Có thể là “Chúc mừng”, thể là “Thượng lộ bình an” hoặc cũng thể là “Tạm biệt”.
Bởi vì biểu cảm của thiếu gia cuối cùng cũng giãn .
Giống như trút bỏ một gánh nặng lớn.
Linlin
Sau một hồi lâu, thiếu gia hiệu cho xem màn hình.
"Chị mở tài liệu xem ."
Tôi nghi hoặc , nháy mắt.
Thế là mở tài liệu , phát hiện đây là... Bản thảo.
Tôi lên bảng tay: "Là xem ?"
Thiếu gia trả lời: "Ừm, đây là bản thảo ba năm , chị xem giúp ."
Mặc dù thiếu gia thích tiểu thuyết trinh thám nhưng ngờ từng cả bản thảo chi tiết.
Sau khi xong khá kinh ngạc, mặc dù chỉ là bản thảo chi tiết nhưng cảm thấy thể tự hình dung một tác phẩm chỉnh .
Hình tượng nhân vật phong phú, tình tiết mới lạ.
Tôi thời gian ghi ở cuối, mà là bốn năm , lúc đó thiếu gia vẫn trưởng thành nhỉ?
Thiếu gia với , : "Trước đây làm nhà văn, giả bộ một cái bản thảo chi tiết thấy thật giỏi giang nên in đưa cho bạn bè xem, đến cũng suýt quên mất , ngờ cô vẫn còn giữ."
Tôi giơ ngón cái về phía , đó hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Kích động đến mức quên mất thiếu gia hiểu.
Thiếu gia : "Chị hiệu chậm một chút thì thể hiểu, nhanh quá thì hiểu ."
Tôi cảm động đến mức suýt , bác sĩ Trương từng với rằng thiếu gia thường tranh thủ lúc mặt để xem các video ngôn ngữ ký hiệu, nhưng ngờ học nhanh đến .
Tôi bình tĩnh một chút, lên bảng tay: "Bản thảo quá tuyệt vời, chỉ là một tình tiết thiện lắm, thể cần bổ sung thêm một vài nhân vật để thúc đẩy cốt truyện. nó xuất sắc !"
Thiếu gia : "Tôi nhờ bác sĩ Trương giúp tìm tác phẩm của Cao Phi, với rằng chị cũng là fan của Cao Phi, nghĩ chị thể giúp xem bản thảo , chắc chắn sẽ thêm nhiều ý tưởng."
Tôi đầy mong đợi thiếu gia, .
"Tôi thành tác phẩm , chị thể giúp ?"
Tôi và thiếu gia thành lập "Liên minh Sáng tác".
Thiếu gia dùng màn hình hỗ trợ để kể bằng miệng, còn phụ trách hiệu đính và kiểm tra, bác sĩ Trương sẽ giúp chúng che đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hi-hi-vien-man/chuong-4.html.]
Da mặt thiếu gia mỏng, nhà đang tiểu thuyết.
Tôi giúp thiếu gia đăng ký tài khoản trang web tiểu thuyết mạng, bắt đầu đăng tải định kỳ.
Không ngờ chúng mới đăng năm chương, web quản trị nhận tin nhắn từ biên tập viên, ký hợp đồng với thiếu gia.
Thiếu gia suy nghĩ một chút vẫn từ chối, thành tác phẩm để kiếm lợi nhuận, chỉ thành ước mơ thời thơ ấu.
Mọi chuyện đều suôn sẻ.
Phu nhân Từ vô cùng ơn , bà cho rằng sự xuất hiện của đổi thiếu gia, bà còn làm cờ lưu niệm gửi đến công ty của .
Vì nhanh chóng lãnh đạo gọi về công ty để chuyện.
Tôi xin thiếu gia nghỉ một ngày, khi khỏi cửa, hỏi : “Có chuyện gì ?”
Không ngờ thiếu gia dễ dàng nhận sự đổi trong tâm trạng của .
Tôi lắc đầu, hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu với .
“Không .”
Khả năng học hỏi của thiếu gia , thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu của .
Cậu bĩu môi về phía , ý : "Không thì chị cứ , về sớm nhé."
Sau nửa năm mới công ty, một cảm giác xa lạ khó tả.
Cô lễ tân mới quen , chặn cho , mãi cho đến khi dì tạp vụ rõ phận của thì cô mới cho .
Khi lên lầu, giúp dì tạp vụ cầm cây lau nhà.
Dì vỗ vỗ cánh tay , với dì .
Tôi và dì là cùng một lứa nhân viên khuyết tật công ty, dì bại não nhẹ, tư thế chút bất thường nhưng ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường.
Vì chứng chỉ hộ lý nên sắp xếp vị trí hộ lý, còn dì thì phân công vị trí dọn dẹp.
Tính , chúng cũng làm ở công ty gần năm năm .
Đi đến văn phòng Tổng giám đốc, gõ cửa, đợi năm giây trực tiếp đẩy cửa .
Dù thì cũng thấy phản hồi của mà cũng sẽ chủ động mở cửa cho .
Tổng giám đốc thấy thì dậy, mỉm tiến gần .