Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1070 - 1074 : Ông rất thích
    Cập nhật lúc: 2025-10-05 15:57:35
    Lượt xem: 25 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Khiêm thường khống chế , sợ cẩn thận làm cô thương...
Lần phóng túng mà đến tám giờ tối. Người giúp việc gọi hai .
Bên trong tiếng động, cửa mở , nên giúp việc điều xuống chăm sóc chủ.
Trong phòng ngủ, một mảng tối tăm.
Minh Châu nghiêng , ở trong lòng cũng đầy mồ hôi như . Cô động đậy, Lục Khiêm tìm môi cô nhẹ nhàng sờ một cái: "Đói ?" Minh Châu chút ngượng ngùng.
Cô kéo chăn che cơ thể, nhẹ giọng gật đầu: "Ừm! Anh xem Thước Thước thử! Vết thương của thằng bé chút ngứa thoa chút thuốc cho thằng bé."
Lục Khiêm ghé qua hôn cô.
Anh vẫn còn sức lực nhưng vẫn nhịn , chỉ là thấp giọng hỏi: "Có nhịn lâu ?"
Minh Châu tức đá ông một cái.
Lúc Lục Khiêm mới dậy mặc quần áo, cầm áo sơ mi nhăn nhúm, : "Nếu thoải mái thì dậy ngâm ."
Ông xuống lầu, mang thức ăn cho cô . Lại chăm sóc con trai, Khi trở về, Minh Châu tắm rửa, ăn xem kịch bản.
Lục Khiêm bên cạnh cô, cũng ăn chút đồ hỏi cô: "Thật sự chuẩn giới giải trí ?"
Minh Châu ngay cả mắt cũng ngước. "Chỉ là tìm chút việc để làm!" Lục Khiêm sờ đầu cô: "Có chút việc để làm cũng ."
Lúc Minh Châu ngước mắt lên, cô ông một lúc mới hỏi: "Anh lo?"
Trong giới dù cũng là một thùng nhuộm lớn. Thái độ của ông khiến cô chút tưởng tượng .
Lục Khiêm mỉm: "Sa ngã chẳng qua hai thứ! Một là lợi ích, hai là cơ thể.”
Minh Châu cần vì lợi ích đẻ hy sinh bản .
Nếu như vì để hưởng thụ thì ông nghĩ, ông thể mãn nguyện vợ.
Cô cũng cần ngoài ăn tạp. Vì , ông yên tâm.
Minh Châu lật kịch bản, nhẹ nhàng trách: "Bình thường trai đều ghen đến chịu ! Chị dâu chuyện với ai mấy câu thì để ý chết, đặc biệt là Khương Nhuệ."
Ánh mắt của Lục Khiêm sâu thẳm. "Em cũng như ?”
Thật , từ nhiều năm ông ghen đủ .
Bây giờ ông chắc chắn ông với Minh Châu là lựa chọn duy nhất của đối phương, vì ông mới độ lượng, mới để ý như .
bộ dạng bây giờ của cô, trở về lúc . Ông thích.
Lục Khiêm đưa tay sờ đầu cô: "Sau sẽ ủng hộ cho bà Lục." Trong lòng Minh Châu chút ngọt ngào.
Cô : "Anh nhất là kiếm nhiều tiền chút, nuôi ngôi nữ đắt đó!... mà phương diện ông Lục kinh nghiệm!"
Lục Khiêm .
Chuyện nhiều năm như , cô vẫn còn ghen thôi. Đây chính là sự để ý của trẻ ? Chuyện cũng xem như cơn mưa trời sáng.
Minh Châu hẹn Ôn Noãn dạo phố, lúc bụng của Ôn Noãn gần bảy tháng .
Hoắc Minh lo lắng cho cô. Cứ cho ngoài, nếu như ngoài cũng bốn vệ sĩ theo.
Cô với Minh Châu tình cảm , hai lựa quần áo trẻ em chuyện phiếm.
"Em với sắp kết hôn chứ?” Minh Châu khẽ ừ một tiếng.
