Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1050 - 1054: Cơ thể Minh Châu cứng lại

Cập nhật lúc: 2025-10-05 15:45:16
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơ thể Minh Châu cứng .

Có tiếng bước chân phía , cô là ông đến.

hề thấy ông một chút nào, cô ông đến để dỗ dành cô, giải thích với cô, nhưng... Còn gì đáng để giải thích nữa!

lên tiếng. cô cũng lóc om sòm ở bên ngoài. Một Minh Châu yên tĩnh như làm trái tim Lục Khiêm bất an.

Ông cạnh cô, nhẹ nhàng sờ đầu con trai, với giọng khàn dịu dàng: “Sao em đến mà ?”

Minh Châu trả lời.

Hai gặp tình trạng bế tắc đến đáng sợ.

Lục Khiêm chậm: “Đứa bé của !” Nghe thấy lời , Minh Châu đau đớn.

Chẳng lẽ quan hệ giữa hai họ yếu ớt đến mức ông giải thích cả chuyện ? Ông nên giải thích vì ông cùng với Lam Tử Mi ?

Năm đó phụ nữ làm hại cô như .

Khi cô chia tay với Lục Khiêm, ông giữ cô bên cạnh làm việc thì cô gì.

đến bây giờ nên vẫn ở đây. Cô ở tận thành phố B, mà ông và Lam Tử Mi ở cạnh như vợ chồng.

Nếu như là Hoắc Minh Châu của quá khứ lẽ sẽ thèm quan tâm mà rời .

bây giờ cô Thước Thước , bọn họ còn hôn ước, nhưng điều làm cô nể nang.

. Cay đắng làm .

Lục Khiêm cũng hiểu cô, ông cô đang giận vì chuyện gì, khi cân nhắc một lúc ông vẫn thẳng với cô: “Đứa bé là con của Lục Quân! Chắc em vẫn còn nhớ Lục Quân! Minh Châu, đứa bé học tiểu học , nhà của con bé ở thành phố C.”

Ông thể, thể làm con của Lục Quân xa rời quê hương. Vì tình cảm của Lục Khiêm.

Ông giải thích rõ ràng, nhưng Minh Châu chỉ thấy lưng tê tái.

Con gái của Lục Quân.

Nghĩ đến lí do Lục Quân chết, Minh Châu tròn mắt nhạt: “Anh bắt đầu chuộc tội ? Đồng nghiệp của c.h.ế.t đáng tiếc, còn em thì ?”

Thanh xuân mà cô từng nỗ lực năm , cô cũng chịu khổ. Điều đó ý nghĩa gì ?

Nếu trong lòng ông cô, dù ông đuổi Lam Tử Mi thì ông cũng sẽ chút quan hệ nào với cô .

Rất nhiều chuyện thể để những bên cạnh làm giúp.

ông làm , ông ôn con của Lục Quân và Lam Tử Mi. Mà con trai ruột của ông trơ mắt bố ôm con của khác.

Tình yêu là ích kỷ, Minh Châu tự nhận thấy cô vĩ đại như . Dưới ánh đèn trắng xóa, cô nâng mí mắt mệt mỏi lên, nhẹ nhàng : “Dù đền bù tổn thất chuộc tội, em cản , nhưng Lục Khiêm, nhớ kỹ, em nghĩa vụ gì hết.”

Tuổi trẻ của phụ nữ hạn.

Minh Châu lấy nhiều kinh nghiệm từ chỗ trai và Ôn Noãn.

Tự bản cô cũng từng đau đớn qua. Cô thấy cô dạy dỗ nhiều .

Nếu là lúc , khi cô những lời chắc chắn cô sẽ dám ông.

bây giờ còn quan trọng nữ, cô thẳng mắt ông, cuối cùng câu : “Hôn lễ của chúng lùi ! Sau khi giải quyết hết tất cả chuyện cần thiết !”

Sợ ông hiểu, cô còn : “Trong cuộc hôn nhân, chỉ ba chật chội , đừng đến thứ tư.”

thánh. Cô ghét đứa bé gái , nhưng cô thích Lam Tử Mi. Vẻ mặt Lục Khiêm nghiêm túc.

Ông : “Anh hề ý định thứ tư! Anh chỉ đứa bé một chút thôi, cũng sẽ gặp nữa!” Minh Châu nhạt, cô cãi ông. Cô tin cách làm của Lam Tử Mi.

Yết hầu của Lục Khiêm di chuyển, ông cảm giác như đang đ.ấ.m lên bông, ông cũng cảm nhận sự quyết tâm của Minh Châu.

