Đới Khiết Oanh thấy A Mẫn liền òa , định kéo cả Tô Vũ về phía cô . Ta hoảng hốt vội kéo .
Đó đúng là A Mẫn, nhưng cô còn là , mà là quỷ hồn!
Ta vốn nghĩ cô đầu thai , ngờ hồn phách còn kẹt núi. Chẳng lẽ c.h.ế.t ở đây là thể rời khỏi núi Chung Nam ?
“Đừng , cô c.h.ế.t , giờ là quỷ đấy!” .
“A Mẫn…” Đới Khiết Oanh dám tiến thêm, chỉ ôm miệng nức nở, Tô Vũ liên tục dỗ dành.
Nếu vì Đới Khiết Oanh dẫn A Mẫn tới đây, cô cũng hy sinh. Đới Khiết Oanh đau xót tự trách, nhưng A Mẫn c.h.ế.t , giờ hối hận cũng chẳng còn ích gì.
Ngoài A Mẫn, còn thấy nhiều gương mặt quen thuộc: phương trượng, sư thái, một nhóm hòa thượng ni cô, cả đạo trưởng dẫn xác, A Chính, Tiểu Hắc… Hồn phách họ lẫn trong đám quỷ, biểu cảm, chỉ lặng lẽ đẩy cửa như búp bê gỗ.
Tất cả hồn phách như quỷ kỳ khống chế, chẳng còn ý thức, chỉ máy móc đẩy cửa.
Số lượng quỷ hồn quá nhiều, sức mạnh tụ hợp cũng khủng khiếp. Chỉ chốc lát, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, Thanh Đồng Môn bắt đầu mở chậm rãi.
Mọi hò reo phấn khích, đầy vài phút, cánh cửa đồng mở toang. bên trong tối om, như miệng một con dã thú khủng khiếp há chờ bước .
“Thanh Đồng Môn mở …”
Một giọng vang lên, cả đám lập tức nhốn nháo, tranh chen . Bóng tối bên trong nhanh chóng nuốt chửng những kẻ , chỉ vài giây là thấy bóng dáng nữa.
Người ngày càng nhiều, đỉnh núi ngày càng ít. Cuối cùng Họa Nguyên liếc một cái, nhạt:
“Dù ưa ngươi, nhưng vẫn cảm ơn ngươi, hừ!”
Không mỉa mai thật lòng. Dứt câu, Họa Nguyên dẫn Tô Vũ trong động, Huyền Mộc đạo trưởng cùng mấy chục tử Mao Sơn theo . Mấy kẻ còn cũng do dự, tất cả đều trong. Đỉnh núi chỉ còn nhóm cùng vô quỷ hồn.
“A Tinh, chú thấy Lâm lão gia và gã râu quai nón ?” hỏi.
A Tinh lùn lắc đầu, khác cũng thấy, kể cả .
Kỳ lạ thật, mở cửa đáng lẽ Lâm lão gia là kẻ phấn khích nhất, chẳng ai thấy ông ? Trên đỉnh núi giờ cũng còn ai, ông rốt cuộc ở ?
Càng lạ hơn, quỷ bà và gã râu quai nón lên tới đỉnh xong gần như biến mất, chuyện là ? Lâm lão gia đang tính toán gì?
“Ông chủ, giờ tính ? Ta nên ?” A Tinh lùn khắp đỉnh núi quỷ mà sợ. Vừa đám quỷ còn đẩy cửa, nhưng khi cửa mở xong, chúng im như gỗ, ngẩng đầu, đáng sợ vô cùng.
Ta đang định trả lời thì đột nhiên một xuất hiện ở cửa lên đỉnh. Ta nhận ngay chính là “quỷ sai”, cũng là hoạt tử nhân từng chơi khăm cởi đồ chạy khắp làng. Không ngờ lúc xuất hiện, thật quá bất ngờ. Hắn đến làm gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoa-van-quy-di/chuong-307-mo-cua.html.]