Cô : “Dự kiến tháng Năm, dạo công ty cũng khá bận!” Ôn Noãn khẽ . Công ty Lục Khiêm ở thành phố B, nhưng nhân mạch ông đa phần đều ở Tây Bắc, vì công tác cũng thường xuyên, cho dù ở thành phố B cũng thường uống rượu xã giao.
Minh Châu buồn giận.
Thực cô cũng từng nhắc, với quan hệ của ông, tìm chuyện nhàn rỗi cũng khó.
Lục Khiêm chịu.
Ông như chẳng khác gì dưỡng lão.
Ông khá để ý đến tuổi tác, tối đó cả đêm ông cũng chịu tha cho cô.
Minh Châu thôi. Ôn Noãn hỏi cô : “Sao ?”
Minh Châu vân vê góc áo trong tay, thấp giọng : “Chị dâu, em cứ cảm thấy giữa em và ông còn như nữa! Em thực sự còn yêu Lục Khiêm, Lục Khiêm cũng yêu em, nhưng chỉ là... Đối với hạnh phúc em thấy bất an, cứ cảm thấy chân thực!”
Ôn Noãn hiểu .
Thực nếu thực sự so sánh, ngày tháng của cô chắc chắn so với Minh Châu.
Ít nhất, chắc chắn yêu cô .
Còn cô và Hoắc Minh ban đầu, trong lòng một khác. Tình cảm , trải qua vô cãi vã và giày vò.
Ôn Noãn khẽ ôm cô , nhẹ giọng : “Chồng là cần dạy dỗ!” Minh Châu cảm thấy hơn một chút!
Ôn Noãn thấy tâm trạng cô , buổi trưa ăn cơm gọi Bạch Vi đến, mấy cô gái chuyện cũng náo nhiệt hơn.
Bạch Vi chuyện của Đinh Tranh. Người hành quyết !
Ôn Noãn ngây một lúc lâu, miễn cưỡng : “Bảo qua làm vui khí, ai ngờ nhắc đến chuyện nặng nề như !”
Bạch Vi vô tâm vô phế : “Đây chẳng là chuyện vui vẻ ?” Ôn Noãn nhạt: “Cũng đúng!”
Bạch Vi cầm khăn giấy lau miệng, lấy một chiếc hộp nhung trong túi, đưa cho Minh Châu.
“Quà tân hôn nhé!”
“Cảnh Sâm công tác ở nước ngoài, cố ý chọn đấy.” Minh Châu mở xem.
Là vòng cổ trân châu, đính một viên kim cương hồng, trông vẻ quý. Cô cảm thấy quá quý giá.
Bạch Vi vỗ tay cô: “Tặng thì cứ lấy! Chị cũng xem em như em gái giống Ôn Noãn .”
Ôn Noãn lên tiếng: “Nhận ! Mấy năm nay nhận hơn trăm nghìn tiền hoa hồng từ trung tâm âm nhạc của chị, lúc đó hình như cũng chỉ đầu tư hơn một triệu thôi thì !”
Bạch Vi ngay: “Tổng giám đốc Ôn nên như nhé!” Lúc Minh Châu mới nhận lấy.
Ăn cơm xong dạo phố một lúc, Hoắc Minh đến đón Ôn Noãn. Chiếc Maybach màu đen dừng .
Hoắc Minh mở cửa xe xuống.
Thời tiết đầu xuân, mặc một chiếc áo trắng phối với quần kaki, khiến trông trẻ hơn ít, ngũ quan trông càng tuán.
Bạch Vi tấm tắc: “Ôn Noãn, một ông chồng như mà bình thường an tâm chứ?”
Ôn Noãn chồng chăm chú.
Anh đang về phía . Có nhiều cô gái trẻ đều trộm , nhưng tổng giám đốc Hoắc cũng liếc ngang liếc dọc.
Ôn Noãn nhạt: “Lo chứ! lo cũng thể trói buộc lên đúng chứ!”
