Anh  vẫn còn thích ,   cần một lối thoát.
Tôi tuyệt đối  thể vạch trần lớp ngụy trang của   như  , làm như  chỉ phản tác dụng.
Những lời    với Bùi Ngôn năm đó, đối với  là nỗi đau, thì đối với  , lẽ nào   .
Tôi tháo khẩu trang xuống, mắt  hoe đỏ, khẽ : “Em xin , Bùi Ngôn.”
Bùi Ngôn dường như  thể chịu đựng thêm nữa, vọt đến  mặt , nắm chặt hai vai ,   đỏ mắt : “Anh  cần lời xin .”
“Thư Diêu, em     gì.”
Bốn mắt  , tình cảm giữa hai   cần  thêm cũng  thể hiểu  khao khát của đối phương.
Tôi vươn tay ôm chặt Bùi Ngôn, mặt vùi  n.g.ự.c  , khẽ : “Bùi Ngôn, em thích , vẫn luôn thích .”
Bàn tay Bùi Ngôn đang nắm vai  trượt xuống, ôm lấy eo ,  thở   phả  cổ .
Bỗng nhiên,  cảm thấy một chút lạnh lẽo ở hõm vai.
Bùi Ngôn  ,   chút bối rối, thì thầm: “Bùi Ngôn.”
Nghe thấy tiếng gọi,   buông tay , kéo   văn phòng.
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng .
Bùi Ngôn ép   tường, đôi mắt đỏ hoe hỏi: “Thư Diêu, tại ?”
Tôi    đang hỏi gì.
Tại    những lời trái với lòng .
Tại   thất hứa với  .
Tại   lâu như   đến tìm  .
Thật đáng tiếc,   thể   chuyện  xảy  ngày hôm đó.
Tôi há miệng, nhưng cuối cùng     gì.
Bùi Ngôn  cúi , cúi đầu hôn .
Mãi lâu ,   mới buông môi  , khẽ thì thầm bên tai : “Thư Diêu,  thật sự thua em .”
Ôn tồn với Bùi Ngôn   bao lâu.
Ngoài cửa vang lên một giọng nữ, cô   gõ cửa  hỏi.
“Giáo sư Bùi,   ở đó ?”
“Chuyện gì?” Bùi Ngôn hỏi.
“Giờ ăn trưa ,  mời   ăn cùng.” Cô  ngượng ngùng .
Tôi nhẹ nhàng kéo vạt áo Bùi Ngôn, dùng khẩu hình miệng : “Em  cho phép.”
Cảnh Bùi Ngôn từ chối  ăn với    vẫn còn rõ mồn một.
Sao    thể từ chối     ăn với  khác  chứ.
Bùi Ngôn nhận  tín hiệu, lạnh nhạt : “Không cần .”
“Vậy   thể   ?” Cô  hỏi.
“Anh đừng hiểu lầm,  chỉ  thảo luận một chút về đề tài nghiên cứu.”
“Cô Từ Dung, cho phép  nhắc nhở một chút, truyền thông nhiếp ảnh và Vật lý thì chẳng liên quan gì đến .” Giọng Bùi Ngôn như đang  đùa, nhưng mấy chữ cuối  mang theo chút lạnh lẽo.
“Giáo sư Bùi thật hài hước, ngăn   ở ngoài cửa  chuyện   là bất lịch sự ?” Từ Dung .
Tôi cảm thán,   da mặt cũng quá dày , so với  thì chỉ  hơn chứ  kém.
Bùi Ngôn lạnh lùng : “Ừm,  thì cô cứ coi như   lịch sự .”
Tôi bật  khúc khích, ghé  tai Bùi Ngôn : “Giáo sư Bùi, lạnh lùng quá .”
Từ Dung hậm hực “hừ” một tiếng.
Sau đó, cô  dậm mạnh gót giày cao gót bước , cố ý tạo  tiếng động lớn.
Tôi nheo mắt, khẽ : “Cô  hình như giận .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hieu-lam-ngot-ngao/chuong-4.html.]
Bùi Ngôn  thẳng ,  về phía bàn làm việc: “Vậy lát nữa   dỗ cô  nhé?”
Tôi  Bùi Ngôn cố ý  , nhưng vẫn  chút  thoải mái.
