Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1065 - 1069: Kế hoạch lùi lại
    Cập nhật lúc: 2025-10-05 15:57:30
    Lượt xem: 21 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Noãn xuống lầu, bắt gặp. Minh Châu chút ngại ngùng. Cô sợ Ôn Noãn thoải mái, dù cô lớn như còn nũng nịu với trai như .
Ôn Noãn gì. Cô chỉ nhẹ nhàng Hoắc Minh một cái. Buổi tối, Hoắc Minh xử lý công việc xong vươn vai một cái.
Anh mở nút áo , về phòng ngủ chính.
Ôn Noãn tắm xong, mặc áo ngủ en, ở bàn trang điểm chải mái tóc dài màu .
Cô tốn thời gian để chăm sóc, từ phía vẫn còn thon gọn. Hoắc Minh qua đó, từ phía ôm lấy cô.
Chóp mũi cao của tì hõm cổ của cô, thấp giọng lầm bầm: "Thơm như ! Đổi sữa tắm ?"
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Cô ngẩng đầu nhận nụ hôn của , giọng đứt đoạn: "Anh thật sự xử lý vụ kiện cho ?"
Hoắc Minh đưa tay áo ngủ của cô.
Từ đến nay kỹ thuật của luôn , mấy cái khiến cho cô thể kiềm chế.
Ôn Noãn nắm lấy bàn tay của . Cô để cho làm nữa...
Bọn họ làm vợ chồng lâu như , chút tâm tư đó của cô Hoắc Minh , cố ý ở tay cô cánh nhẹ một cái: "Ghen ?"
Ôn Noãn đỏ mặt, đẩy : "Em ghen gì chứ?" Hoắc Minh nhẹ.
Anh bế vợ đến mép giường để cô chống lên đó mở nút của cô. Bụng nhỏ trắng ngần nhô cao lên.
Ở bên trong đang đứa con thứ ba của bọn họ.
Hoắc Minh đưa tay chóng ở bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng sờ bụng của cô, giọng khàn khàn: "Minh Châu ở trong lòng giống như Hoắc Tây, Hoắc Kiều , là một cô gái kiêu ngạo!"
Anh nhẹ nhàng sờ.
Ôn Noãn chịu sự nghiêm túc như , rõ ràng là cố ý.
Hoắc Minh ức h.i.ế.p đủ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, hôn khoé môi của cô, dỗ dành cô: "Các con gái dù thương cũng chỉ là m.á.u mủ ruột thịt, nhưng mà bà chủ khác."
Ôn Noãn dần dần trêu chọc.
Hơn nữa, khuôn mặt của quả thật trai.
Cô kìm đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt , lẩm bẩm : "Bà chủ gì khác chứ?"
Hoắc Minh ghé sát tay cô, thấp: "Bà chủ là ngủ cùng suốt đời."
Ôn Noãn tức đến nỗi lấy chân đá . bắt .
Hoắc Minh sờ nhẹ một cái, ánh mắt thâm sâu thể đoán: "Bụng lớn như mà chân còn thon như thế."
Anh càng càng kì cục. Dù Ôn Noãn cũng hiểu , . Cô nâng khuôn mặt tuấn tú của , dịu dàng lên tiếng: "Chú ý con."
Hoắc minh cọ xát lâu nhận lệnh đặc xá, đương nhiên thể bỏ qua cơ hội .
Anh hôn cô thật sâu, động tình lợi hại.
Ôn Noãn nhắm mắt , mặc cho hưởng thụ cơ thể của ... Cách hai ngày, Lục Khiêm đến.
Mối quan hệ của Minh Châu và ông vẫn nóng lạnh, đến Hoắc Minh đau răng.
Anh trực tiếp đuổi bọn họ khỏi nhà . Nhìn thấy xe chạy , Hoắc Minh thoải mái .
Ôn Noãn chê bai : "Hoắc Minh, thật thô bạo!"
Xung quanh , Hoắc Minh bóp nhẹ cằm của cô, lắc nhẹ một cái: "Đợi vật nhỏ trong bụng , sẽ cho bà Hoắc cái gì mới gọi là thô bạo.