Lại , đàn ông cũng trói buộc . Chỉ bản nguyện ý về nhà thôi.
Bây giờ mấy đứa nhỏ trong nhà gần như đều là do chăm sóc, đưa đón, cả đời sống hằng ngày của cô cũng lo lắng, thêm chuyện công ty hai bên, Ôn Noãn đoán tổng giám đốc Hoắc cũng còn sức.
Chớp mắt, Hoắc Minh đến.
Anh nắm nhẹ vai Ôn Noãn, sang em gái: “Có cần đưa về ?”
Minh Châu : “Em tự lái xe!”
Hoắc Minh gật đầu với Bạch Vi dẫn vợ .
Mãi đến khi chiếc xe xa, Bạch Vi Minh Châu, khẽ than: “Anh trai em đúng là càng ngày càng yêu nghiệt đấy! Cũng chỉ Ôn Noãn mới giữ ! Chị nhớ năm đó đúng là kiểu đóa hoa cao ngạo đấy!”
Minh Châu : “Anh khó chịu lắm!”
Cô nhỏ giọng thì thầm: “Anh sớm suy nghĩ khác với Ôn Noãn , còn lừa em là bạn gái của Khương Nhuệ, nếu em cũng sẽ ...”
Cô đột nhiên nhớ đến Cố Trường Khanh. Chợt ngây .
Bạch Vi khẽ đẩy vai cô, nhẹ giọng : “Chuyện quá khứ ! Nếu còn nữa thì chúng cũng tiến về !”
Minh Châu khẽ .
Bạch Vi bóp hai má cô: “Mềm thật, đúng là khiến cưng thích mài!”
Cô nhiệt tình như , Minh Châu cũng chút ngại ngùng. Ngay lúc , Lục Khiêm gọi điện đến.
Minh Châu điện thoại, khẽ hỏi: “Hôm nay về ? Tuy kết hôn, nhưng về cơ bản ông đều ở biệt thự thành phố B, vì bình thường vợ chồng cũng xa cách. Thậm chí Minh Châu còn nghĩ, mấy năm nay sự nghiệp Lục Khiêm đang phát triển, thể đón bà cụ đến chăm sóc lẫn .
Bên Lục Khiêm mới kết thúc một cuộc họp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1070-1074-ong-rat-thich.html.]
Ông cầm áo vest, bên cạnh là thư ký Liễu, và hai trợ lý.
Lục Khiêm thấp giọng : “Có thể về! thể sẽ muộn một chút!”
Minh Châu ừ một tiếng.
Cô đợi ông về, bàn về chuyện bà cụ, dù cũng thể để làm việc ở thành phố B, bà cụ thì ở nhà ai chăm sóc, tuy làm nhưng chung quy cũng giống .
Lại mấy câu cúp điện thoại.
Bạch Vi mỉm : “Không đấy, càng ngày càng dáng vẻ của vợ đấy. Minh Châu đỏ mặt. Bên Lục Khiêm mới cúp điện thoại.
Bất giác nâng mắt lên thì thấy thấy ngờ đến, Lam Tử Mi.
Cô lảo đảo đến, trông vẻ chật vật.
Thư ký Liễu theo bản năng chắn mặt, thản nhiên : “Cô Lam.”
Lam Tử Mi tha thiết.
“Lục Khiêm! Chúng chuyện .”
Nhìn chung Lục Khiêm cũng đoán cô gì, ông xem đồng hồ, thấp giọng : “Lúc cô xem Manh Manh thành công cụ, cố ý dùng nước lạnh đổ lên khiến cô bé viêm phổi, cô còn xứng làm cô bé nữa! Hay cách khác từ khi mang thai đến khi sinh , cô giờ từng yêu thương đứa nhỏ .
Sắc mặt Lam Tử Mi tái nhợt.
Cô nắm lấy tay Lục Khiêm, nhưng chỉ nắm hư . Người đàn ông từng yêu đương với cô , xem cô như lạ. Cô cam tâm, thực sự cam tâm.
