Lãnh cung Tiêu Phòng phủ đầy sương lạnh khi bình minh chưa kịp lên.
Tiếng gió thổi qua những kẽ hở mục nát, rít bên tai như lời thì thầm của oan hồn xưa cũ. Thẩm Tình Nguyệt cuộn mình trong góc phòng, chăn không có, chỉ có mảnh áo lót mỏng manh, run rẩy như chiếc lá cuối thu chực rơi.
Nàng không ngủ. Cơn sốt đã qua nhưng tàn dư để lại khiến đầu óc nàng mơ màng, lòng n.g.ự.c nặng trĩu. Nàng ôm bụng, nơi cơn đau thắt lại từng cơn, như ai đó đang dùng móng tay cào xé từ bên trong.
Khi cung nữ già quay lại với bát cháo nguội, ánh mắt vừa nhìn thấy nàng liền hoảng sợ.
"Nương nương, người… người chảy máu…"
Tình Nguyệt khựng lại, ánh mắt dừng ở vạt áo. Một mảng đỏ sẫm loang lổ nhuộm vạt lụa, kéo dài xuống nền đất. Mùi tanh tưởi lập tức tràn ngập.
Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi một cơn đau dữ dội khiến toàn thân nàng cong lại như tôm.
“Đứa trẻ…” – nàng thì thào, sắc mặt tái nhợt.
Là con của nàng và hắn – vị hoàng đế m.á.u lạnh kia. Dù chưa từng có lấy một đêm ân sủng thực sự, nhưng đêm động phòng đó, hắn vẫn lạnh lùng chiếm lấy nàng như để khẳng định quyền sở hữu.
Nàng không hận hắn vì điều đó. Nàng từng nghĩ: có thể chỉ cần mang thai, nàng sẽ được giữ lại, dù là vì long tự, cũng có thể là một cơ hội.
Nhưng giờ đây, thứ duy nhất còn lại – niềm hy vọng mong manh ấy – đang tuột khỏi tay nàng, cùng dòng m.á.u ấm nóng đang chảy ra từng chút một trên nền gạch lạnh.
"Đi… gọi ngự y… cầu xin họ… cứu con ta…"
Cung nữ già hoảng loạn chạy đi, tiếng dép mòn vang vọng cả hành lang.
Thế nhưng ba canh giờ trôi qua, không ai đến.
Không một ngự y, không một cung nữ nào dám bén mảng đến lãnh cung.
Chẳng ai quan tâm đến một Chiêu Dung đã bị biếm, chẳng ai dám chống lại thánh chỉ lạnh như băng.
Thẩm Tình Nguyệt gục xuống nền đất, tay níu chặt lấy chiếc khăn đỏ – thứ duy nhất nàng mang theo từ đêm tân hôn. Máu nhuộm đỏ vải lụa, thấm qua từng sợi chỉ.
Nàng không khóc.
Chỉ im lặng.
Lặng như một tượng đá sắp vỡ, như một linh hồn đã rời khỏi xác thịt.
Mãi đến khi trời tạnh mưa, một đội thái giám mới xuất hiện trước cổng Tiêu Phòng, dẫn theo một vị ngự y trung niên run rẩy. Nhưng tất cả đã muộn.
Đứa trẻ đã mất.
Ngự y không dám chẩn mạch quá lâu, chỉ quỳ sụp xuống lẩm bẩm:
"Thần vô năng…"
Tình Nguyệt không đáp. Nàng nhìn trời. Ánh mắt trống rỗng, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Tin tức từ lãnh cung truyền đến rất nhanh, nhưng vẫn không một ai đến hỏi han.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoa-tan-truoc-dien/chuong-2-mau-nhuom-chiec-khan-do.html.]
Triệu Mặc – vị hoàng đế vừa đăng cơ nửa năm, còn bận xử lý đám quan thần phương Bắc đang lăm le tạo phản. Đối với hắn, việc một phi tần rơi thai chẳng khác nào cánh hoa rụng trong vườn – không đáng nhắc tới.
Lúc nội thị truyền tin đến tai, hắn chỉ lạnh lùng gật đầu:
“Thưởng cho ngự y ba lượng bạc. Dặn họ giữ mạng nàng lại, đừng để c.h.ế.t quá dễ dàng.”
Hắn không hề biết, từng lời mình nói khi ấy, là nhát d.a.o cuối cùng cắt nốt sợi hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng người con gái ấy.
Mùa hạ năm đó đến sớm hơn thường lệ. Trời nắng gắt nhưng trong lãnh cung, bóng râm vẫn phủ kín.
Tình Nguyệt vẫn sống.
Nhưng nàng không còn là nàng của ba tháng trước.
Không còn ánh mắt biết cười, không còn dáng ngồi thẳng lưng như cành liễu. Nàng lặng lẽ như cái bóng, ngày ngày dọn dẹp lại căn điện hoang tàn, như thể tự nhốt mình trong một thế giới chẳng còn gì để níu giữ.
Một lần cung nữ già hỏi khẽ:
“Nương nương, người không nghĩ đến việc ra ngoài sao? Nếu xin hoàng hậu…”
Tình Nguyệt bật cười, tiếng cười nhẹ như gió mà lạnh đến thấu xương:
“Xin? Ta còn có tư cách để xin ai điều gì sao?”
Rồi nàng lặng im một lúc, giọng trầm xuống:
“Năm đó ta vào cung là vì phụ thân. Ta đã không hận. Ta chấp nhận. Nhưng giờ… đứa trẻ đó là của ta. Là thứ duy nhất thuộc về ta. Vậy mà cũng bị cướp đi.”
Nàng nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng đầu hạ lướt qua rêu phong, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của mình:
“Nơi này… không phải lãnh cung. Mà là mộ phần. Mộ của một nữ nhân từng được gọi là Chiêu Dung.”
Cung nữ già rơi lệ, không dám nói gì thêm.
Một ngày nọ, điện Tiêu Phòng có khách.
Không phải người của nội đình, càng không phải hoàng hậu hay hoàng thượng.
Mà là một tiểu thái giám nhỏ tuổi, tay run run cầm một mảnh giấy được giấu kỹ trong tay áo.
Hắn lặng lẽ quỳ trước cổng, chờ gần một canh giờ mới được cho vào.
Tình Nguyệt nhận lấy mảnh giấy. Vừa nhìn qua, toàn thân nàng khựng lại.
Nét chữ quen thuộc. Là của mẫu thân nàng – phu nhân Thừa tướng. Nhưng điều khiến nàng lạnh cả sống lưng chính là dòng cuối:
“Nguyệt nhi, nếu còn sống, hãy trốn khỏi hoàng cung. Cái c.h.ế.t của con… đã được sắp đặt từ khi con bước vào cửa cung.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt bỗng đỏ rực:
“Đã có người muốn ta chết… từ trước khi ta kịp sống…”