Ôn Noãn nghiêm túc.
Hoắc Minh theo lưng cô chậm rãi một lúc mới một câu: "Sinh xong đứa , kiên quyết sinh nữa!"
Ôn Noãn cảm thấy, thể đánh với lưu manh. Cô lên lầu im lặng sách. Chút nữa nhớ đến chuyện trong nhà của Cố Vân Phàm.
Vốn dĩ kế hoạch xong hết nhưng của Cố Vân Phàm, Tùy Vân đột nhiên bệnh.
Kế hoạch lùi .
Cô xoa bụng, trong lòng nghĩ đợi sinh con .
Cô gấp nhưng Cố Vân Phàm đợi .
Phía bên đó một chiếc xe màu đen đó Minh Châu và tiểu Thước Thước . Thư ký Liễu ở phía .
Anh đầu , vui vẻ : "Sau ông Lục thời gian ở cùng hai , Thước Thước vui ?"
Lục Thước ừm một tiếng. Lục Khiêm ở hàng ghế , tinh thần rõ ràng hơn nhiều, ông : "Truyền Chí đừng gọi là ông Lục nữa! Gọi là Lục Khiêm hoặc là tổng giám đốc Lục đều ."
Kinh doanh của nhà họ Lục khá nhiều nhưng ông vẫn xây dựng một công ty mới.
Mọi thứ mới bắt đầu, ông tự tin làm ! Trở căn biệt thự ông mua. Ông bế Lục Thước xuống xe, hôn con trai đó nhỏ tiếng hỏi: "Mẹ còn giận ?"
Lục Thước lén .
Cậu bé ôm Lục Khiêm, giọng mềm nhũn: “Mẹ .” Lục Khiêm nhạt.
Thắng nhóc ngốc cũng ngốc lắm, mà còn ba . Ông xoa tóc màu mềm mại của con trai, khuôn mặt nhỏ trắng nõn khiến cho khác thích thú.
Lục Khiêm đương nhiên thương bé.
Ông một tay bế con, một tay xách hành lý dám cho Minh Châu lao động chút nào.
Minh Châu đóng cửa xe , chỉ lạnh lùng ông một cái. Lục Khiêm thất vọng.
Những năm nay nào gặp , cô mặt mày hớn hở chứ.
Trong lòng ông khó chịu nhưng vẫn mỉm, dẫn theo con trai trong.
Biệt thự khá lớn, lầu cộng hơn tám trăm mét vuông, thư ký Liễu đặc biệt mời hai làm vườn và bốn dì giúp việc để chăm sóc sinh hoạt, ngoài gia dụng thường ngày cũng tăng thêm chút.
Đều là Minh Châu thích.
Lục Khiêm bế Thước Thước đến phòng trẻ em của bé.
Ông đặt thằng bé ở giường, cởi áo khoác , Thước Thước hiếm khi thiết với ông như .
Có chút ngại ngùng.
Lục Khiêm xổm, nhẹ giọng : 'Để bố xem thử vết thương!"
Áo len màu trắng vén lên, ở chỗ bụng nhỏ trắng thon một vết thương hai xăng, vết thương lớn nhưng cũng đủ để một cha đau lòng.
Lục Khiêm cẩn thận sờ , hỏi: "Có trách bố ?” Thước Thước lắc đầu.
ánh của Lục Khiêm, bé nhẹ nhàng gật đầu nhưng .
Cậu từng đàn ông con trai .
Lục Khiêm nghiêng qua, trán tì bé khàn giọng : "Sau bố sẽ luôn bên con!"
Thước Thước ôm cổ của ông, vô cùng ngoan. Điện thoại trong túi áo của Lục Khiêm vang lên. Ông cuộc gọi đến là Lam Tử Mi gọi đến.
Lục Khiêm máy, ông nghĩ cuộc gọi lẽ liên quan đến Manh Manh.
Quả nhiên giọng của Lam Tử Mi căng thẳng: "Lục Khiêm, mà dám kêu nhà họ Lục giành Manh Manh với ! Anh còn dám kêu Hoắc Minh kiện vụ ."
