Thiếu gia vội vã đến mức toát mồ hôi đầm đìa.
Cuối cùng màn hình hiển thị: "Cầu xin chị, đưa , đưa ngay, thể để cô thấy bây giờ!"
Với sức lực của bản mà đưa thiếu gia , đó là chuyện thể.
May mắn chúng gặp bác sĩ vật lý trị liệu là bác sĩ Trương.
Không thiếu gia gì với bác sĩ Trương mà đẩy thiếu gia phòng vật lý trị liệu thông báo cho : "Nói với vị khách rằng Từ cần làm một liệu trình vật lý trị liệu, hôm nay thích hợp để gặp mặt, xin mời cô đến ngày khác."
Tôi gật đầu, đó đóng cửa phòng vật lý trị liệu, bắt đầu dọn dẹp giường bệnh của thiếu gia.
Tôi vô tình liếc màn hình hỗ trợ vẫn tắt.
Nội dung đó thu hút sự chú ý của , thiếu gia mà đang tác phẩm mới 《Khốn cảnh》 của nhà văn trinh thám Cao Phi.
Điều khiến khá bất ngờ.
Tôi dọn dẹp xong những thứ vương vãi giường bệnh, cửa phòng gõ.
Cô gái tóc uốn bồng bềnh đuôi tóc còn ướt, khóe mắt đỏ hình như xong, trông đáng thương.
Phu nhân Từ bước thấy giường bệnh trống thì ngẩn , đó chỉ giường bệnh đầy thắc mắc.
Tôi lấy bảng tay những lời dặn dò của bác sĩ Trương cho bà xem.
Phu nhân Từ thở dài, vài câu với cô gái tóc uốn bồng bềnh.
Cảm xúc mà cô gái tóc uốn bồng bềnh kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng vỡ òa, nước mắt lăn dài gò má tái nhợt của cô , in thành từng đóa lệ hoa chiếc váy trắng tinh.
Tôi tiễn phu nhân Từ và cô gái tóc uốn bồng bềnh rời , nhắn tin hỏi bác sĩ Trương về tình hình vật lý trị liệu của thiếu gia.
Bác sĩ Trương thiếu gia vui vẻ lắm, quá trình vật lý trị liệu cũng thuận lợi, hôm nay sẽ tăng ca chăm sóc thiếu gia, thể tan làm sớm.
Thế là cắm sạc màn hình hỗ trợ chuẩn về nghỉ ngơi.
Vừa khỏi cửa gặp cô gái tóc uốn bồng bềnh, cô đang ngây dựa tường bên ngoài cửa, ngẩng đầu trần nhà, vẻ mặt đầy ưu tư.
Cô thấy , ánh mắt từ ngạc nhiên vui mừng lập tức chuyển thành thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hi-hi-vien-man/chuong-3.html.]
Thế là lên bảng tay: "Anh Từ đang làm liệu trình vật lý trị liệu, tốn khá nhiều thời gian, hơn nữa khi trị liệu xong còn cần massage và điều chỉnh, cô cứ về ."
Cô gái tóc uốn bồng bềnh khổ một tiếng, gật đầu nhưng cô chỉ bảng tay của , tay dấu hiệu chữ.
Tôi đoán, cô dường như điều với .
Tôi đưa bảng tay cho cô .
"Chào cô, là Trần Tĩnh Di. Tôi vốn gặp Thiên Kì khi nước ngoài nhưng gặp . Phiền cô giúp chuyển lời với , làm , sắp đến sân khấu lớn hơn để nhảy múa ."
Tôi hiểu ý nghĩa của câu nhưng cũng cần thiết hiểu. Tôi gật đầu, với Trần Tĩnh Di rằng sẽ chuyển lời cho thiếu gia.
Trần Tĩnh Di , cô lấy một xấp giấy từ trong túi xách.
"Lúc dọn hành lý thì tìm thấy cái , cô giúp chuyển cho Thiên Kì nhé, hy vọng thể hiểu tâm ý của ."
Tôi nhận lấy tài liệu, theo bóng lưng Trần Tĩnh Di khuất dần ở góc cua.
Mặc dù cô rửa sạch mùi nước hoa nhưng dường như vẫn ngửi thấy một mùi hương thanh nhã thoang thoảng.
Giống như chính con cô .
Ngày hôm gặp thiếu gia.
Tối qua ngủ ngon, hai mắt mắt thâm quầng.
Tôi lấy bảng tay , cho xem lời nhắn của Trần Tĩnh Di.
Linlin
Sau đó đưa tập tài liệu Trần Tĩnh Di gửi cho để xem.
Trong ánh mắt chút gợn sóng của xẹt qua một tia run rẩy, hé miệng gì đó, nhưng cuối cùng vẫn một lời nào.
Tôi hỏi xem nội dung tài liệu , thiếu gia lắc đầu.
Cậu với màn hình: “Tôi đó là gì.”
Tôi đặt tài liệu lên đầu giường, đó theo quy trình giúp chăm sóc cơ thể. Đến gần trưa, mới chuyện với màn hình hỗ trợ.
Cậu cho xem, đoán gửi tin nhắn cho Trần Tĩnh Di.