Lam Tử Mi nhạt: “Lục Khiêm, thực sự đuổi cùng g.i.ế.c tận ? Tôi còn sự nghiệp cũng tình cảm gia đình, còn mất một cánh tay, chẳng lẽ bây giờ đến cả cốt nhục sinh cũng xứng ?”
Lục Khiêm dây dưa với cô .
Ông khuyên cô một cuối cùng: “Nếu cô lương tri, thì nên làm phiền đứa bé .”
Nói xong, nhóm rời . Lam Tử Mi ở lưng ông rống lên: “Lục Khiêm! Đó là con của !” Lục Khiêm dừng bước.
Ông khẽ lên tiếng: “Con bé con cô! Con bé là huyết mạch của Lục Quân, đứa nhỏ đó giống cô.”
Đôi mắt ngây thơ của Manh Manh, toan tính.
Đứa nhỏ đơn thuần sạch sẽ, nên Lam Tử Mi lây nhiễm. Ông rời chút do dự, Lam Tử Mi vẫn đó, khẽ . Cười vì vọng tưởng cuồng si của .
Một đứa nhỏ, cũng thể để cho cô .
Lục Khiêm chuyên cơ, tâm trạng lắm. Thư ký Liễu cũng khá hiểu lòng .
Anh bưng ly rượu vang đưa cho cấp , bên cạnh ông nhạt: “Đường là do cô tự chọn, thể oán giận khác!”
Lam Tử Mi làm loạn một trận.
Người trong nhà cô cũng chứa nổi cô cảm thấy cô làm mất mặt.
Có thể là đều xa lánh.
Lục Khiêm cũng uống rượu, lấy tay ngăn , đó khẽ chỉnh áo sơ mi: “Truyền Chí, năm đó cô như , cũng là cô gái lý tưởng, tham vọng.”
Nói ông cũng chút ngây .
“Cho nên đến tình cảm, lúc sẽ khiến mất trí.”
Thư ký Liễu theo thói quen lấy lòng ông, nhẹ nhàng phản bác: “Vậy cũng chắc! Ông cô Minh Châu thì nào , cô yêu ông say đắm, nhưng cũng sẽ vì yêu ông mà đánh mất nguyên tắc của bản
, bây giờ cũng tự tạo sự nghiệp hình dáng , cô gái như mới thích hợp với ông.”
Lục Khiêm .
Thư ký Liễu nghi hoặc: “Tôi gì đúng ?”
Lục Khiêm khẽ : “Anh sai! Là luôn nghĩ sai thôi!”
Từ tới nay, ông đều cảm thấy như Lam Tử Mi, cô Hồ mới là cô gái độc lập, nhưng lời của thư ký Liễu khiến ông như bừng tỉnh, .
Minh Châu mới đúng.
Có lẽ cô thích chiều chuộng, lẽ chí lớn.
dù cô cũng là đứa nhỏ của nhà họ Hoắc, thể kém ai chứ? Tình yêu của cô, giới hạn.
Trong lòng Lục Khiêm kích động, mau chóng gặp cô. Thư ký Liễu đoán lòng , đoán sếp lớn động lòng, vì thế làm phiền nữa.
Chín giờ tối, chuyên cơ hạ cánh.
Gần mười giờ rưỡi, Lục Khiêm mới về đến biệt thự. Trong sảnh lớn chỉ còn ánh đèn tường.
Ánh đèn mờ nhạt ấm áp, khí cũng ấm gia đình.
Lục Khiêm cởi áo khoác, xung quanh căn biệt thự trang trí lâu, lòng cũng mềm mại.
Ông lên lầu, đến phòng trẻ em . Tiểu Thước Thước ngủ .
Cậu bé ngủ ngoan, nghiêng một bên, cơ thể nhỏ bé vùi trong chăn.
Để lộ nửa gương mặt non mịn. 'Tóc ngắn màu , mềm mịn bóng mượt.
