Buổi sáng.
Bà mai ngay lập tức được tôi luyện
Tôi mở mắt , đầu tiên là tiếng tin nhắn báo đến — cùng một lạ, vẫn dòng chữ ngắn gọn:
“Hôm nay, hãy đến phòng Mỹ thuật. Diệp Nhi đang đợi.”
Tôi chớp mắt, nửa tỉnh nửa mơ, tự hỏi liệu ai đang đùa . trong lòng cảm giác mơ hồ... kiểu như rằng nếu , hậu quả sẽ “rắc rối hơn nhiều.”
Và đúng như dự đoán, bước khỏi nhà, Lan Chi chờ sẵn, tay cầm cây dù hồng, nhẹ:
“Cậu nhận tin nhắn nhỉ?”
Tôi khựng . “Ơ… cũng ?”
Cô nghiêng đầu: “Biết chứ. Mình là cài cảnh báo tin nhắn cho điện thoại mà.”
“C-cài gì cơ!?”
“À, chuyện nhỏ thôi mà.” – cô nhoẻn , giọng dịu như nước – “Đi , nếu đến, Diệp Nhi sẽ buồn lắm đấy.”
Tôi chẳng nên ngạc nhiên, sợ, … cảm động nữa. Có lẽ là cả ba.
Phòng Mỹ thuật ở dãy nhà B, tầng hai – nơi lúc nào cũng thoang thoảng mùi màu nước và nhạc piano từ xa vọng . Khi bước , cảnh tượng đầu tiên đập mắt là Diệp Nhi, đang cúi giá vẽ, tóc nâu buộc hờ, một vệt sơn dính nhẹ lên má.
Cô ngẩng lên, ánh mắt sáng lên như thể thấy nguồn cảm hứng:
“Minh Tử! Cuối cùng cũng đến.”
Tôi gãi đầu: “Ờ… nhắn tin cho ?”
“Không hẳn.” – Cô tủm tỉm. – “ thế nào cũng nhận .”
Tôi rùng nhẹ. Đây là loại ‘’ nào ? Dự cảm tâm linh ?
Trên bàn, thấy một bức tranh dang dở – nhưng điểm kỳ lạ là gương mặt trong tranh chính là .
“Ơ… cái đó là…?”
“À, tớ vẽ từ hôm qua.” – Diệp Nhi đáp nhẹ – “Chỉ là ký họa thôi. hôm nay định vẽ bản chỉnh.”
Tôi nuốt nước bọt. “Cần… cần làm mẫu ?”
“Ừm.” – Cô gật đầu, mỉm . – “Chỉ cần yên thôi. Đừng sợ.”
“Đừng sợ” — tại câu đó nhỉ!?
Khoảng nửa tiếng trôi qua.
Tôi giữa căn phòng, trong khi Diệp Nhi tỉ mỉ đưa từng nét cọ.
Cô thỉnh thoảng liếc , ánh mắt sáng như thể thứ ngoài đều tan biến.
Không khí trong phòng tĩnh đến mức rõ tiếng kim giây đồng hồ.
Mọi thứ bình thường — cho đến khi… cánh cửa bật mở.
“Minh Tử!”
Giọng Lan Chi.
Cô xuất hiện, mang theo một túi cà phê và vẻ mặt dịu dàng … vui lắm.
“Cậu đây từ sáng hả? Không ăn sáng ? Ai cho phép Diệp Nhi bắt làm mẫu lâu thế?”
Diệp Nhi ngẩng đầu lên, vẫn : “Tụi chỉ đang vẽ thôi. Cậu ghen , Lan Chi?”
“Không.” – Lan Chi nhạt – “Tớ chỉ thấy đang dùng sai tư thế vẽ thôi.”
Không khí bắt đầu lạnh xuống.
Tôi cảm thấy như sắp “chiến tranh lạnh màu pastel.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hau-cung-cua-toi-deu-la-yandere/chuong-3-loi-moi-tu-clb-my-thuat-va-buc-tranh-khong-nen-ton-tai.html.]
“Ờ… ha ha, các … uống cà phê nhé?” – Tôi vội chen , cố cứu tình hình.
khi , Diệp Nhi hạ cọ, thẳng :
“Xong .”
Trên giá vẽ là bức tranh – và quả thật, là .
… đang mưa, áo ướt đẫm, còn phía là… bóng lưng một cô gái mỉm .
Tôi khẽ rùng . “Cậu… vẽ cảnh khi nào?”
“Không nữa.” – Diệp Nhi nghiêng đầu, giọng nhỏ dần. – “Chỉ là… trong đầu , luôn trông như thế.”
Tôi nên gì.
Bức tranh gì đó , nhưng ánh mắt trong tranh… ánh mắt của .
Nó sâu hơn, tối hơn, như thể trong tranh đang điều gì mà .
Trước khi kịp hỏi thêm, cánh cửa phòng mở.
“Minh Tử, ở đây ?” – Linh Dao xuất hiện, tay ôm chồng sổ ghi chép.
Ánh mắt cô sắc và bình tĩnh.
“Câu lạc bộ học thuật đang cần ký tên báo danh. Cậu trốn mất tiêu.”
Tôi giật . “Ờ… xin , quên mất.”
Linh Dao tiến gần, liếc bức tranh, mỉm nhẹ:
“Vẽ khéo thật. … góc lạ quá.”
Cô sang , nhỏ: “Tối qua mưa thật ?”
Tôi khựng . “Sao —”
“À, dữ liệu camera cổng trường.” – Cô nhẹ như gió. – “Để kiểm tra an ninh thôi.”
Tôi méo. “Ờ… cảm ơn?”
Khi tưởng chuyện đủ rối, giọng Ngọc Hân vang lên từ cửa sổ:
“Tranh đấy, nhưng… ánh mắt trong tranh giống đang ai đó hơn là vẽ.”
Cả ba cô gái cùng sang .
Tôi chỉ còn nở nụ thảm hại.
Chiều hôm đó, rời khỏi phòng Mỹ thuật với cảm giác như trải qua một buổi họp hậu cung chính thức.
Diệp Nhi thì mỉm tiễn, Lan Chi dặn “ăn uống điều độ”, Linh Dao “mai nộp bản ghi chép”, còn Ngọc Hân chỉ lặng lẽ theo.
Về đến nhà, mở điện thoại.
Tin nhắn mới xuất hiện.
“Bức tranh đó… đừng để ai khác thấy.
Vì trong đó chỉ .”
Không tên gửi.
Tôi cửa sổ — và thấy, tường đối diện, thứ gì đó lóe sáng như… ánh phản chiếu của ống kính máy ảnh.
Tôi kéo rèm .
Rồi thở dài.
Có vẻ… ngày thứ hai của hậu cung yandere khép — nhưng ngày thứ ba chắc chắn sẽ còn “đặc sắc” hơn nhiều.