Hóa ra anh ấy cũng thích tôi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-28 10:31:05
Lượt xem: 125
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
8
Trừ vài người bạn khá thân của tôi ra thì không ai biết tôi học cao học ở đâu, huống gì là chuyện gần đây như việc tôi và Hình Lượng học cùng một trường.
Tôi cứ nghĩ nếu không cố ý dò hỏi thì thật sự rất khó biết được.
Phương Yến Lương im lặng.
Anh ấy như đột nhiên đưa ra một quyết định nào đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Thật ra, tôi vẫn luôn…"
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang lời Phương Yến Lương.
Chiếc điện thoại tôi đặt tùy tiện trên sofa đã sáng màn hình, người gọi đến hiển thị là Hình Lượng.
Phương Yến Lương liếc nhìn một cái rồi ánh mắt cũng lặng lẽ tối lại.
"Tôi nghe điện thoại đây."
Tôi bị Phương Yến Lương nhìn chằm chằm thì thật sự hơi ngại ngùng nên đứng dậy đi đến trước cửa sổ để nghe.
Hình Lượng ở đầu dây bên kia hỏi tôi: "Cậu bị hack tài khoản à?"
"Ừ."
"Không sao rồi chứ?"
"Không sao."
Cậu ta ngừng lại một lát rồi lại hỏi: "Tin nhắn kia của Phương Yến Lương là do kẻ lừa đảo hack tài khoản gửi cho cậu ta phải không?"
"Cậu có chuyện gì không?" Tôi hỏi vậy.
Năm hai thạc sĩ, Hình Lượng bảo tôi làm bạn gái cậu ta.
Thật ra trước đó, chúng tôi chỉ vì cùng học một trường nên có ăn vài bữa cơm nên tôi không biết sao cậu ta lại thích tôi.
Tôi đoán cậu ta chỉ muốn yêu đương và đối tượng là ai cũng được.
Tôi từ chối.
Sau đó cậu ta không còn thể hiện ý định mờ ám nữa, vẫn qua lại với tôi nhưng tôi lại cố ý giữ khoảng cách với cậu ta.
Hình Lượng ở đầu dây bên kia lải nhải một đống chuyện, tôi im lặng lắng nghe nhưng hoàn toàn không lọt tai.
Suy nghĩ của tôi cứ xoay quanh Phương Yến Lương đang ngồi trên sofa.
Bóng lưng anh ấy cô đơn, cả người bị bao trùm trong bóng tối, trông đặc biệt ủ rũ.
Tại sao chứ. Tôi nghĩ vậy.
Hình Lượng hỏi: "Cậu và Phương Yến Lương là giả phải không?"
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi mệt, xoa xoa thái dương nhức mỏi, rất muốn cúp máy luôn.
Phương Yến Lương đột nhiên đứng dậy trên sô pha.
Anh ấy nhanh chóng bước đến trước mặt tôi, trong ánh mắt ngạc nhiên của tôi, anh ấy giật lấy điện thoại của tôi như hiểu thấu tiếng lòng tôi mà nhấn nút cúp máy.
Tôi ngây người nhìn anh ấy, trong mắt anh ấy lại lấp lánh thứ ánh sáng đó.
Như là sự cố chấp.
Anh ấy nói: "Đừng nói chuyện điện thoại với cậu ta nữa."
"Tại sao?" Tôi vô thức hỏi.
"Vì anh sẽ ghen."
Tôi đột nhiên trợn tròn mắt.
Anh ấy nói: "Anh thích em."
"Khi em thích Hình Lượng thì anh vẫn luôn thích em."
9
Có lẽ tôi thật sự quá sốc, anh ấy bất đắc dĩ cười một tiếng: "Anh cứ nghĩ em nhìn thấy biệt danh là có thể đoán ra rồi."
Anh ấy bổ sung thêm một câu: "Anh thấy rất nhiều fan đều đoán ra rồi."
Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên những bình luận đã từng xem qua trước đây.
"57" là “Vợ tôi".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoa-ra-anh-ay-cung-thich-toi/chuong-4.html.]
Dùng bàn phím T9 gõ "57" sẽ ra chữ "Vợ".
Trời ơi!
Tôi nào dám nghĩ như vậy.
Tôi có ăn gan hùm mật báo cũng không dám nghĩ như vậy!
Anh ấy giải thích: "Biệt danh đó chính là ý đó."
