Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1060 - 1064
    Cập nhật lúc: 2025-10-05 15:57:25
    Lượt xem: 22 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô xong thì cúp điện thoại Minh Châu lý trí : “Anh suy nghĩ cho kỹ .” Cô xong thì cúp điện thoại.
Lục Khiêm chậm rãi đặt điện thoại xuống, ông trong xe, cầm điếu thuốc chậm rãi hút... Hút xong một điếu thuốc, ông vẫn lái xe đến sân bay.
Minh Châu bay từ lâu . Lục Khiêm mua vé máy bay sảnh chờ.
Ông chọn một chỗ để xuống, lặng lẽ những chiếc máy bay bay lên hạ xuống.
Hoắc Minh dẫn Minh Châu và Thước Thước về chỗ . Trong phòng khách, Sùng Quang đang chơi với Tiểu Thước Thước.
Hoắc Tây đang đánh đàn dương cầm, dáng bé nhỏ thẳng tắp, khí chất.
Hoắc Minh một tay ôm Thước Thước, tay kéo theo hành lý.
Minh Châu thấy cô quấy rầy.
Hoắc Minh cẩn thận từng li từng tí đặt Lục Thước xuống, liếc đôi mắt đến đỏ ửng của cô : “Không em vẫn làm việc , bình thường ai sẽ chăm sóc Thước Thước, em bố ngày nào cũng cằn nhằn em. Anh cho em , chuyện rắc rối giữa em và Lục Khiêm bố còn , nếu họ chắc chắn sóng gió nổi lên!”
Từ đến nay Minh Châu đều sợ , cô chỉ thể . Ôn Noãn mang thai.
Thấy Thước Thước bệnh, cô tự nấu canh.
Hoắc Minh sợ tức giận chuyện quá nặng lười nên trực tiếp bếp với vợ.
Anh rón rén gần, ôm cô từ lưng. Ôn Noãn dừng .
Cô hỏi nhỏ: “Anh về ?” Hoắc Minh ừ một tiếng.
Chuyện Ôn Noãn , cô từ chỗ bà cụ, Lục Khiêm và Minh Châu cãi , cô kẹp ở giữa là khó xử nhất, cũng may Hoắc Minh vẫn đối xử với cô như .
Hoắc Minh cắn một cái chiếc cổ mịn màng của cô.
Anh khó chịu : “Cậu lớn tuổi vẫn làm khổ thế!”
Ôn Noãn cắn môi: “Ông mới bao nhiêu tuổi chứ!”
“Hơn nữa, so sự thiếu đạo đức với ông thật ?”
Hoắc Minh nhẹ: “Anh dám! Không , cảm ơn Tổng Giám đốc Ôn bỏ qua mối thù năm xưa.”
Ôn Noãn ninh xong canh.
Cô dịu dàng : “Đừng lắm lời! Hai ngày an ủi cô .” Mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh chăm chú vợ của , chỉ thấy sự bình tĩnh thong dong của cô. Tháng năm lẽ sẽ để cô già yếu, nhưng càng làm cô sự quyến rũ thành thục.
Anh cực kỳ rung động.
Ôn Noãn suy nghĩ của , nhẹ nhàng sờ lên mu bàn tay . Hoắc Minh dịu dàng .
Vốn Ôn Noãn bầu bạn với Minh Châu.
Minh Châu chuyện, còn đưa Thước Thước ngủ. Nửa đêm biệt thự vang lên tiếng ô tô.
Một chiếc xe đua màu đen chậm rãi biệt thự, khi xe dừng một bóng hình cao gầy .
Minh Châu chỉ lặng lẽ .
Cô thấy bên cạnh xe, ông cũng lên ngay mà lấy một điếu thuốc, châm thuốc, mạnh mẽ hít , cứ như đang nâng lên tinh thần .
Minh Châu thấy đau đớn.
Cô nghĩ, nếu như đứa bé thì mấy! Trên vai cô thêm một cánh tay.
Cô sang, là Hoắc Minh.
Hoắc Minh mặc đồ ngủ màu đen, vỗ nhẹ vai em gái: “Người chạy đến gặp ! Anh ôm Thước Thước phòng bọn .”
Minh Châu còn thêm gì, nhưng cô thể một chữ nào. Hoắc Minh đến bên giường. Anh dịu dàng ôm lấy Thước
Thước, mới hai bước bé tỉnh, ôm lấy cổ mềm mại hỏi: “Bác?” Hoắc Minh hôn bé: “Hai bác ngủ với Thước Thước đó.” Tiểu Thước Thước động đậy nữa.
