đến cuộc sống của co và Thước Thước, cô nghĩ cô thể mắt nhắm mắt mở, đương nhiên, cô thể chấp nhận gặp mặt.
Lục Khiêm gì, khẽ xoa đầu cô. Ăn xong bữa, bọn họ cùng đưa Thước Thước .
Dạo bé mới nhà trẻ, hôm nay bố cùng đưa , nên vui.
Lục Khiêm và Minh Châu sánh vai với , con trai nhà trẻ. Rồi xe.
Lục Khiêm khởi động xe ngay mà nghiêng đầu khẽ hỏi: “Buổi chiều còn lịch trình gì ?” Minh Châu đoán ý ông.
Ông ở bên cạnh cô.
Cô khẽ cắn môi , giọng điệu vẫn chút làm nũng: “Hôm nay bận ?”
Ánh mắt Lục Khiêm sâu kín: “Bận! cũng ở bên cạnh vợ.” Cô trẻ như , đang lúc cần bên cạnh, thêm chuyện của Manh Manh, ông lúc nào cũng khiến cô chịu thiệt, vì thế càng bồi đắp.
Minh Châu ông đang bù đắp quan hệ.
Cô yêu thương ông nhưng làm khó, khẽ : “Sau hai giờ chiều thì trống lịch .”
Lụ Khiên cúi hôn cô một cái: “Dẫn em đến khu vui chơi.”
Trong lòng Minh Châu ngọt ngào, cô giả vờ như để ý: “Anh ấu trĩ Lục Khiêm! Em cũng con nít!”
Đôi mắt phượng xinh của ông cô.
Minh Châu cũng mất tự nhiên, lắp bắp : “Sao em?” “Minh Châu, thích em gọi là Lục Khiêm!”
Giọng khàn khàn rõ.
Gương mặt cô ửng đỏ, thắt dây an : “Đi thôi!”
Lục Khiêm cô chăm chú, khẽ đạp chân ga.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1075-1079-co-ru-mat.html.]
Đến trường , cô cũng che giấu tình hình của . Quan hệ giữa cô và Lục Khiêm, thoải mái rộng lượng.
Người trong giới đều cô vị hôn phu, hơn nữa cũng con trai.
Danh tiếng ông Lục qua nhưng ngờ trẻ như . Đạo diễn đến chào hỏi, vẫn gọi là ông Lục.
Lục Khiêm cở địa vị cao lâu, cách giao tiếp, hai ba lời khiến vị đạo diễn đổi sang gọi là tổng giám đốc Lục, Lục Khiêm mấy câu xã giao, đại khái là chuyện nên .
Hai giờ chiều, Minh Châu làm xong.
Trợ lý Lục Khiêm đón cô, còn dí dỏm vài câu châm chọc. Trong lòng Minh Châu đầy mật ngọt.
Xe Lục Khiêm dừng ở bên ngoài, ông đến chào hỏi với đồng nghiệp cô, đó đưa cô lên xe.
Minh Châu theo ông nhiều , ít khi đối xử thế .
Cô kéo tay ông, nhẹ nhàng hỏi ông: “Anh chuẩn bao nhiêu tiền? Em sợ tiền đủ dung.”
Lục Khiêm rút ví da, đưa cho cô.
Ông lái xe khẽ : “Đếm xem, đủ thì rút thêm.” “Đều trả qua điện thoại cả , ai còn dùng tiền mặt chứ! Ông già!”
“Ông già em còn thích?” Gương mặt Minh Châu ửng đỏ.
'Tâm trạng Lục Khiêm , ông dẫn cô đến nội thành Mặc Cao, cuối tuần nên quá đông.
Minh Châu thích ăn uống. Chuyện cô ngờ là, Lục Khiêm chơi cái lợi hại. Bỏ mười tệ mà ông thể chơi lâu.
Minh Châu ôm eo ông, ngẩng đầu lầm bầm : “Không công bằng! Lế
từng chơi mấy trò mới đúng chứ?” Lục Khiêm gắp mấy con thú bông cho cô.
Ông xoa đầu cô, khẽ : “Em chỉ cần chịu trách nhiệm là !” Rõ ràng ông là cô ngốc.