Lục Khiêm im lặng đôi chút.
Ông thấp giọng: "Nếu như cô đối xử với Manh Manh ai can thiệp cuộc sống của cô! Ban đầu đứa trẻ nên sinh , bây giờ càng nên trở thành công cụ của cô, tại viêm phổi trong lòng cô rõ nhất. Tử Mi buông tay , cho cô và con gái của cô một con đường sống !"
Lam Tử Mi nhẹ.
"Tôi , vụ kiện thắng nổi!" "Lục Khiêm, nhà họ Hoắc thật xem trọng !"
"Hoắc Minh vì Ôn Noãn rời khỏi giới luật mà vì mà ! Thật sự khiến khác cảm động!"
Không đợi Lục Khiêm chuyện, Lam Tử Mi cúp điện thoại. Lục Khiêm điện thoại. Thước Thước ở bên cạnh mặt căng thẳng, bé cũng thấy cuộc điện thoại .
Lại là Manh Manh đó! Đợi bé lớn , sức nhất định sẽ ở cô bé cưỡi ngựa!
Lục Khiêm hồn, ông xoa đầu của Tiểu Thước Thước: "Đó là con cấp của bố, tên là Manh Manh, tên đầy đủ là Lục Huân."
Thước Thước lên vai của bố.
Khuôn mặt nhỏ trắng ngần đó điều suy nghĩ. Minh Châu lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ chính .
Trang trí kiểu Pháp và lãng mạn, đặc biệt cả mảnh màn che ren mỏng của cửa sổ sát đất, Minh Châu thích.
Cô yên tĩnh chăm chú. Mắt ánh lên một tầng nước.
Cô nắng chiều ở bên ngoài cửa sổ sát đất, ở chân trời ánh lên màu đỏ rực.
Cúi đầu là nhẫn kim cương do Lục Khiêm tặng.
Lục Khiêm dỗ con trai trong thì thấy cô đang cúi đầu nghịch nhẫn kim cương, một bộ dạng trầm tư.
Ông qua từ lưng ôm lấy eo của cô.
Minh Châu vùng nhưng cũng trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi ông: "Thước Thước ngủ !"
Lục Khiêm ừm một tiếng.
Ông : "Ngày mai dẫn thằng bé bệnh viện kiểm tra ! Anh cứ yên tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1065-1069-ke-hoach-lui-lai.html.]
Minh Châu phản đối.
Thước Thước thích Lục Khiêm, ông rút thời gian ở cùng con trai, cô cũng lý do gì phản đối.
Thái độ của cô lạnh nhạt.
Trong lòng Lục Khiêm khó chịu, ông vô thủ đoạn dỗ khác nhưng bây giờ lấy chiêu nào cũng đều là tôn trọng với cô, cuối cùng ông chỉ hôn cô một cái: "Anh làm bữa tối!"
Minh Châu kêu ông : "Không giúp việc ?" Lục Khiêm về.
Ông ở mặt cô, vén tóc cô lên giọng khàn cái gì: "Em đau lòng ?”
Minh Châu nghiêng đầu qua: "Em !" Ánh mắt của Lục Khiêm sâu xa.
Một lúc , ông ông nhẹ nhàng: "Anh xuống nhé! Em xem cần thêm gì nữa !"
Lần Minh Châu gọi ông .
Cô ở đó, lưng là ánh chiều tà hoàng hôn chiếu khiến cô trở nên mơ hồ.
"Lục Khiêm, em chấp nhận phản bội!" "Em chỉ cho một cơ hội."
Cô từ từ đến bên cạnh , nhẹ nhàng nhưng kiên định : "Chuyện đó khi nào kết thúc thì chúng khi nào tổ chức hôn lễ." Lục Khiêm ừm một tiếng.
Hai , ánh mắt đều ý vị sâu xa.
Quá khứ Lục Khiêm yêu Minh Châu nhưng nhiều hơn là sự yêu thương đối với cô gái nhỏ, ông thích bộ dáng kiêu ngạo của cô, thích cô đau cũng ôm ông gọi là chú Lục.