Anh ấy nói: "Dù sao em thích Hình Lượng, nếu đặt biệt danh là hai chữ đó thì em chắc sẽ thấy khó chịu. Nhưng nếu không gõ hai chữ đó thì anh lại không vui lắm. Anh suy đi tính lại rồi vẫn dùng '57', tốt cho cả em lẫn anh."
Tôi mơ màng nhớ đến chữ A kia.
Tôi hỏi: "Vậy còn biệt danh WeChat thì sao?"
"Như vậy mỗi lần anh mở danh bạ, đều có thể nhìn thấy em ngay lập tức."
Anh ấy nói: "Anh muốn cho mình dũng khí liên lạc với em, cho dù em vẫn còn thích Hình Lượng."
Tôi mím chặt môi rồi ngây người nhìn anh ấy.
Tôi nghi ngờ tất cả những gì tôi vừa nghe thấy.
"Anh thích em sắp mười năm rồi."
Anh ấy chậm rãi nói: "Khi nhìn thấy tin nhắn em gửi đến, tay anh giấu dưới bàn run rẩy không ngừng. May mà buổi livestream đó kịp thời bị gián đoạn, nếu không anh không biết phải giả vờ như không có chuyện gì thế nào nữa."
"Kết quả là bị hack tài khoản." Anh ấy bất đắc dĩ cười khẽ.
"Nhưng cũng phải cảm ơn kẻ lừa đảo." Anh ấy nói: "Nếu không thì anh vẫn không dám liên lạc với em mà chỉ dám lén lút để ý xem em và Hình Lượng rốt cuộc có ở bên nhau không."
"Đừng thích Hình Lượng nữa có được không?" Anh ấy khẩn cầu.
"Hình Lượng thật sự tốt đến vậy sao, cậu ta xứng đáng để em thích lâu đến vậy sao? Em thích cậu ta không mệt sao?"
Anh ấy ngừng lại rất lâu rồi cẩn trọng hỏi: "Nếu biệt danh của tôi từng là 'Chồng' thì có phải chứng tỏ em từng thích anh trong chốc lát không?"
"Dù chỉ là… Kiểu thích của fan."
"Có phải điều đó chứng tỏ anh có cơ hội theo đuổi em không?"
Anh ấy thật dịu dàng, lại đầy khiêm nhường.
Một người như anh ấy thì tại sao lại phải hạ mình vì tôi chứ.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.
Tôi rất muốn khóc và thật sự đã khóc òa.
Từng hạt nước mắt lớn lăn dài trên má tôi, tôi há miệng muốn nói không phải, tôi chưa bao giờ thích Hình Lượng và người tôi luôn thích là anh ấy nhưng tôi như bị thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn không thể phát ra âm thanh mình muốn.
Tôi mở miệng rồi lại thôi, chỉ biết nức nở mà không nói được một câu hoàn chỉnh.
Tôi càng vội thì lại càng rối.
Phương Yến Lương lập tức xót xa, anh ấy vòng tay ôm lấy tôi rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, kiên nhẫn dỗ dành: "Không sao, không sao, không thích thì thôi, đâu cần phải khóc chứ."
Anh ấy nói: "Em không thích anh thì người nên khóc phải là anh mới đúng."
Anh ấy cố gắng dùng lời lẽ để dỗ tôi vui lên nhưng tôi căn bản không thể cười nổi mà vẫn chỉ muốn khóc.
Tôi đột nhiên hận sự nhút nhát của mình, vì sao năm đó không thể dũng cảm nói ra lời yêu thích, vì sao lại lỡ phí hoài ngần ấy năm tháng.
Những năm tháng đã bỏ lỡ này tính là gì đây?
Nếu năm đó tôi có thể mạnh dạn thừa nhận tình cảm dành cho anh ấy thì kết cục nhất định sẽ không như bây giờ.
Tôi cứ thế khóc mãi trong vòng tay anh, khóc thật lâu, khóc đến mức không thở nổi.
Mãi lâu sau.
Tâm trạng tôi mới dần bình ổn.
Bộ đồ ngủ vải cotton trên người Phương Yến Lương đã ướt đẫm một mảng lớn vì nước mắt tôi.
Anh ấy co ngón tay búng nhẹ lên trán tôi rồi nói: "Còn để em dùng nước mắt tắm cho anh một trận."
Phương Yến Lương đứng dậy đi rót nước cho tôi.
Tôi dừng lại tại chỗ mà hít thở thật sâu rồi lại hít thở, khi anh ấy đưa ly nước cho tôi thì cuối cùng tôi cũng dũng cảm và trọn vẹn nói ra câu nói ấy.
"Người em thích chỉ có anh thôi."