Bầu khí ngưng đọng . lúc Thước Thước tỉnh dậy. Cậu bé xoa mắt Lục Khiêm, từ đến nay nhóc đều sợ ông nên dậy ngay lập tức.

Dưới sự gấp gáp, bé gọi một tiếng ông .

Lục Khiêm sờ đầu bé: “Đồ ngốc , gọi bố chứ!”

Thước Thước theo bản năng nhào lòng ông, nhưng trong nháy mắt nghĩ đến điều gì, khuôn mặt nhỏ xị , đó nhúc nhích nữa, chỉ mở to mắt ông, còn rưng rưng nước mắt.

Cậu bé do dự.

Vì hôm nay bố ôm bạn nhỏ khác.

Lục Khiêm đau lòng: “Đồ ngốc! Đó là con của chú.”

Suy nghĩ của Thước Thước đơn giản.

Cậu bé nhào lòng bố ngay lập tức, gì hết, chỉ im lặng ôm thôi.

Lục Khiêm dỗ dành bé một lúc.

Ông nhẹ nhàng với Minh Châu: “Tối nay em ngủ ở Lục Viên ! Sáng mai đưa em về thành phố B.”

Minh Châu chấp nhận.

bình tĩnh : “Em tự về!”

Lục Khiêm hạ giọng: “Chuyện giữa chúng , chúng tự giải quyết, em định huy động nhân lực ? Lúc đến gọi điện cho bà cụ , bà cụ hai đến thì cực kỳ vui vẻ.

Thấy ông nhắc đến bà cụ, Minh Châu tủi . Cô nghẹn ngào.

Nửa ngày cô mới trả lời một câu: “Ngày mai cần chở.” Chỉ dựa lời , Lục Khiêm ông vẫn dỗ . Ông thêm gì nữa, kéo hành lý dẫn hai con cô lên xe. Khi đến Lục Viên, bà cụ thật sự đợi sẵn ở đó .

Vẻ mặt của hai họ , bà cụ hiểu nhưng bà cũng thêm gì cả.

Lục Khiêm đặt hành lý xuống, lấy một điếu thuốc.

Ông châm thuốc Minh Châu: “Mẹ, thu xếp ! Con vẫn về căn cứ một lát.”

Chuyện bên thể thiếu ông .

Bà cụ chuyện từ chỗ thư ký Liễu, nhưng bà là một bà cụ kiên nhẫn, bà gì mà để ông yên tâm làm.

Bà cụ thâm thúy : “Giải quyết việc cho xong , về tập trung gia đình."

Mắt Lục Khiêm sâu hoắm. Ông than thở bước bóng đêm.

Tâm trạng của Minh Châu nhưng cô vẫn mạnh mẽ cho Thước Thước ăn khuya.

Bà cụ vốn đưa cháu trai đến ngủ ở phòng của , nhưng Minh Châu : “Hôm nay tâm trạng của thằng bé , vẫn là ngủ với con ! Con dỗ thằng bé ngủ.”

Bà cụ suy nghĩ .

Bà cụ tinh tế nhận Minh Châu ngủ phòng cho khách.

Cô dâu mới náo loạn vui, già làm thể ngủ ? Bà cụ vẫn chờ đến tận hai giờ sáng mới thấy Lục Khiêm .

Thư ký Liễu cũng cùng. Hai tắt máy xe đến.

Người giúp việc mang bữa khuya lên, thư ký Liễu chỉ ăn một bát chào tạm biệt.

Bà cụ cầm một chuỗi tràng hạt, bên cạnh con trai hút thuốc mà cau mày như hận thù sâu sắc!

Bà cụ tức giận.

: “Đã lớn nhường , con vẫn phân nặng nhẹ thế. Con vì vị trí bỏ bao nhiêu ? là Lục Quân hy sinh, nhưng là ai hại thằng bé chứ? Nếu tại Lam Tử Mi thì hai vợ chồng họ c.h.ế.t ? Ngược còn trộm sinh con của đến lấy lòng con ?”

“Hơn nữa, nỗi khổ của Minh Châu trong những năm nay, con bé xứng cạnh con ?”

“Khung cảnh như , làm gì phụ nữ nào chịu nổi chứ?”

“Nếu hôm nay con dỗ vợ con thì con cũng đừng về nữa, đỡ làm bực bội!”

Bà cụ nhiều.

Lục Khiêm kẹp điếu thuốc, chậm rãi nhả một làn khói. Ông khổ: “Con ý đó!”

Bà cụ nghiêm mặt : “Một cô gái bình thường còn phần yếu đuối, đừng đến Minh Châu bước từ một gia đình như , con bé quan tâm con .,. Người con gái như bằng lòng chờ con suốt bao nhiêu năm nay?”

