Đêm phủ sương lạnh.
Trong một góc khuất nơi lãnh cung, cung nữ già lặng lẽ quỳ xuống, đặt trước Tình Nguyệt một chiếc hộp gỗ nhỏ. Mặt gỗ sờn cũ, vết khắc hoa văn trổ công phu nhưng rạn nứt theo thời gian.
“Là nhũ mẫu người… giấu lại,” bà run giọng. “Bà ấy biết trước sẽ bị bịt miệng… nên nhét thứ này vào khe hộc giường, dặn tôi nếu có một ngày người còn sống, hãy đưa lại…”
Tình Nguyệt mở nắp.
Bên trong là một cuộn khăn gấm cũ kỹ – và một mảnh ngọc bội vỡ làm đôi.
Nàng c.h.ế.t lặng.
Đó là ngọc bội Triệu Mặc từng đeo lúc nhỏ, nàng từng trông thấy nó vào năm mười ba tuổi, trong một lần phụ thân dẫn nàng vào cung mừng thọ tiên hoàng.
Ngày ấy, nàng từng đưa mắt nhìn vị hoàng tử đứng cuối cùng – gầy gò, lặng lẽ như cái bóng giữa những hào nhoáng vương giả.
Người đó… chính là hắn.
Nàng vuốt ve mảnh ngọc.
"Vậy ra… ông trời cho ta gặp lại chàng, nhưng chỉ để đẩy ta vào vực sâu nhất?"
Cung nữ già cúi đầu, giọng nghẹn:
“Ngọc bội ấy… nhũ mẫu tìm thấy ở cửa hậu lãnh cung, ngày người bị bệnh… nghĩa là… người ấy từng đến thăm.”
Tình Nguyệt sững người.
Là Triệu Mặc?
Hắn… từng đến? Nhưng sao không nói? Sao không cứu?
Hay… lúc ấy hắn đến rồi rời đi như chưa từng quan tâm?
Cùng lúc đó, tại thư phòng ngự, Triệu Mặc cầm trong tay một chiếc hộp được mật thám chuyển tới.
Bên trong, một chiếc trâm bạc gãy – thứ dùng để cố định mái tóc thai phụ, có khắc chữ “Nguyệt”.
Kèm theo là lời khai của một tiểu cung nữ từng hầu trong lãnh cung năm ấy – hiện đang bị giam ở ngục Cấm vệ.
“Là Lý công công – thân tín của Hoàng hậu – đích thân vào điện đêm đó. Nô tỳ bị đánh bất tỉnh. Khi tỉnh lại… Chiêu Dung nương nương đã nằm trong vũng máu.”
Triệu Mặc ném mạnh chiếc hộp. Bàn tay hắn rướm máu.
“Tần thị…”
“Ngươi thật sự muốn ta cả đời mang tội sát thê?”
Sáng hôm sau, hắn cho triệu Tình Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoa-tan-truoc-dien/chuong-6-ky-uc-duoi-lop-tro-tan.html.]
Nàng đến trong chiếc áo lụa nhạt, vẫn dáng vẻ thanh đạm như ngày đầu, nhưng ánh mắt nay đã biến đổi – không còn hy vọng, cũng không còn hận thù, chỉ là một lớp sương mù phủ kín.
Triệu Mặc đứng đó, nhìn nàng thật lâu.
“Ta có điều muốn hỏi nàng…”
“Thần thiếp không còn là Chiêu Dung, không đáng để bệ hạ phí lời.”
Nàng ngắt lời, không chút chần chừ.
Hắn siết tay, giọng trầm xuống:
“Ba năm trước, khi nàng bệnh… trẫm từng đến lãnh cung.”
Nàng ngước mắt, ánh nhìn khẽ lay động.
“Đến để nhìn ta chết? Hay để chắc chắn ta không đủ sức sinh ra giọt m.á.u của người?”
Hắn lặng người.
“Trẫm không biết nàng mang thai.”
“Phải rồi,” nàng mỉa mai, “Bệ hạ không biết gì cả. Không biết ta bị biếm vào lãnh cung. Không biết ngự y mất tích. Không biết đứa con trong bụng ta là của ai. Người là hoàng đế mà, bận cai trị thiên hạ, sao biết nổi sống c.h.ế.t của một nữ nhân bị vứt bỏ?”
Triệu Mặc không đáp. Hắn tiến đến gần, vươn tay định chạm vào nàng – nhưng nàng lùi lại.
“Nếu hôm đó ta chết, có lẽ mọi chuyện đã yên.”
Giọng nàng nhẹ như khói, nhưng lại đ.â.m sâu hơn bất kỳ lời oán hận nào.
Đêm hôm đó, trong thư phòng, Triệu Mặc mở lại tấu chương đầu tiên viết khi đăng cơ.
Trang đầu là nét chữ thanh thoát:
"Thiên hạ này, nếu không thể bảo vệ người ta muốn giữ, thì làm vua có nghĩa lý gì?"
Hắn khẽ cười – nụ cười cay đắng:
“Ngươi từng là giấc mộng yên lành duy nhất trong đời ta…”
Hắn chưa từng quên lần gặp nàng năm mười ba tuổi – cô bé mặc váy tím thêu hoa, lén quay đầu lại nhìn hắn qua rèm xe ngựa, rồi mỉm cười.
Ký ức ấy, hắn mang theo suốt những năm tháng sống trong lửa thù hận. Nhưng khi có cơ hội bảo vệ nàng, hắn lại ném nàng xuống vực.
Trăng lên đỉnh điện.
Tình Nguyệt đứng dưới hiên gạch, tay vẫn siết mảnh ngọc bội nứt đôi.
Nàng không biết, cùng lúc ấy, Triệu Mặc đang siết chặt nửa mảnh còn lại trong tay áo.
“Ta đã lỡ hại nàng một lần. Nhưng nếu có một cơ hội cuối… ta nguyện g.i.ế.c sạch thiên hạ, chỉ để giữ nàng lại.”