Tôi khẽ nhíu mày, làm nũng : “Không .”
Bùi Ngôn   màn hình máy tính,  đáp lời : “Ừm, chỉ dỗ em thôi, em ngoan ngoãn  đây, lát nữa  đưa em  ăn.”
Tôi  đến ghế sofa  xuống, tìm  một vị trí thích hợp để ngắm  khuôn mặt  trai của Bùi Ngôn.
Đột nhiên, vài sinh viên đẩy cửa bước .
“Thầy ơi, em  một vấn đề  hỏi ạ.”
“Thầy ơi, em cũng .”
“Và cả em nữa.”
Bùi Ngôn chuyển ánh mắt từ màn hình máy tính sang gương mặt của các sinh viên đang  ở cửa.
Các sinh viên lập tức im phăng phắc.
Có một nam sinh liếc  ,   căng thẳng nuốt nước bọt, thăm dò hỏi: “Thầy ơi, em  làm phiền hai   ạ?”
Giọng Bùi Ngôn  vui: “Cậu  xem?”
“Cô giáo nhanh dỗ thầy  ạ.”
Quan hệ giữa Bùi Ngôn và học sinh hình như khá ,  mà   dám trêu chọc  .
Tôi  hai chữ “Cô giáo” chọc cho vui sướng tột độ, cong môi  : “Anh    nhỏ nhen thế, các em    hỏi bài ? Tôi  ngoài  dạo hai vòng.”
Tôi  xong liền   ngoài.
Chỉ là  đến khúc cua cầu thang thì gặp một  phụ nữ xinh .
“Cô là  thế nào của giáo sư Bùi?”
Tôi  kỹ, giọng  khá giống với cô Từ Dung  nãy hẹn Bùi Ngôn  ăn.
Tình địch gặp , mắt đỏ như máu.
Tôi đương nhiên  cho cô  sắc mặt .
Tôi  giả lả: “Tôi ư, đương nhiên là bạn gái nhỏ của giáo sư Bùi .”
“Đồ    hổ,     từng      bạn gái chứ.”
“Tôi  cho cô ,  là vị hôn thê của giáo sư Bùi.”
“Cô  điều thì tránh xa giáo sư Bùi  một chút.”
Từ Dung sốt ruột tuyên bố chủ quyền.
 những lời  trong lòng  cũng chỉ  thể khuấy động một chút sóng gió.
Trước khi Bùi Ngôn đến,  sẽ  tin một lời nào của Từ Dung.
Tôi  đổi sắc mặt, nhướng mày : “Lời  cô   với giáo sư Bùi ,   mặt  thì  ích gì?”
“Hay là, cô cũng  dì  làm gì  Bùi Ngôn,   thể nuốt trôi cục tức nên mới dám vênh váo  mặt ?”
Tôi vài câu  xuyên thủng lớp vỏ bọc giả dối của cô .
Cô  tức đến đỏ mặt tía tai, miệng vẫn lẩm bẩm: “Thư Diêu, Bùi gia sẽ  cho phép một diễn viên như cô bước chân  nhà .”
Tôi im lặng, ngón tay nắm chặt bên hông khẽ co .
Mười bảy tuổi   từng  những lời tương tự, nhưng bây giờ,   hai mươi sáu tuổi .
Tôi sẽ  vì ba chữ “ hợp” mà buông tay   nữa.
Bởi vì  , vận may của  luôn  tệ,   mà từ bỏ,  và Bùi Ngôn sẽ   cơ hội gặp   thứ ba.
Từ Dung thấy   lên tiếng, tưởng lời    tác dụng, cô  tiếp tục : “Vì  cho  , cô nên buông tay   .”
Tôi khẽ  một tiếng, đúng là cùng một kiểu , tưởng thế là sẽ khiến  nản lòng mà rút lui .
Tôi nhàn nhạt  một câu: “Cô Từ, làm thế nào để bước chân  cửa Bùi gia, đó là chuyện của ,  phiền cô  bận tâm.”
Tôi  xong   bỏ , Từ Dung  bóng lưng  hung hăng : “Thư Diêu, cô sẽ  hối hận đấy.”
Tôi chỉ coi cô  đang phát điên,  để tâm.