Lục Khiêm câu nào hết.

Ông lặng lẽ hút hết một điếu thuốc dậy nhà . Ông đẩy cửa phòng ngủ ở phía đông nhưng thấy cô .

Thế là ông tìm cô ở phòng bên cạnh. Ánh trăng dịu dàng.

nghiêng, Thước Thước ngủ say sưa trong lòng cô. Lục Khiêm bật đèn lên.

Ông gần cạnh giường, sờ mặt cô. Chỉ thấy lạnh lẽo.

Trái tim ông đau đớn, nhỏ: “Em đừng , ?” Quả nhiên Minh Châu ngủ .

Cô nhẹ nhàng vỗ về con trai, cũng ngước mắt lên: “Anh mệt mỏi cả ngày nay , ngủ ! Chuyện của chúng bàn hôm khác.”

Lục Khiêm chịu. Cô đau lòng như , tức giận như , ông thể để cô một .

Ông rón rén ôm con trai sang một bên, đắp kín chăn, đó sự tình nguyện của cô, ôm cô về phòng ...

Cửa đóng, cách âm cũng , cuối cùng Minh Châu cũng bùng nổ. “Lục Khiêm! Anh làm gì?”

“Anh ngủ với em ?”

đặt chiếc giường mềm mại.

Lục Khiêm lặng lẽ cô chăm chú, ánh mắt khó hiểu làm tim cô đập nhanh kịch liệt.

Sau đó, ông mở máy sưởi.

Trong mười phút, nhiệt độ ấm áp , hai đều gì, yên lặng.

Lần xem như là cãi đúng nghĩa đầu tiên của bọn họ trong những năm gần đây.

Lúc đều là ông đơn phương áp chế.

Lục Khiêm máy sưởi, giống như cân nhắc lâu mới với cô: “Là sắp xếp cho Lam Tử Mi ở thành phố C. Minh Châu, sẽ rời khỏi căn cứ, làm xong đơn từ chức từ lâu .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1050-1054-co-the-minh-chau-cung-lai.html.]

Minh Châu , nếu đêm nay xong thì ông sẽ bỏ qua cho cô.

Cô ôm chăn gối thờ : “Sau , vẫn sẽ gặp cô mà? Anh thể mặc kệ đứa bé ? Chỉ cần quan tâm, em sẽ tha thứ cho ngay, hôn lễ của chúng cũng sẽ tổ chức như thường.” Lục Khiêm khó xử.

Ông thấy áy náy với Lục Quân, đứa bé càng gì cả.

Ông Minh Châu: “Trừ những lúc cần thiết, sẽ gặp hai họ”

Minh Châu ngẩng đầu ông.

Lục Khiêm, ông Lục, dù ông mệt mỏi như thế thì tư thế của ông vẫn oai phong lẫm liệt, bao phụ nữ cướp ông!

Ông ông chỉ cần cô. Cô tin thật cô chỉ một mối quan hệ bình đẳng thôi.

Cô đợi suốt nhiều năm nay nhưng chỉ một lời hứa hẹn mà cô cũng lấy .

Mắt cô bắt đầu rưng rưng nước mắt.

mắt ông, từng câu từng chữ: “Lục Khiêm, rõ ràng , sinh đứa bé chính là hồng nhan tri kỷ của , là phụ nữ từng làm chuyện đó với , còn chăm sóc con của cô ! Anh đang đùa với em đúng ? Dù Hoắc Minh Châu em đây là gả tìm em cũng làm nhục chính như thế!”

Thậm chí năm đó phụ nữ suýt hại c.h.ế.t cô! Trong những năm qua, cô từng ngừng yêu ông.

giây phút , trái tim cô đau đớn c.h.ế.t ! Cô sợ hãi lùi bước .

nghi ngờ tình yêu của ông với cô, nếu thì, tại ... Ông thể đối xử với cô như ?

Ông rõ cô để ý.

Lục Khiêm lên phía , bàn tay ông nhẹ nhàng nắm vai cô, ông vỗ về cô.

Mắt Minh Châu đỏ hồng vung tay. “Đừng chạm em.” Cô hét lớn.

Yết hầu của Lục Khiêm nhấp nhô, ông mạnh mẽ giữ chặt vai cô, cúi đầu định hôn cô.

Minh Châu mặt . Giọng của cô lạnh lẽo mà cứng rắn: “Lục Khiêm, ở trong lòng , em chỉ là một phụ nữ cũng cũng đúng ? Lúc vui thì dỗ dành, lúc cần thì mặc kệ thôi!”

