Gió Bắc tràn về khi chưa sang đông, khiến kinh thành Tấn quốc chìm trong những ngày lạnh buốt bất thường. Trong triều, từng tin mật truyền đến dồn dập:
Biên giới Tây Dương dấy loạn. Vương gia Chiêu Quân – thúc phụ Triệu Mặc – xưng vương tự lập.
Triều đình chấn động.
Giữa lúc đó, Tình Nguyệt vẫn đang sống ẩn lặng tại điện Nhã Minh – không phải lãnh cung, cũng không phải hậu vị chính danh. Hằng ngày nàng đọc sách, thêu tay, giúp đỡ cung nữ cũ bị đuổi việc năm xưa, như thể sóng gió ngoài kia chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng nàng biết – sóng gió thật sự mới bắt đầu.
Triệu Mặc cho triệu nàng đến ngự thư phòng. Lần đầu tiên sau bao năm, hắn không mặc long bào, chỉ mặc trường sam đen đơn giản, như thời còn là thiếu niên mười ba tuổi năm ấy.
Hắn đưa nàng một mật thư – thư từ Tây Dương:
“Nếu Hoàng đế Triệu Mặc muốn giữ ngai, hãy phế Chiêu Dung họ Thẩm. Bằng không, m.á.u sẽ nhuộm biên cương.”
Tình Nguyệt không biến sắc, chỉ cười nhạt:
“Là lựa chọn cũ thôi. Giang sơn hay một nữ nhân.”
Triệu Mặc nhìn nàng, mắt tối như đáy hồ:
“Lần này, trẫm không muốn chọn nữa. Trẫm muốn giữ cả hai.”
“Chàng không thể.”
“Làm vua, không thể.”
Nàng nói rất khẽ, nhưng lại như d.a.o cắt vào lòng hắn. Vì chính nàng hiểu – không phải nàng hoài nghi hắn, mà vì nàng biết lịch sử chưa bao giờ dịu dàng với những vị vua mang trái tim yếu mềm.
Triệu Mặc khẽ siết tay:
“Nếu ta để nàng rời khỏi cung, đến nơi không ai tìm được… nàng có chịu đi không?”
Tình Nguyệt ngẩng lên:
“Đi rồi thì sao? Về đâu? Còn có ai đợi ta không?”
Câu nói ấy, hắn không thể đáp.
Ba ngày sau, loạn binh của Chiêu Quân áp sát biên giới. Mật thám truyền về: quân địch biết rõ binh lực của triều đình, thậm chí biết nội dung mật lệnh trước cả khi tướng sĩ kịp mở thư.
“Có nội gián.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoa-tan-truoc-dien/chuong-9-giua-giang-son-va-mot-nguoi.html.]
Triệu Mặc giận dữ, đập vỡ cả bàn tấu.
Cùng lúc đó, Tình Nguyệt nhận được một bức thư không đề tên, chỉ có một câu viết bằng máu:
“Chạy đi. Họ không tha cho người thêm lần nữa đâu.”
Đêm ấy, khi Triệu Mặc đang chuẩn bị lên triều bàn kế đánh dẹp Chiêu Quân, thì Tình Nguyệt biến mất.
Cả cung đình như dậy sóng. Ngự lâm lục soát từng điện, từng hành lang. Trong phòng nàng chỉ để lại một mảnh giấy:
“Năm đó là ta bước vào. Hôm nay, là ta tự đi ra.”
Triệu Mặc siết chặt mảnh giấy, bàn tay run lên – không phải vì giận, mà vì sợ. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy nỗi sợ mất đi ai đó không phải trên chiến trường, mà trong tim mình.
“Cho dù nàng trốn đến chân trời góc bể… trẫm cũng phải mang nàng về.”
Tình Nguyệt ra đi trong đêm mưa.
Nàng mặc áo vải thô, tay chỉ mang theo một túi gấm nhỏ. Trong đó là mảnh ngọc đã lành, và một bức thư chưa từng gửi – bức thư nàng định để lại nếu có thể c.h.ế.t bình yên.
Nhưng nàng không chết. Vì nàng không còn yếu đuối như năm năm trước.
Nàng đến một ngôi làng nhỏ nơi biên giới, xin làm y nữ, dùng kiến thức học được từ mẫu thân để chữa bệnh cho dân. Lặng lẽ. Nhưng tự do.
Cho đến một đêm nọ – khi quân loạn vây làng. Mọi người hoảng loạn bỏ chạy, nàng đứng chắn trước đám trẻ đang khóc nức.
Thì một tiếng hét vang rền phá không trung:
“Người nào dám động vào nữ nhân của trẫm – kẻ đó, cả trời cũng không cứu nổi!”
Là hắn.
Triệu Mặc – mặc giáp bạc, tay cầm kiếm, xông vào giữa lửa loạn.
Hắn c.h.é.m ngã tướng giặc, một tay kéo nàng vào lòng:
“Ta đến muộn rồi. Nhưng lần này, ta không để nàng rời đi nữa.”
Nàng nghẹn lời. Máu dính đầy áo hắn, nhưng tay hắn vẫn giữ nàng chặt như thể sợ nàng tan biến.
“Chúng ta về thôi, được không?”
Nàng không nói. Chỉ gật đầu – rất khẽ.
Vì sau cùng, dù phải rời bỏ cả cung điện, dù đã đi rất xa, nàng vẫn thuộc về một nơi duy nhất – nơi có người nguyện bước qua giang sơn chỉ để giữ lấy bàn tay nàng.