Giọng điệu của cô  ý làm nũng.
Lục Khiêm  ký tên  bất đắc dĩ mà : “Xem hết mấy cái  là xong !"
Minh Châu vòng đến  lưng ông.
Ông cho rằng Minh Châu đang định quấy rối ông nhưng cô  nhẹ nhàng mát xa cổ cho ông, còn nhẹ nhàng hỏi: “Anh  mệt , nếu  mệt thì chúng    dạo phố nữa, về nhà ăn cơm.”
Lòng Lục Khiêm nhũn . Ông  cô.
Rõ ràng đến tận bây giờ, ông cũng  thể cho cô cái gì, còn khiến cô  nhận  bao là đau khổ.
 cô vẫn đối xử với ông  đến thế.
Ông    giữ chặt lấy tay cô, cực kỳ dịu dàng hỏi: “Em đau lòng ?”
Minh Châu ừ một tiếng.
Cô ghé   mềm mại  sát gần bên ông, khuôn mặt dán  bên gáy, ngửi mùi hương thanh mát thoải mái dễ chịu , giọng  cô mềm mại dịu hiền: “Em    thoải mái một chút.”
Lục Khiêm sờ tay cô: “Minh Châu,   mệt.”
Lúc   lẽ mệt nhưng bây giờ  cô ở bên , thật sự  còn mệt nữa.
Cửa  mở , thư ký Liễu bưng một tách  nhân sâm  trong, thấy khung cảnh ấm áp thế     nên   nên , dứt khoát nở nụ , đóng cửa   trêu chọc: “Nhất định là cô Minh Châu đang đau lòng  ngài. Tôi thấy ly   để cho ngài uống bồi bổ  thể là thích hợp nhất .”
Lục Khiêm nhấp môi .
Ông chỉ sang một bên, : “Đặt đó ! Cậu cứ tan tầm !" Thư ký Liễu tất nhiên  theo.
Cửa khép , Minh Châu vẫn  thể rời khỏi lưng của  đàn ông, bởi vì ông cứ túm lấy tay cô mãi. Cô đ.ấ.m nhẹ  vai ông một cái: “Thả em , để  khác  thấy  !”
Lục Khiêm  kéo cô  lên  đùi, đưa ly  nhân sâm cho cô. Minh Châu  chịu uống, cô cũng  tới tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1023-ong-nhin-co.html.]
Lục Khiêm xoa môi cô, dịu dàng mà : “Môi  tróc cả  ! Trong cơ thể  đủ nước, ngoan, uống một chút!”
Cô gái trẻ tuổi tựa như trái đào mật tươi ngon mọng nước.
Đàn ông “yêu” nhiều đôi khi cũng sẽ mất nước. Đây là vì  cho cô! Tuy rằng Minh Châu cái  cái  nhưng cô vẫn  đây   lời .
Cô vẫn  chịu uống,  ăn vạ  đùi ông, Lục Khiêm cũng chiều chuộng cô.
Cứ thế  thành xong công việc, ông dùng một tay ôm cô, một tay bưng  nhân sâm đút cho cô. Đàn ông   nhiều cách để đối phó với một  phụ nữ, Minh Châu  mà chịu nổi, ngoan ngoãn uống hết nửa ly  đó  làm nũng bắt ông uống.
Lục Khiêm cũng  phụ lòng thư ký Liễu. Một ngụm là hết.
Ông cầm lấy chiếc áo khoác treo  lưng ghế: “Đi thôi! Dắt em  ăn cơm,  dạo phố.”
“Còn  xem phim nữa.” Minh Châu nhân cơ hội ôm lấy cánh tay ông. Lục Khiêm rũ mắt lẳng lặng  cô, vẫn nũng nịu y như  đây, chỉ khác một chỗ.
Về , cô sẽ lấy  phận  vợ ở bên cạnh làm bạn với ông.
Lục Khiêm là phái hành động,  ít khi  lời ngon tiếng ngọt. Cũng bởi vì thế, những lúc tự nhiên động lòng cũng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô.
Dưới lầu, một chiếc màu đen Land Rover đang đỗ. Minh Châu  ông: “Ở thành phố C  lái xe  !” Lục Khiêm mở cửa xe  cô, : “Mới đổi! Không  còn  Thước Thước , chiếc  rộng rãi hơn.”
Minh Châu   vị trí ghế phụ.
Lúc thắt đai an , cô thấy  xe  hộp khăn giấy, còn  thảm lông đỏ các kiểu, đều là màu hồng nhạt cô thích, ghế  còn  đồ chơi cho con nít.
Thậm chí, còn  một lọ nước hoa.
Minh Châu cầm lấy xịt một cái: “Không sợ  khác cảm thấy  nghiêm túc !”
Lục Khiêm  khẽ: “Xe nhà, sẽ  chở  khác!”
Không  gì   nữa, Minh Châu cảm thấy vô cùng ngọt ngào.