Sắc mặt Lục Khiêm cực kỳ khó coi.

Lục Khiêm khuôn mặt cứng ngắc của cô chằm chằm, ông cố nén cơn giận.

“Em nghĩ như thế ?”

“Trong lòng em, chỉ lên giường với em thôi đúng ?” Chẳng lẽ đúng ? Câu hỏi , Minh Châu khỏi miệng.

Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, cổ họng cũng tanh nhưng cuối cùng cô chỉ mặt chỗ khác.

“Em về phòng ngủ đây!”

Cơ thể cô chuyển động nhẹ, đàn ông đè vai cô . Ánh mắt Lục Khiêm âm u.

Ông khàn giọng : “Em ngủ ở đây ! Anh xem Thước Thước!” Minh Châu khó chịu.

Lúc đến Thước Thước vui vẻ bao nhiêu, thì lúc thấy Lục Khiêm ôm đứa trẻ khác, bé thất vọng bấy nhiêu. Dù trong lòng nghi ngờ nhưng dám hỏi, mà thậm chí cô cũng giải thích như thế nào.

Lục Khiêm ngoài nửa tiếng mới . Minh Châu ở đầu giường giật lo lắng.

Lục Khiêm lặng lẽ cô một lúc, ông ở mép máy sưởi gì.

Trong phòng im lặng đến đáng sợ.

Rõ ràng bọn họ từng những ký ức ngọt ngào đáng nhớ ở căn phòng .

Ngay khi mắt Minh Châu thấy chua xót khó nhịn, chuông điện thoại của Lục Khiêm vang lên, ông cúi đầu thoáng qua, cuối cùng vẫn máy, giọng của ông dịu dàng từ ái: “Manh Manh?”

Sau khi vài câu.

Lam Tử Mi cầm lấy điện thoại, cô khẽ: “Manh Manh sốt ! Lục Khiêm, thể tìm bác sĩ giỏi cho con bé ?”

Lục Khiêm cau mày. Sao tự nhiên sốt chứ?

Giọng của Lam Tử Mi mềm mại: “Anh thể đến đây với con bé một lúc ? Manh Manh dựa dẫm , con bé sang cùng!”

Lục Khiêm hề suy nghĩ: “Tôi sẽ cho bác sĩ sang!” Ông gọi điện cho bác sĩ.

Từ đầu đến đuôi, Minh Châu đều thờ ơ lạnh nhạt.

Chờ cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng hỏi ông: “Lục Khiêm, định chăm sóc hai họ cả đời ? Đó trách nhiệm của , con bé càng con !”

Lục Khiêm đến, nhẹ nhàng sờ đầu cô.

Ông nhỏ: “Nói tóm đứa bé vẫn là con của Lục Quân! Vì sự tư lợi năm đó của ...

Hai mắt Minh Châu mở to.

“Lục Khiêm, nên lẫn lộn việc công và việc tư như thế.”

Ông cô hãy tỉnh táo .

Minh Châu hít một thật sâu: “Người tỉnh táo chính là ! Lục Khiêm, ông Lục, thật sự áy náy là đứa con của Lục Quân chính là Lam Tử Mi? Thật chỉ là tìm cớ để giữ cô thành phố C, đó định làm nữa, lấy đứa trẻ làm cái cớ để dây dưa rõ ràng với cô , thêm một gia đình nữa bên ngoài cuộc hôn nhân của chúng ?”

dễ , Lục Khiêm cũng tức giận. “Anh nghĩ thế”

“Được! Em tin .”

Minh Châu nhẹ nhàng : “Về quan tâm nữa, làm ? Lục Khiêm, em vĩ đại như chị dâu, thể ở bên cạnh một nhiều năm như , nhiều chịu sự tổn thương đến thế! Lục Khiêm, em đợi , cũng đợi! Nếu làm , chúng ... Coi như xong !”

Khi những lời , trái tim cô đau đớn. Người đàn ông cô yêu nhiều năm.

đòi hỏi nhiều, nhưng nếu ngay cả chuyện ông cũng thể làm , cô thật sự cần nữa.

Lục Khiêm nắm chặt tay.

Gương mặt nhã nhặn của ông tối sầm , nhưng ông vẫn cố nén tính tình của .

“Cho thời gian để giải quyết !” Minh Châu gì nữa, nhưng điện thoại của ông vang lên.

Trong điện thoại, Lam Tử Mi cho ông , Manh Manh viêm phổi cấp tính, bây giờ sốt bốn mươi độ rưỡi , còn cả co giật nữa.

Lục Khiêm cởi cúc áo sơ mi, giọng căng thẳng. “Bây giờ sẽ đến ngay!”