Cậu bé vẫn thích em gái trong bụng bác gái. Hoắc Minh ôm Thước Thước về phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ ánh đèn ấm áp, Ôn Noãn cũng tỉnh, cô còn cố tình pha một ly sữa bò.
Thước Thước xuống ôm sữa, thỏa mãn uống một . Một lúc , bé còn lén sờ bụng của Ôn Noãn.
Ôn Noãn nghiêng , dịu dàng với bé: “Em gái tên là Hoắc Kiều, bác của cháu đặt tên đấy.”
Lục Thước thích cái tên .
Cậu bé thấy hơn so với Manh Manh gì đó nhiều.
Cậu nhóc uống sữa bò xong dễ ngủ, đợi đến khi bé thở sâu, Ôn Noãn nhẹ: “Bọn họ cãi khó chịu, trai như thật sự yên tâm để hai bọn họ ở cùng một phòng, sợ bắt nạt Minh Châu ?”
Nghe , Hoắc Minh nhẹ.
Anh chạm tay cô và vuốt ve nó nhẹ nhàng, phần trêu chọc.
“Bọn họ còn con ! Có gì làm qua ?” Mặt Ôn Noãn đỏ lên. Cô chuyện nghiêm túc với mà cứ sang mấy chuyện khác, cũng may trời tối nên Hoắc Minh thấy.
Hoắc Minh nổi tâm tư. ở giữa một đứa trẻ, thể làm gì , một ít cũng .
Bàn tay sờ bụng của cô, nhỏ giọng : “Ôn Noãn, chúng lâu làm !"
Ôn Noãn gì.
Cô cũng hiểu hứng thú với phụ nữ thai như !
Cô mang thai sáu tháng, dù mấy thì dáng cũng còn nữa.
Hoắc Minh giải thích.
Anh là đàn ông, suy nghĩ và cảm xúc của đàn ông, Ôn Noãn thể hiểu .
Bên , Lục Khiêm lên tầng.
Ông trực tiếp đến phòng ngủ mà nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Minh Châu cũng sợ ồn ào nên đến gần mở cửa cho ông.
Lục Khiêm bên ngoài, bận rộn mệt mỏi.
Trên ông vẫn là chiếc áo sơ mi xanh da trời và quần tây hôm nay, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác màu đen.
Ông thẳng mà ở cửa lặng lẽ cô . Minh Châu đầu chỗ khác: “Vào !”
Ông giơ tay nhẹ nhàng sờ mặt cô vài , dịu dàng : “Mới mấy ngày mà gầy nhiều !”
Cô bên cạnh.
Lục Khiêm , một vòng: “Thước Thước ?” “Anh em ôm !”
Minh Châu nhẹ, cô đoán ông ăn cơm cũng rửa mặt nên cầm dép lê cho ông . Sau đó, cô xuống tầng tìm một gói mì tôm cho ông ăn, thêm cả hai cái chân giò hun khói.
“Anh ăn tạm ! Bây giờ chắc em đang giận , khả năng chuẩn đồ ăn cho .”
Giọng của cô trong đêm mềm mại. Lục Khiêm cởi áo khoác khay nhỏ.
Thật ông ít khi ăn những đồ như mì tôm, nhưng thỉnh thoảng Minh Châu cũng ăn.
Cô nấu cơm, mấy năm nay ở bên ngoài chắc ăn ít. Trước khi Lục Khiêm ăn, ông nhẹ nhàng hỏi: “Em cũng giận mà, em chịu lấy đồ ăn cho ?”
Ông vốn cho rằng cô trả lời, nhưng cô nhạt.
“Tình cảm là một chuyện! Cuối cùng vẫn là bố của Thước Thước!” Lục Khiêm cau mày.
Ông hài lòng với câu trả lời , khi ăn một miếng, ông nhịn hỏi tiếp: “Anh chỉ là bố của Thước Thước thôi ? Anh chú Lục của em ?”
Minh Châu gì.
Chú Lục, với cô mà , đây là cách xưng hô từ lâu . Không chỉ vì tuổi tác của cô lớn dần mà còn vì quan hệ của bọn họ, bây giờ trở thành như , cô thể gọi hai chữ nữa.
Sau cãi , bọn họ lạnh nhạt hơn nhiều.
Rõ ràng lúc ăn tết, bọn họ còn cực kỳ quấn quýt .
Lục Khiêm thật sự đói bụng, mì tôm vốn ngon gì mà ông cũng ăn hết sạch.
Xong, ông lấy một điếu thuốc lá.
Ông rút , nhưng ngại cô , cuối cùng cũng hút.
