Để ngăn hai phe đánh , lập tức kéo Huyền Mộc Chân Nhân một bên, nhỏ giọng : “Lão tiền bối, đánh. Mấy thứ lợi hại, dù rõ thực lực của ngươi, nhưng một khi động thủ, chắc chắn sẽ cùng bại. Ở môi trường thì bất lợi. Việc Vương Dương c.h.ế.t là một tai nạn, cũng hẳn là của .”
Huyền Mộc Chân Nhân cũng đồ ngốc, qua bọn dẫn đến đây là dân cỡ bự: hai đại yêu, hai con quỷ, một xác linh, một đôi oán linh, đủ là hàng thật giá thật, một lão xương cốt như dù mạnh mấy cũng thể đối phó nổi nhiều như .
“Chậc chậc chậc, một tên âm nhân mà kết giao với yêu ma quỷ quái, còn mặt mũi gì nữa? Có hổ thẹn với tổ tiên ?” Lúc một lũ bước từ bóng tối.
“Họa Nguyên?” cau ngươi, bọn xuất hiện, trong lòng đầy ghê tởm.
Ngoài Họa Nguyên còn Tô Vũ, cùng ba tay chân của Họa Nguyên nữa: Quách Đông, tên cỡ kiểu “Quốc sư”, còn Hà Đại cao tầm như Quách Nhất Đạt, rậm râu, và một tên hèn nhất, biệt danh Lão Chuột, từng ô nhục một tiểu ni cô, đúng là giống thú.
“Họa Nguyên, cùng ai làm bạn là việc của , liên quan gì đến ngươi? Nếu vì Tô Vũ mặt, thì ngươi chứ ai dám mở cửa cho ngươi? Đừng mơ giúp ngươi phá huyền trận!” đáp trả ngay.
“Ồ, cánh hả đồ nhãi, giờ cao thủ võ công thiên sư kề bên thì ai bảo vệ ngươi?” Hà Đại bực , thấy châm chọc chủ như thì xem như đánh mặt , liền nắm chặt nắm đ.ấ.m bước tới trông như đánh.
“Thế ? Vậy mấy , mấy đánh nổi ?” búng tay một cái, Hoàng Uyên và bọn liền vây tới, Trư yêu bên cạnh Hà Đại, cao hơn cả hai cái đầu nữa.
“Hừ, vẫn là âm nhân ? Âm nhân thì đánh còn rủ yêu ma quỷ quái tới giúp?” Hà Đại lập tức nhụt ý, vẫn quên mỉa mai.
“Cũng chắc. Họa Nguyên chẳng còn thả con ch.ó cho nó cắn ? Chứng tỏ nhất thiết tự tay mà làm.” lạnh lùng , đẩy Hà Đại xuống thành vị trí của con chó.
“Cậu…” Hà Đại tức đến bừng mặt, nhưng cũng chẳng phương kế lắm, tay trợ thủ nhiều, lực lượng mạnh, thật đánh lên thì chặt họ xẻ xác cũng .
“Đủ , đừng ồn nữa, tiếp tục ầm ĩ chẳng lợi cho ai.” Tô Vũ bước dàn hòa, nhưng Họa Nguyên chịu dừng, ghi thù, độc ác hơn kẻ nào.
“À, lạ nhỉ, thấy mấy , bọn ngươi lọt ?” lão già lùn ngơ ngác hỏi.
“Gì? Ngài thấy bọn họ? Vậy làm họ chui ?” ngạc nhiên, bọn liều mạng mới lẻn , nếu mấy binh âm bắt , chắc cũng móc lưỡi hoặc ném nồi dầu.
“Ha ha, tránh tầm mắt của ngươi thì dễ, bộ môn kỳ môn độn pháp của thể ẩn .” Lão Chuột xong, vung tay lấy một miếng vải mỏng đắp lên, bỗng phập một cái biến mất như ảo thuật, chồm hiện phía lão già lùn, giật một chân dẫm mạnh vết thương, lão già kêu la thảm thiết, Lão Chuột hi hí, tàn nhẫn vô cùng. Ta chẳng mảy may thương cảm, lão già tra tấn cũng thua gì, giờ Lão Chuột hành thì cũng là báo ứng.