Kết thúc điện thoại, ông : “Anh qua đó một chuyến!” Minh Châu bình tĩnh.

Cô hỏi ông: “Đó là con của Lam Tử Mi! Con bé còn ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại mà, Lục Khiêm, làm gì đến lượt quan tâm chứ?” Cô cách nào rộng lượng. Nếu rộng lượng, tổn thương cuối cùng chỉ cô mà thôi. Lục Khiêm im lặng một lát, ông : “Anh nợ Lục Quân!”

Ông đổi chiếc áo sơ mi khác để cô ngủ, thêm việc sáng mai sẽ đưa cô và Thước Thước về thành phố B.

Minh Châu lưng về phía ông, gì hết.

Lục Khiêm vẫn rời , một lúc trong viện truyền đến tiếng nổ máy ô tô. Khóe mắt Minh Châu một dòng nước mắt rơi xuống.

thành tiếng.

bây giờ cô còn là một cô gái nhỏ hiểu sự đời nữa, dù là cô cũng phép quá lâu.

ngủ ! Cô dậy, khoác thêm cái áo khoác. Đêm mùa Xuân lạnh lo, bên ngoài cơn mưa nhỏ tí tách rơi.

Đứng từ cửa sổ, đèn đường chiếu lên mặt sông nối thành một đường với bóng tối.

Minh Châu im lâu.

nghĩ gì hết, đầu cô trống rỗng, đó cô đến phòng khách. Có một cái bức ảnh cánh đồng hoa đặt trong ngăn tủ.

Đó là ảnh chụp một nhà ba bọn họ.

Thước Thước vai Lục Khiêm ngượng ngùng đáng yêu.

Minh Châu chỉ thấy mắt chua xót.

Cô vội vàng cất bức ảnh , dám nữa.

Sau đó, cô chỉ thu dọn một ít hành lý để chuẩn trời hửng sáng sẽ đưa

Thước Thước về thành phố B. Giữa trưa cô còn một sự kiện, cô xin dời đến buổi trưa, cô thể vắng mặt .

Giữa đêm Lục Khiêm chạy đến bệnh viện. Manh Manh đang cấp cứu.

Lam Tử Mi bên ngoài phòng cấp cứu, thấy Lục Khiêm, cô tỏ vẻ yếu ớt: “Manh Manh sẽ chuyện gì chứ?”

Lục Khiêm quan tâm đến cô . Lúc , một vị giáo sư tới tình hình cho Lục Khiêm.

Ông lúc đứa bé đưa tới cảm, phụ chăm sóc hơn.

Sau khi Lục Khiêm chuyện với ông xong, ông mới Lam Tử Mi.

Giọng của ông lạnh nhạt: “Cô thể đưa Manh Manh cho bố Lục Quân nuôi dưỡng, nếu cô cũng thể xây dựng một gia đình mới.”

Lam Tử Mi lặng lẽ ông.

“Gia đình mới?” Cô giơ bàn tay gãy lên: “Lục Khiêm, cho , một phụ nữ gãy một bàn tay, còn ai nữa? Anh cần ?”

Lục Khiêm cuộc cãi vã thể tránh khỏi . Ông chán ghét với sự dây dưa của Lam Tử Mi.

Ông dựa tường, châm một điếu thuốc nhẹ: “Tôi thể! Lý do vì cô gãy một tay mà vì tình cảm với cô!”

Khuôn mặt Lam Tử Mi đầy sự hận thù. Vì chứ?

Rõ ràng cô và Lục Khiêm sinh là dành cho , nhưng ông cần cô .

hết, cô vẫn còn Manh Manh.

tiếp tục cãi với Lục Khiêm mà chỉ lặng lẽ yên, như một cặp bố đang lo lắng . Ngay cả bác sĩ cũng nghĩ cô là vợ của Lục Khiêm, gọi cô là bà Lục.

“Đứa bé hết!”

chăm sóc cẩn thận, thể để xuất hiện vấn đề như nữa, dù đứa bé cũng còn nhỏ”

Lục Khiêm cảm ơn. Lúc Manh Manh y tá trực tiếp đẩy phòng VIP, Lục Khiêm qua xem thử, Lam Tử Mi : “Lục Khiêm, xem , những khác đều thấy chúng xứng đôi!” Ánh mắt Lục Khiêm lạnh như băng.

Ông lạnh: “Lam Tử Mi, cô quên tại mất một bàn tay ?”

Đương nhiên Lam Tử Mi quên.

Vì Hoắc Minh Châu, Lục Khiêm tự tay làm, nên cô mới cam lòng. Cũng may cô con

Loading...