Bây giờ cô lớn thành phụ nữ , cảm giác đó càng khiến khác say đắm.
Lục Khiêm xuống lầu làm bữa tối.
Minh Châu thu dọn đơn giản một chút bắt đầu kịch bản.
Kịch bản là Ôn Noãn đề cử, nó thích hợp với diễn xuất của cô, diễn một cô cả.
Minh Châu xem xong, cũng thích. Cô xem vô cùng mê mẩn.
Lục Khiêm lên lầu kêu cô ăn cơm, cô mới ngước mắt, cổ chút đau nhức. Lục Khiêm cầm kịch bản lên, tiện tay lật vài trang. Ông nhịn một cái.
Minh Châu chút thẹn quá hóa giận, đúng kịch bản chút ấu trĩ nhưng cô là mới thể mới bắt đầu đóng chính kịch !
Cô đỡ cổ với lấy.
cẩn thận để bản ngã ông.
Hai cơ thể rơi xuống sô pha, đan vô cùng ám . Cho dù bọn họ từng nhiều nhưng kích thích đột nhiên đến như vẫn khiến cho cả hai dễ dàng, đặc biệt là Lục Khiêm, vốn dĩ ông thích ôm cô.
Minh Châu tự tại, vén tóc tai. "Anh dậy!"
Lục Khiêm những dậy còn ôm lấy cơ thể cô, hôn nhẹ lên môi cô, dịu dàng : "Còn giận ?"
Cô thành thật gật đầu.
Thần thái bộ dạng đó vô cùng giống Lục Thước.
Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, dục vọng cũng tình cảm dịu dàng.
Mặt của ông dán chặt cô, làn da ấm nóng dán chặt , ông nhẹ giọng : “Anh đền chú Lục cho em ? Đừng giận nữa, cô gái thích như , giận sẽ nếp nhăn đó."
Minh Châu ông đè ở . Tiến thoái .
Cô đỏ mắt: "Nếu là trai, căn bản em theo về." Lúc đó Hoắc Minh như : Con đường phía dù em cũng đến mới ! Nếu như thì đầu , bất cứ lúc nào cũng sẽ đợi em.
Minh Châu cảm kích luôn vĩnh viễn đợi cô ở phía . Cô cáu giận đánh ông một cái.
Xem như phát tiết cũng xem như bịt kín những vết nứt nhỏ đó.
Lục Khiêm ghé đến hôn cô, hôn sâu, trêu đùa cơ thể của phụ nữ trưởng thành.
Dù còn ăn cơm nên dám quá mãnh liệt.
Cuộc sống tiếp theo trái khá yên bình. Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc quyền thế, thủ đoạn tày trời.
Hoắc Minh là luật sư giỏi nhất giới luật sư, tay thì vụ kiện nào thua.
Vụ án tiến hành vô cùng thuận lợi.
Sau tra thẩm đầu tiên, Manh Manh cũng chính là Lục Huân xử giao cho bố Lục Quân.
Bố của Lục Quân vui mừng thôi.
Bọn họ dẫn theo Manh Manh đặc biệt lên phía Bắc, đến thành phố B để cảm ơn Lục Khiêm.
Khi đến cũng thông báo, đến cửa biệt thự của Lục Khiêm mới với bảo vệ.
Lục Khiêm đang ở cùng con trai.
Người giúp việc ở trong nhà chạy đến, biểu cảm chút phức tạp: "Ông chủ, ngoài cửa hai gặp ông! Còn dẫn theo một cô bé khá xinh !"
Lục Khiêm đoán , ông chút khó xử. Nhìn Minh Châu.
Mắt cô đỏ, nhưng cũng hiểu nguyên tắc: "Người cũng đến ! Anh gặp !" Lục Khiêm sờ vai cô, nhẹ nhàng vuốt.
Minh Châu gặp nên lên lầu.
Lục Khiêm bóng dáng cô một lúc với giúp việc: 'Mời bọn họ !"
Khuôn mặt trắng của Lục Thước ngẩng lên, trong sáng hỏi: "Là Lục Huân ?"