Lục Khiêm bên giường khẽ cởi cúc áo, đó kìm lòng cúi hôn con trai.
'Tên nhóc tỉnh, nhưng âm thanh nhỏ nhẹ gọi bố. Ánh mắt Lục Khiêm dịu dàng một lúc lâu.
Cuối cùng vén chăn cho bé, về phòng ngủ chính, Minh Châu vẫn đang bận.
Cô mặc áo ngủ màu trắng, tựa sô pha nghiên cứu kịch bản. Mái tóc đen dài mềm mại, thoang thoảng thơm. Rõ ràng là mới tắm rửa xong.
Lục Khiêm khẽ đóng cửa , nhẹ giọng : “Muộn như con xem kịch bản ?”
Minh Châu ngước mắt ông.
Ánh mắt cô vui mừng nhưng vẫn cẩn thận dè dặt, để ông phát hiện. Lục Khiêm tựa cửa.
Ông nhẹ nhàng cởi nút áo, giọng điệu oán trách: “Mệt c.h.ế.t mất!” Ông cách nắm bắt phụ nữ.
Tỏ yếu đuối đúng lúc, thể khiến phụ nữ thương cảm, ít nhất Minh Châu cũng chút đau lòng.
Chỉ là cô chịu qua.
Lục Khiêm nhạt, bên cạnh cô, khẽ xoa đầu cô. “Hôm nay dạo phố thế nào?”
Minh Châu với ông về tình hình của Ôn Noãn, đó cũng nghĩ nhiều mà : “Đợi khi Hoắc Kiều sinh , trai với Ôn Noãn hai cô nhóc .”
Bọn họ thì chằng bé gái nào.
Lục Khiêm vẫn , ông tựa sô pha, thể thực sự quá mệt làm lắm.
ông vẫn ôm cô lòng.
Giữ một tay cô, kéo bên trong áo sơ mi nới rộng của ông, để cô chạm làn da ấm áp của .
Minh Châu rút tay về.
“Em đang chuyện nghiêm túc với đấy!”
Lục Khiêm nho nhã khẽ : “Nhà chúng một cô bé !” Nói ông khẽ vuốt mái tóc đen dài của cô.
Minh Châu hiểu ngay.
Cô chút ngượng ngùng, dù cũng còn trẻ nữa.
“Xấu hổ ?” Lục Khiêm nghỉ ngơi một lát khỏe , cũng làm gì đó. Minh Châu đẩy vai ông: “Có chuyện nghiêm túc cần với đấy!”
Lục Khiêm thả lỏng tay cô.
Ông dậy, chậm rãi cởi thắt lưng, bộ dạng như định tắm: “Chuyện gì?” Minh Châu ngẩng đầu ông.
Ông cởi quần áo mà hề e ngại cô, vẻ mặt bình tĩnh như thường. Cô thực sự bội phục da mặt dày của ông.
Lục Khiêm cởi cũng gần hết, cô: “Thấy sắc bất tỉnh ? Không chuyện nghiêm túc ?”
Minh Châu dựa , giả vờ như xem kịch bản.
Qua một lúc, cô như chọc giận mà : “Em chỉ là, chỉ là cảm thấy nên đưa bà cụ đến thôi!”
Lục Khiêm về phía phòng tắm. Âm thanh từ trong phòng tắm truyền .
“Bà cụ thích ngoài, thích cuộc sống ở thành phố C! bà thương em và Thước Thước, em với bà lẽ sẽ .” Minh Châu vẫn gì.
Lục Khiêm tắm xong , cô còn đang ngây ngốc. Lục Khiêm đối diện với cô.
“Sao ? Có giận ?” Minh Châu , cô nỡ bà cụ.
Lục Khiêm khẽ vuốt mái tóc đen dài của cô, thấp giọng : “Nghĩ gì ! Sao thể để mặc bà chứ, cũng chỉ là chuyện mấy năm nay thôi, qua mấy năm chúng đưa Thước Thước về thành phố C, đến lúc đó em thể nhớ nhà mà đấy.”
