Minh Châu   thẹn thùng.
Bà Hoắc  năng nhỏ nhẹ, dặn dò vài câu.
Tuy  vẫn  kết hôn chính thức nhưng tóm  sẽ  một ngày Minh Châu sẽ  tới định cư ở thành phố C.
Bà Hoắc   đau lòng. Ôn Noãn an ủi vài câu.
Hoắc Minh   tới,  tháo bao tay da , nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của em gái.
“Anh!” Tình cảm giữa Minh Châu và    thiết, nhịn   gọi  một tiếng.
Hoắc Minh ừ một tiếng.
Anh giả bộ  vẻ  để tâm quá nhiều, : “Cuối cùng cũng cuốn gói  ! Ở bên  chung sống với   cho , đừng động một chút  chạy về nhà   nhè.”
Minh Châu uể oải cúi đầu,  vô cùng đáng thương.
Ôn Noãn liếc mắt  chồng một cái, giọng  mềm mại: “Có ai làm  trai như  ?”
Hoắc Minh   gì nữa, chỉ  em gái.
Minh Châu nức nở một tiếng, bước  vài bước chậm rãi nhưng  nhịn     đầu gọi một tiếng . Giờ khắc  dường như  về lúc còn nhỏ, cô  gây họa luôn   trai che chở, mặc kệ đó là sinh nhật  là ngày lễ,  trai lúc nào cũng yêu thương cô .
Hoắc Minh  mà  hiểu cô  cho ?
Anh  tới xoa đầu cô   : “Năm   và chị dâu sẽ tới thăm em.” Lúc  Minh Châu mới cảm thấy khá hơn một chút. Dưới bậc thang, Lục Khiêm ôm Thước Thước đang  đợi cô .
Hai bố con trông giống , cả hai đều dùng ánh mắt như  để  cô . Bước chân của cô  bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn một chút.
Cuối cùng, cô  bước tới  mặt ông: “Đi thôi!”
Mấy chiếc Audi màu đen từ từ chạy  khỏi nhà họ Hoắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1016-minh-chau-co-hoi-then-thung.html.]
Người nhà họ Hoắc , hồi lâu  Hoắc Chấn Đông mới lấy  tinh thần, mỉm  : “Năm nay ăn Tết thiếu  hai , sẽ quạnh hiu hơn một chút,    con chuẩn  nhiều hơn, nhất định  ăn Tết vô cùng náo nhiệt mới .”
Hoắc Minh ôm lấy Ôn Noãn.
Anh : “Bố quên  hả, năm nay chúng  cũng  thêm hai !” Sùng Quang, còn  đứa bé trong bụng Ôn Noãn!
Hoắc Chấn Đông khựng ,  đó ông  hiểu.
Ông  : “Cũng đúng,  thêm hai  sẽ càng náo nhiệt rộn ràng hơn! Minh, Tết âm Lịch bố con   uống thêm hai ly!”
Ông duỗi : “Sau ngần  năm, cuối cùng cũng khổ tận cam lai*”
*Khổ tận cam lai: Trích từ câu thơ “Hay là khổ tận tới ngày cam lai” từ “Truyện Kiều” của Nguyễn Du,  nghĩa là hết khổ  đến vui sướng.
Dứt lời, ông và vợ   .
Hoắc Minh vẫn ôm lấy vợ ,  trong màn đêm, vẻ mặt  dịu dàng hơn cả.
Lúc một nhà Lục Khiêm trở về thành phố C  là rạng sáng.
Vốn nghĩ bà cụ  lớn tuổi ,  chịu nổi,  ngờ ô tô  tiến  sân, bà cụ   đón.
Gió lạnh thổi phần phật.
Bà cụ Lục   đèn,  cửa xe mở , một bé trai nhảy xuống. Mọi nếp nhăn  mặt bà cụ đều giãn .
“Bà nội!” Thước Thước thẹn thùng nhào tới, ào  trong lòng n.g.ự.c bà cụ. Vừa ngoan  mềm, trông cũng đáng yêu!
Quả thực giống y như đúc Lục Khiêm lúc còn nhỏ.
Bà cụ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thước Thước, yêu quý   buông tay, ánh mắt   về phía Minh Châu  bên  Lục Khiêm, đau lòng mà : “Đã trễ thế  còn  lên đường,  mệt đúng ! Bà gói loại hoành thánh mà cháu thích ăn nhất  đấy, còn đặc biệt bỏ thêm rau thơm.”
Trong mắt Minh Châu  nóng lên.
Đã trễ thế , rõ ràng bà cụ  ảnh hưởng,  mà vẫn săn sóc cho cô .