Lục Khiêm khá bất ngờ.
Ngay lúc , bố Lục Quân dẫn theo Manh Manh đến, mang theo nhiều đặc sản của thành phố C, của Lục Quân còn cố ý mua một đồ trẻ
Bà Thước Thước, vô cùng nhiệt tình.
"Là Thước Thước ! Từ lâu thư ký Liễu là một đứa trẻ khôi ngô."
Khuôn mặt nhỏ của Lục Thước ngây thơ vô tội. Lục Khiêm khác khen con trai, tâm trạng khá .
Ông Manh Manh cũng khá thích, nhưng lo lắng đến tâm trạng của Minh Châu nên đến bế.
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu chút thất vọng.
Lục Thước qua bế cô bé: "Bố khá bận, đến bế em nhé!" Lục Khiêm khá bất ngờ.
Bố Lục Quân chỉ cảm thấy hai đứa trẻ khá duyên nên mặc bọn chúng chơi, ở phía đầu tiên Lục Thước lộ răng nanh, doạ cho Manh Manh thét lên, còn dám .
Manh Manh trở về sảnh cứ đòi về.
Bố Lục Quân còn nhiều chuyện với Lục Khiêm.
Ví dụ như bọn họ để Manh Manh ở thành phố B, Lục Khiêm chăm sóc cũng tồi.
Manh Manh sống c.h.ế.t chịu. Cô bé Lục Thước, nhẹ nhàng cắn môi...
Bố Lục Quân chỉ đành tiếc nuối rời , ngay cả một bữa cơm hồn còn kịp ăn.
Tiễn bố Lục Quân .
Lục Khiêm , đứa con trai dễ ngượng ngùng đỏ mặt của ông đang ở sô pha truyện cổ tích, thẳng tắp dáng.
Lục Khiêm ý.
Ông lên lầu an ủi Minh Châu, chuyện lúc nãy chắc chắn trong lòng cô sẽ Minh Châu đang dựa cửa sổ sát đất, lặng lẽ phong cảnh.
Lục Khiêm qua, nhẹ giọng lên tiếng: “Giận ?" Minh Châu nghiêng mặt qua, ông.
Đường nét mặt cô mượt, ánh sáng dịu vô cùng . Lục Khiêm kiềm sờ mặt cô.
Minh Châu mềm giọng : "Bọn họ từ xa xôi đến, em cũng hiểu đạo lý như !... Sao ở ăn bữa cơm?”
Lục Khiêm . "Manh Manh cứ đòi ."
"Con bé bình thường như ! Bình thường khá ngon nhưng hôm nay cứ yên."
Minh Châu ông. Lục Khiêm cũng cảm thấy bản lỡ lời.
Ông thấp giọng hỏi cô: "Còn giận ? Bây giờ thứ định, Manh Manh bố của Lục Quân chăm sóc, còn gì lo lắng nữa!"
Minh Châu ừm một tiếng.
Cô cũng đưa một câu trả lời chi tiết.
Lục Khiêm với cô lâu như , ông là nhân vật như thế nào, chút tâm tư đó của cô ông vẫn hiểu , lúc bầu khí , dù lâu cô chuyện như với ông .
Lục Khiêm cởi hai nút áo .
Ông đắn đo : "Anh đóng cửa?"
Minh Châu lắm: "Thước Thước còn ở lầu mà!"
Lục Khiêm dậy, đóng trái cửa phòng khi trở ông ôm cô tì ở cửa sổ sát đất.
Ông sờ hôn, giọng cũng rõ: "Thằng bé đang sách! Anh cảm thấy thời gian thằng bé ở chỗ Minh , Minh dạy trẻ con khá ."
Ông đến gấp gáp. Minh Chân ngẩng cổ lên, giả vờ từ chối.
Trước gây một tháng, bọn họ ở cùng nhưng thật sự một cũng .
Lúc , Lục Khiêm cũng thật sự nhịn .
Trong lúc gần gũi, ông đóng màn cửa cái xoạc, chiếm hữu cô ngay chỗ .
Cơ thể của cô vô cùng mảnh khảnh.
