Tôi khoanh tay: "Thì Diệu Tổ ầm ĩ một trận , là vì đuổi Tư Kiều nhà ."
Chủ nhiệm lớp vẻ sốt ruột, Tư Kiều chính là cục cưng quý giá của trường học, ngôi nhỏ để tuyên truyền tuyển sinh, thể để con bé chứ!
Chủ nhiệm lớp nhẹ giọng: “Nếu , trường học giữ hai nữa.”
Giọng điệu lễ phép, nhưng lời vô cùng tàn nhẫn.
Tú Liên sửng sốt, lẽ cũng ngờ chủ nhiệm lớp cũng níu giữ một chút.
Cô vênh mặt hất hàm sai khiến: "Quá đáng, gọi hiệu trưởng tới đây."
Gọi hiệu trưởng tới cũng là như , uyển chuyển mời cô chọn một trường học khác.
Tú Liên còn bẩm báo lên hội đồng nhà trường.
Lúc , Chu Tễ cuối cùng cũng mặt: "Chuyển trường ."
Tú Liên rúc trong n.g.ự.c Chu Tễ: " thế, để Tư Kiều nhà cô chuyển trường."
Chu Tễ đẩy cô , căn dặn trợ lý: "Cho Diệu Tổ chuyển trường, càng nhanh càng ."
Tú Liên quá sợ hãi:"Không thể, dựa mà để Diệu Tổ chuyển trường chứ!"
Chu Tễ gánh nổi cô , rời .
Trước khi còn và Tư Kiều một chút.
Trong hành lang vang vọng giọng oán hận của Tú Liên.
"Chu tổng! Diệu Tổ của chúng thể chuyển trường! Anh cũng thằng bé vốn thông minh, học trường chênh lệch sẽ chỉ càng kém hơn."
"Anh thể chỉ thiên vị Tư Kiều, Diệu Tổ cũng là con của mà!"
Nghĩ đến Chu Tễ lúc cũng yêu thương cô vợ .
Nếu cũng sẽ khiến cô chiều đến mức vô pháp vô thiên như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hanh-phuc-khong-can-tam-bo/chuong-7.html.]
Chỉ là Tú Liên tự lượng sức, khoe khoang đến mặt chính thất, còn làm bại lộ chuyện.
Nếu thì Chu Tễ cũng phát hiện cô vợ hiền dịu là một phụ nữ độc ác.
Tôi biết lòng Chu Tễ độc ác, khôn khéo cỡ nào.
Nếu Tú Liên vẫn luôn như , Chu Tễ cũng thể giữ cô bên cạnh.
Có lẽ do hai đứa con khiến Tú Liên ảo giác địa vị của định, dám công khai oai mặt chính thất.
mà thể cô sẽ hối hận.
Ở mặt Chu Tễ, thứ gì thể làm lá bài thương lượng.
Sau , Tú Liên sẽ vứt bỏ .
...
Lúc dắt Tư Kiều tới bãi đỗ xe.
Chu Tễ xe chờ.
Cả tiều tụy hơn nhiều, tay cầm điếu thuốc vẫn luôn run rẩy, nicotin cũng thể làm tê liệt cảm giác bi thương của .
Tôi rời , tình nguyện bắt xe cũng chuyện với .
Chu Tễ chạy tới ngăn , cầu xin hèn mọn bất lực: "Em đừng mà, đừng rời bỏ , nửa năm gặp em và con gái .”
Vẻ mặt Chu Tễ hối hận, đôi mắt đầy tia m.á.u chăm chú.
"Anh thể hai con, yêu em, Kiều Kiều, yêu, yêu. Chúng ở bên nhiều năm như , từ yêu đến bạn bè, là . Em thể vứt bỏ là vứt bỏ . Em yêu , sẽ chẳng là cái gì nữa, chính là con ch.ó ven đường ai cần, em thương hại ."
Anh lôi kéo , sống lưng uốn cong, cầu xin thương xót chút tự tôn nào.
"Anh cầu mong thứ trở lúc ban đầu, chỉ cầu mong cuộc sống còn thể sống với phận là chồng của em. Những thứ như ông chủ công ty giàu , cho dù phận cao quý hơn nữa cũng cần, chỉ hai phận chồng của Trần Kiều, ba của Tư Kiều mới thể khiến cảm thấy tự hào, thỏa mãn, thật đấy."
"Tư Kiều, Tư Kiều, con mấy lời giúp ba , khuyên tha thứ cho ba ."