Rõ ràng Họa Nguyên và đồng bọn lợi dụng kỳ môn độn pháp của Lão Chuột nên mới tránh tầm mắt của lão già và binh âm, lọt an , lão già chẳng gì cả. Có lẽ Huyền Mộc Chân Nhân cùng Họa Nguyên đây chung một lượt, nếu thì cùng xuất hiện và vô sự như ? Kỳ môn độn pháp thật lợi hại, nhưng Lão Chuột dùng thì khiến thấy ớn lạnh, thật hèn hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoa-van-quy-di/chuong-344-hai-phe-the-luc.html.]
“Thôi , tha cho , c.h.é.m c.h.ế.t còn đỡ hơn ngươi tra tấn kiểu .” Tô Vũ lương thiện, tiếng rên của lão già thấy nỡ, lệnh Lão Chuột dừng.
Lão Chuột nhún vai, trở về chỗ, nhặt miếng vải đất.
“Nay chúng ngoài việc tìm trường sinh, chuyện khác đều vô nghĩa. Phải nhớ mục đích chuyến , đừng phí thời gian làm những điều vô ích.” Huyền Mộc Chân Nhân .
“Chân nhân .” Quách Đông bước : “Nghe lão già , trường sinh trong quan tài, quan tài xác Xích Du, ?”
“… đúng , cha với như .” lão già hành sợ đến run, vội vàng trả lời, giọng còn lắp bắp vì đánh đau.
“Nhỡn tiền, ngươi ở cái chỗ âm u , bộ dạng thế , cha ngươi chắc cũng chẳng khá gì, mà vợ, ngươi từ ?” Lão Chuột châm chọc thẳng thừng.
“Muốn vợ dễ mà, phụ nữ đây nếu ưng thì sẽ giam làm vợ.” lão già .
Nếu đúng thế thì còn thê thảm hơn địa ngục, vì làm vợ cái thứ còn sinh con, thực sự sống bằng chết.
“Vậy ngươi vợ con? ngươi con nối dõi ?” Lão Chuột hỏi nữa.
“Làm ? Nếu nhiệm vụ canh mộ thì gọi là canh mộ? Vợ thì mòn mỏi chết, lũ con đều bất tài, con trai còn đang ngủ chây ì!” lão già bức xúc đáp.
“Nói vớ vẩn mấy chuyện làm gì? Nói nhanh, quan tài ở !” Hà Đại chịu , gằn giọng dọa, làm lão già sợ tới run, phản xạ co giật. Cũng thật lạ, còn oai phong chỉ huy binh âm quát tháo, giờ thì thành rơm rớm, hình như là ơn .
“Ta a, chỉ quan tài ở trong , quan tài đó, trong Xích Du, còn gì khác.” lão già ấp úng.
“Không ? để làm gì?” Quách Đông phát một cơn độc, nắm cổ lão già đưa lên, răng nghiến, một cái “rắc”, cổ lão già vặn gãy. Hắn giãy giụa như con gà giết, tắt thở, miệng đầy máu, mắt trợn to.
Người canh mộ c.h.ế.t ngay trong mộ của Xích Du!
“Há há, đừng phí phạm, há há, cho ăn .” Trư yêu ngây ngô, kéo xác lão già cạnh, tự ăn lấy, rõ động xác Vương Dương, nhưng lão già ai trông nom, làm gì thì
Nhện tinh liếc vài cái, lẽ thịt già quá, mới chết, nên nó chẳng còn khẩu vị.
“Xem việc duy nhất làm bây giờ là tìm quan tài.” Quách Đông lau vết m.á.u tay, thản nhiên như thể mới c.h.é.m một con gà, giọng đổi.