“Lại là tên lừa đảo c.h.ế.t tiệt , tới làm gì giờ?” Tiểu Vũ chửi.
Trước suýt làm hại Tiểu Vũ, may nhờ cứu. Nếu , Đới Khiết Oanh mang thêm một nỗi áy náy.
Đới Khiết Oanh vẻ hận hơn cả Tiểu Vũ. Cô bất ngờ giật khẩu s.ú.n.g giấu trong áo của Tiểu Vũ, chĩa thẳng hoạt tử nhân định bóp cò.
Trương Thanh kịp thời giữ chặt ngón tay nàng: “Đừng manh động, s.ú.n.g g.i.ế.c . Hắn là quỷ sai, tự do âm dương, bản lĩnh nhỏ. Hơn nữa tới để đối phó chúng .”
Không đối phó chúng ? Vậy tới làm gì? Ta còn tưởng đến trả thù , vì nhục nhã gây cho đủ để hận cả đời.
Hoạt tử nhân cũng thấy chúng nhưng thèm để ý. Hắn kẹp hai ngón tay vẽ, lập tức vài luồng hắc quang bốc lên, khí nứt một khe hở. Sau khe là một cây cầu, ven cầu cắm mấy cái đầu lâu, cầu xương cốt mờ ảo như mộng ảo. Ngay cả khe nứt cũng khiến choáng váng, như đang mơ.
“Muốn đầu thai, theo , đừng tụt !” hoạt tử nhân réo bằng giọng the thé như thái giám, bước tiên.
Ngay đó, đám quỷ hồn khắp núi bắt đầu xếp hàng . Vượt qua khe nứt là biến mất, chỉ còn một luồng khí đen bốc thẳng lên tan dần.
A Mẫn tới khe, bỗng với Đới Khiết Oanh, giơ tay chào tạm biệt, cũng biến mất theo.
“A Mẫn…”
Đới Khiết Oanh và Tiểu Vũ rơi lệ. Nhìn hai họ đau lòng như thế, tức sôi. Tất cả là của quỷ bà, vốn chẳng liên quan gì họ. Để đạt mục đích, bà lợi dụng Đới Khiết Oanh, quá đê tiện.
Chẳng bao lâu, đám quỷ hồn đều hết khe, khe bắt đầu khép . Khi chỉ còn to cỡ con mắt, bỗng vọng một câu:
“Nhóc con, đừng tưởng quên ngươi. Nếu bận việc lớn, lột da, xé xương ngươi . Lần để gặp, coi chừng đấy!”
Dứt lời, khe nứt đóng hẳn, tất cả quỷ hồn biến mất khỏi đỉnh núi, chỉ còn nhóm .
Những gì Tiểu Hồ Ly lén cha và hoạt tử nhân nay ứng nghiệm. Đám lên núi c.h.ế.t xong biến thành quỷ, làm công cụ mở cửa. Cha cố tình tung tin dụ họ lên vì cần hồn phách mở Thanh Đồng Môn. Sau đó nhờ hoạt tử nhân dẫn đám hồn xuống âm phủ. Không rõ vì , nhưng hoạt tử nhân vẫn làm theo.
Cha cha, rốt cuộc cha gì? Sao cha cách mở Thanh Đồng Môn? Có phong ấn Trấn Ma Thạch cũng là cha làm ?
Ông đầy bí ẩn, nắm . Hy vọng gặp thể hỏi cho nhẽ, nhưng giờ nửa tin nửa ngờ.
“Đến , còn hai phút.” Trương Thanh bỗng lẩm bẩm.
Người khác thể hiểu, nhưng hiểu rõ, đó là nữ linh cương sắp tới.
“Đi, mau trong!” vội quát.
Chết tiệt, tử thần tới, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chui Thanh Đồng Môn trốn .
Ta dẫn đầu , A Tinh lùn và những khác theo sát. Bị dồn đến đường cùng, cả nhóm chúng buộc bước cánh cửa đồng. Bên trong hang gì còn rõ, nhưng , giờ là c.h.ế.t chắc!