Lục Khiêm cô , nhỏ: “Em đến đây ? Để ôm eml” Minh Châu đến gần, cuối cùng là ông chủ động tới.
Ông ôm lấy cô, đầu tiên ông hôn lên tóc cô, đó là con mắt, bờ môi...
Ông hôn theo thứ tự.
Khi hôn sâu, Minh Châu đồng ý, đôi mắt đỏ hồng làm. Lục Khiêm trong lòng cô thấy thoải mái.
Ông kề sát môi cô, nhỏ: “Anh chỉ hôn em thôi! Minh Châu, cãi to như chỉ em khó chịu, cũng mệt!” Cô khó chịu mặt chỗ khác.
Cho đến bây giờ ông vẫn cho cô một câu trả lời chính xác, thật cô lựa chọn của ông .
Đứa bé , ông vẫn quan tâm. Minh Châu sức để cãi với ông. Cô bình tĩnh nhẹ: “Những năm nay bên cạnh, em sớm quen ! Thước Thước cũng gần thì ít mà xa thì nhiều, Lục Khiêm, thật chúng thể cần...”
Sắc mặt của Lục Khiêm trắng bệch. Ông ý của cô, cô từ bỏ .
Ông cô chăm chú, giọng đè xuống chút thấp: "Minh Châu, chuyện khiến em uất ức ! em cho chút thời gian ?”
Minh Châu xoay mặt qua, ngoài cửa sổ.
Cô nhẹ giọng : "Lục Khiêm, em chỉ sống cuộc sống bình yên." "Anh là ông Lục hô mưa gọi gió cũng quan trọng. Quan trọng là cùng với em và Thước Thước thể sống cùng , khác làm phiền."
Chuyện đang giằng co.
Trong lòng cô thất vọng, nhưng tình cảm nhiều năm thể buông là buông chứ.
Minh Châu dựa sô pha, khuôn mặt tiều tụy.
Cô thấp giọng : "Không còn sớm nữa, em dẫn đến phòng khách!" Lục Khiêm bế cô lên, về phía giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1060-1064.html.]
Minh Châu kinh ngạc.
Cô đánh vai của ông: "Lục Khiêm làm gì đó!"
Ông đặt cô trong chăn, đó thuận theo cơ thể của cô sờ đến chân của cô, lạnh, ông lấy bàn tay hơ nóng cho cô... Trong lúc đó cô luôn đỏ mắt ông.
Lục Khiêm cúi đầu cô: "Anh sẽ ngủ ở đây!"
Minh Châu xoay mặt chỗ khác: "Anh ngủ phòng khách!"
Lục Khiêm gì, từ giường xuống nhẹ nhàng đến nhà vệ sinh.
Ở đây còn một bộ áo tắm của ông, ông tắm xong thì .
Đè lên giường, Minh Châu lưng với ông, ông nhẹ nhàng ôm cô lòng.
Cơ thể của Minh Châu cứng đờ. Cô thấp giọng: “Anh đừng đụng em!"
Ông mong cô thể hiểu ông, nhưng ông cũng điều lý
Những năm nay, ông cho cô quá ít . Ông im lặng.
Minh Châu im lặng .
Điều cô trách ông là rõ ràng bọn họ thể hạnh phúc nhưng dây dưa thị phị. Rõ ràng ông là thông minh như thế thể nào tâm tư của Lam Tử Mi nhưng ông vẫn bước .
Trong đêm khuya vắng lặng.
Ông thấp giọng một tiếng: "Xin !"
Minh Châu trả lời, chỉ là vai gầy run lợi hại. Buổi sáng ngày hôm .
Lục Khiêm tỉnh dậy là tám giờ sáng.
Tay sờ thì thấy bên cạnh .
Ông dậy đồ, trực tiếp chạy xuống lầu một. Ở nhà ăn, Hoắc Minh đang xem báo.
Áo sơ mi đen, quần tây xám đậm, tóc ngắn cắt chỉnh tề. Cả đều vô cùng rạng rỡ.
Ngồi bên cạnh Sùng Quang, Tiểu Hoắc Tây, Doãn Tư còn Thước Thước.
Rõ ràng đều là con nít nhưng Hoắc Minh cách để bọn chúng yên tự ăn cơm hơn nữa còn chăm sóc lẫn , sạch sẽ.
Đặc biệt là Hoắc Doãn Tư, đó chính là đồ chơi dành riêng cho Hoắc Tây. Nhìn thấy Lục Khiêm xuống lầu, Hoắc Tây vui vẻ gọi một tiếng ông . Lục Khiêm bế cô gái nhỏ lên, bên cạnh Lục Thước.