Minh Châu mặc kệ, cô vùi mặt khuỷu tay ông, làm nũng. “Em ngốc!”
“Em nghiệp trường Ivy League, bốn thứ tiếng đấy.” Mới một lúc, Lục Khiêm gắp thêm mấy con thú bông.
Ông cố ý : “Nói như , bà Lục của chúng cũng giỏi nhỉ?” Ông một lời hai nghĩa.
Cô , cảm thấy hổ nhưng gọi cô là bà Lục nên cũng nỡ giận.
Lục Khiêm cô.
Tâm tư cô gái nhỏ dễ đoán, cả nửa ngày cô gần như đều bám ông, ông nghĩ lúc nhàn rỗi nên ở bên cạnh cô nhiều hơn...
Cuộc sống đó cũng yên bình như thường. Lục Khiêm chỉ là thi thoảng gọi điện cho đứa bé . Việc kinh doanh của ông thuận lợi.
Minh Châu cũng đoàn phim, cũng may phim ở tại thành phố , chỉ cần Lục Khiêm thời gian thì sẽ đến đón cô về nhà, buổi tối chăm con xong thì sẽ đến thời gian riêng tư của bọn họ.
Lục Khiêm nhu cầu mạnh, Minh Châu cũng nguyện ý phối hợp. Gần như mỗi buổi tối, đều khiến cô lóc cầu xin.
Chỉ là Lục Khiêm đều dùng biện pháp. Rõ ràng tạm thời ông con.
Minh Châu nghĩ, với tuổi của ông, nếu bọn họ một cô nhóc thì nhân lúc sớm, mặt khác thì nhân lúc bà cụ còn tỉnh táo khỏe mạnh cũng khiến trong nhà thêm khí trẻ nhỏ vui vẻ.
Lục Thước cũng em gái.
Mỗi ngày bò lên bụng cô ngóng, sợ làm sai gì. Minh Châu dở dở .
Sáng sớm cô với Lục Khiêm, Lục Khiêm đang cạo râu trong nhà vệ sinh, âm thanh từ bên trong vọng : “Em con?”
Anh lau sạch mặt phòng ngủ.
Lát nữa mở cuộc họp, Lục Khiêm ăn mặc chỉnh tề. Sơ mi xám phối với quần tây, cà vạt là do Minh Châu chọn cho ông.
Trông tuấn trai. Hôm nay Minh Châu nghỉ ngơi.
Cả cô mềm mại, dự đầu giường xem tạp chí. Sắp kết hôn , cô chọn mấy bộ đồ ngủ.
Áo cưới đương nhiên quan trọng, nhưng một cuộc hôn nhân thì tiểu tiết cũng quan trọng, nhất là tình thú giữa hai vợ chồng tân hôn càng thể thiếu, cô cũng thích ánh mắt Lục Khiêm lúc ôm cô.
Lục Khiêm vỗn cũng ý đó.
ông thấy thứ cô đang xem, thì cũng khơi dậy đôi chút. Lục Khiêm bên giường, bàn tay lớn tiến kéo áo ngủ của cô, chạm bụng nhỏ của cô.
Minh Châu đỏ mặt: “Anh sờ gì đấy!” Lục Khiêm thấp giọng: “Anh đến kiểm tra xem thai .” Nói xong, ông ấn nút đầu giường. Rèm cửa đóng , trong phòng tối sầm, chăn xốc lên, ông đè cô xuống .
Minh Châu khẽ đẩy vai ông: “Không sắp họp ?” Lục Khiêm nâng tay xem đồng hồ.
Còn thời gian.
Súng sắp lên nòng , Minh Châu cũng chịu nổi, gương mặt như thiếu nóng: “Em đang chuyện nghiêm túc với đấy!”
Lục Khiêm khẽ . Ông chỉ xoa bụng cô: “Chẳng Thước Thước em gái ?”
Minh Châu vòng một tay qua cổ ông, một tay giữ ông , cho ông làm loạn.
Mặt cô ửng đỏ kề sát mặt ông, bất ngờ phát hiện da ông nóng, bất giác thì thầm: “Em con! Quay xong bộ phim tạm thời em nữa, cũng thể đón bà cụ qua, trong nhà cũng chăm sóc.”