Tiểu Thước Thước buồn bã.
Cậu bé cũng gọi một tiếng ông theo, Lục Khiêm nổi giận mà là nhẹ nhàng xoa đầu của bé: "Là kêu gọi ?” Lục Khiêm cúi mặt xuống.
Lục Khiêm mắng một tiếng đồ ngốc, hỏi: "Vết thương còn đau ?” Tiểu Thước Thước lắc đầu. Cậu bé chút thất vọng : "Chỉ là hơn nửa tháng mới học." Lục Khiêm an ủi mấy câu.
Lúc Hoắc Minh gấp báo , chút lười nhác : "Cậu, tối hôm qua ngủ ngon ?”
Lục Khiêm tâm trạng chuyện phiếm với . Hoắc Minh hứng thú.
Anh kiêu ngạo uống một ngụm cà phê đen, cố ý xem thường: "Cậu bôn ba mệt mỏi, nhớ chăm sóc nhan sắc một chút! Quên với , thật Minh Châu yêu cái , nếu già như chăm chút bề ngoài cho thì e là kết hôn thành !"
Lục Khiêm hận cái miệng của !
Hoắc Minh tiếp tục uống cà phê, khoé môi cong lên. Lúc , Ôn Noãn xuống.
Cô mang thai cơ thể nặng nề, mỗi ngày thức dậy tương đối trễ, con cái trong nhà cơ bản đều là Hoắc Minh chăm sóc.
Thấy cô xuống.
Hoắc Minh lập tức dậy đỡ cô, còn dáng vẻ như ban nãy. Lục Khiêm thấy ngưỡng mộ.
Ôn Noãn xuống, nhẹ nhàng gọi tiếng .
Lục Khiêm thương cô, nhẹ nhàng : "Làm phiền con với Minh !"
Ôn Noãn mỉm.
Cô : "Nghe thưa kiện, ý của Minh là vụ kiện để lo." Lục Khiêm chút bất ngờ.
Hoắc Minh tiện tay lật tờ báo, giọng nhàn nhạt: "Cháu là vì Minh Châu!"
Ân tình , Lục Khiêm vẫn nợ.
Dùng bữa sáng xong, ông cùng Hoắc Minh phòng sách, thảo luận về vụ án.
Trong phòng sách chỉ hai đàn ông, đương nhiên thể thiếu việc nhả khói.
Nói về vụ án xong, ngón tay dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng phủi nhẹ tàn thuốc, đôi mắt của híp hỏi: "Minh Châu còn giận dỗi với ? Cậu, chuyện cháu thể hiểu con bé nhưng cháu cũng thể hiểu cho !"
Lục Khiêm dây dưa với Lam Tử Mi, ông là buông con của Lục Quân.
Chuyện của đàn ông với đàn ông cơ bản giống .
chuyển chủ đề, : " cháu chỉ một đứa em gái, vì cháu cũng chỉ cho cơ hội một ! Có thể giúp cháu giúp , còn về của hai thì tự xem hai !"
Kết quả tệ nhất chính là: Anh nuôi Minh Châu cả đời. Lục Khiêm cũng híp mắt Hoắc Minh.
Ông còn nhớ thằng nhóc chuyện của ông với Minh Châu là đầu tiên xông đến thành phố C đánh một trận với ông.
Năm tháng cho Hoắc Minh trưởng thành, nho nhã.
độ tuổi của Lục Khiêm qua nổi sự thử thách của năm tháng. Hoắc Minh nhiều, chuyện vui lắm nên sợ lên cơn. Trở về Ôn Noãn vui.
Lục Khiêm ở cùng với Thước Thước ở buổi sáng, khi sắp buổi trưa ông đến hiện trường chụp hình của Minh Châu.
Minh Châu thấy ông. Trong lúc rảnh rỗi khi chụp hình, cô đến. Lục Khiêm vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, trưởng thành sạch sẽ cao ráo. Minh Châu cao mét bảy nhưng vẫn ngẩng đầu ông.
Bốn mắt .
Lục Khiêm với giọng nhẹ nhàng, thấp giọng : 'Bà cụ chút khoẻ, về thành phố C một chuyến."
Nói xong chút buồn phiền.
Hai tay để trong túi quần, ông khổ: “Sau đó còn mấy hạng mục bàn!”
Minh Châu hiểu rõ ý của ông.
Ông thể bào cứ ở thành phố B , ông từ chức, ở độ tuổi của ông bắt đầu nỗ lực nhiều.