Lục Khiêm khẽ cọ sóng mũi với cô. Áo ngủ cô rơi xuống...
Sau đó, Lục Khiêm như do dự chốc lát, nhưng cuối cùng bàn tay dừng ngăn kéo tủ vẫn rút về, ôm cô lên, hôn càng nhiệt tình hơn.
Mọi chuyện kết thúc. Lục Khiêm khẽ xoa bụng cô. Có lẽ, nơi đứa nhỏ.
Minh Châu tựa sát lòng ông, nhịp tim vẫn đập nhanh, cô mềm giọng : “Anh còn đến công ty ?”
Lục Khiêm hôn cô.
Ông dậy, kéo quần lên, đó mặc áo sơ mi . Trên áo vẫn dính chút dấu vết.
Minh Châu dám .
Lục Khiêm thấp giọng về phòng đồ, đổi áo sơ mi, đó hôn cô: “Nghỉ ngơi ! Buổi chiều đón Thước Thước về.” Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu, nhịn rướn hôn , gương mặt ửng đỏ.
Lục Khiêm dỗ cô: “Buổi tối về dỗ em.”
Mãi đến khi ông rời , khí trong phòng nghĩ vần ngọt ngào... Cô xoa nhẹ bụng .
Bên vẫn còn độ ấm từ lòng bàn tay Lục Khiêm để . Vừa nãy bọn họ làm, Lục Khiêm dùng biện pháp.
Vậy là ông cũng đứa nhỏ .
Minh Châu vui vẻ lăn lộn giường mấy vòng, bàn tay khẽ võ vỗ trúng vật gì đó cứng cứng.
Điện thoại Lục Khiêm để quên đầu giường.
Cô cũng cố ý xem, đúng lúc một tin nhắn gửi đến, là Lam Tử Mi.
Điện thoại Lục Khiêm mật mã.
Minh Châu mở , nửa tháng Lam Tử Mi gửi nhiều tin nhắn Zalo, đa phần đều hỏi về Manh Manh, giọng điệu xem như mềm mỏng, Lục Khiêm cơ bản đều trả lời.
Chỉ trả lời một tin nhắn tuần . “Manh Manh chăm sóc ."
Minh Châu yên lặng xem, luồng nhiệt cũng lạnh ít. Chỉ đơn thuần một câu cũng khiến cô để ý.
Giữa Lục Khiêm và Lam Tử Mi, giống vợ chồng ly hôn vì con cái mà ràng buộc với , hoang đường nhất là đứa nhỏ còn của ông.
Cửa phòng ngủ mở . Lục Khiêm về lấy điện thoại, đúng lúc thấy Minh Châu ngây ngốc. Điện thoại ông trong tay cô.
Lục Khiêm đoán cô thấy gì , qua khẽ lấy điện thoại, xóa tin nhắn Lam Tử Mi, nhẹ nhàng xoa đều Minh Châu: “Đừng nghĩ bậy!”
Minh Châu ngẩng đầu khẽ hỏi ông: “Không lo ?” Ông giúp nhà họ Lục đòi đứa nhỏ, làm hết trách nhiệm . Lục Khiêm kéo Lam Tử Mi danh sách đen.
Ông hôn Minh Châu, Minh Châu chỉ cảm thấy khó chịu, ôm lấy eo ông...
Lục Khiêm khẽ : “Sau lo nữa! Bên nhà họ Lục chuyện cũng để thư ký Liễu xử lý.”
Chuyện , Minh Châu thể hiểu . Cô hiểu lý lẽ.
Chuyện cho dù khó chấp nhận, cô cũng học cách chấp nhận từ từ, hơn nữa cô cho Hoắc Minh và Ôn Noãn , cô nghĩ, cô cũng nên học cách trưởng thành, thể chuyện gì cũng để trai và chị dâu lo lắng.
Hôn lễ của bọn họ, đầu tháng tư.
Tuy bọn họ sống ở thành phố B, nhưng địa điểm vẫn làm ở Lục Viên thành phố C.