Nghĩ đến đây, thái độ của cô mềm dịu chút. “Khi về nhớ chú ý an !”
“Lần vẫn là dẫn theo thư ký Liễu bên cạnh ."
Lục Khiêm nhạt: “Em nhớ là nhớ chú Liễu của em?” Mắt của Minh Châu chút đỏ. Lúc , nhiếp ảnh gia gọi qua đó.
Trạng thái của cô , điều chỉnh khá lâu đặc biệt là mắt nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Lục Khiêm thấy khó chịu.
Ông yên ở đó lâu mới rời .
Trong lòng ông nghĩ rõ ràng hai ở bên , thể mỗi một chỗ. Cô làm cô cả của nhà họ Hoắc cần chứng minh với ông điều gì. Ông vẫn là ông Lục kính trọng, cần vì tương lai của một cô gái mà chịu trách nhiệm.
bọn họ vẫn từ bỏ tất cả, chạy về phía đối phương. Mắt của Lục Khiêm đỏ lên.
Độ tuổi của ông thích hợp thể hiện tình cảm bên ngoài, đặc biệt là nhiều như thế, bạn hợp tác của cô, kim chủ thương nghiệp của cô.
Lục Khiêm vẫn qua đó. Ông ở mặt cô.
Cô ngơ .
Mọi xung quanh cũng yên tĩnh, đều nhận đây là ông Lục. Lục Khiêm nhẹ nhàng : "Qua hai ngày nữa đến."
Minh Châu lên tiếng chỉ là ông, ông dịu dàng vén tóc cho cô, thấp giọng : "Cho dù lớn tuổi hơn em nhiều, cho dù bây giờ thứ nhiều nhưng vẫn kết hôn với em."
Ông xong thì rời .
Minh Châu ở đó, nhẹ nhàng cắn môi. Buổi tối cô ý trốn.
một cuộc điện thoại của Hoắc Minh lôi cô về: "Con trai của em cần nữa ? Hoắc Minh Châu cho em , chị dâu em đang mang thai đừng mong vứt con cho cô ."
Từ đến nay Minh Châu luôn sợ . Cô chỉ đành chạy xe đến biệt thự.
Ôn Noãn vẫn giống như khi, đối đãi dịu dàng với cô, cô chút băn khoăn.
Hoắc Minh dựa sô pha.
Anh liếc cô mang theo giọng kiêu ngạo: "Thấy ông già đó ? Nói chung như thế nào ?"
Minh Châu lắp bắp. Tiểu Hoắc Tây ghé sát, bò trong lòng Hoắc Minh: "Bố, ai là ông gì?" lời thể để trẻ con . Báo cáo đầu tiên của Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Minh vỗ m.ô.n.g tròn ủn: "Tìm Sùng Quang chơi !" Hoắc Tây mặt mày ủ rũ. Trương Sùng Quang đang xem tài liệu!
Minh Châu ngượng ngùng hỏi: "Sùng Quang nhỏ như xem tài liệu ?"
Hoắc Minh lý chẳng sợ: "Vì hai vợ chồng em nhanh chóng đón Thước Thước , nếu ở chỗ cũng là cách bồi dưỡng như thế." Minh Châu: ...
Hoắc Minh cô, giọng hoà hoãn .
Anh sờ đầu của em gái, nhẹ giọng : "Anh giúp ông kiện vụ ! Đứa trẻ chắc chắn thể lấy về , chỉ là cô Lam đó bại danh liệt! Minh Châu, em thể lựa chọn cắt đứt với ông bởi vì em để ý vì chuyện ! Lục Khiêm ông đối với em cũng hy sinh khá nhiều, nếu như ông từ chức thì vị trí nghĩ thôi cũng kinh sợ, nhưng ông vẫn lựa chọn từ bỏ, làm một kinh doanh bình thường."
Minh Châu chứ.
Hoắc Minh cô buông lỏng , nhẹ nhàng đè đầu của cô lên vai .
"Cho ông một cơ hội!"
"Nếu như ông còn tái phạm, em trừng trị ông cũng muộn."
Giọng của Hoắc Minh dịu dàng gợi cảm: "Bây giờ buông bỏ, cũng đáng tiếc vì hai !"
Minh Châu hiếm khi thấy dịu dàng như .
Tình cảm của hai em bọn họ , trong lúc cô uất ức giống như tìm chỗ dựa, nhào vai đến đau lòng. Hoắc Minh xoa đầu của cô.
Trong lòng Minh Châu luôn là cô gái ngốc nghếch hiểu gì, dự cảm Hoắc Kiều của sẽ giống cô, cũng là một cô gái ngốc nghếch...
