HÀ TỔNG TUYỆT TỬ? KẾT HÔN VỚI NGƯỜI CÂM - Chương 79: Điều Trị Chứng Mất Ngôn Ngữ — Có chuyện gì không?
Cập nhật lúc: 2025-12-08 14:59:28
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Tứ cầm điện thoại, âm báo tin nhắn khiến tỉnh táo ngay lập tức, nhấp trang trò chuyện.
— Ừm, khi thăm nom xong thì qua bệnh viện một chuyến, đồ chuyển cho em.
Bàn tay Nguyễn Thanh Âm đang đặt bàn phím dừng , Hạ Tứ hề chuyện cô thất bại trong việc thăng chức, lẽ chỉ đơn thuần việc.
Cô trả lời ngắn gọn cất điện thoại túi.
Dì Trần cô với vẻ mặt lo lắng, “Có chuyện gì xảy ?”
Nguyễn Thanh Âm lắc đầu , dùng ngôn ngữ ký hiệu an ủi — 【Không , con , xin nhờ dì chăm sóc ba giúp con.】
“Đây là điều nên làm ?” Dì Trần âu yếm vuốt sống mũi cô, thái độ mật mà tự nhiên.
Nguyễn Thanh Âm , đầu giường bệnh, tóc của cha nuôi dài, thậm chí che cả mắt. Trắng bệch và rối bời.
“Người già thì như trẻ con hiểu chuyện, ý thức của ba con vốn dĩ cũng tỉnh táo, mỗi cắt tóc cho ông, ông đều sợ hãi la hét, còn giật lấy kéo trong tay thợ cắt tóc, c.ắ.n một miếng thật mạnh.” Dì Trần suy nghĩ trong lòng cô, mở lời giải thích dùng tay che chở cô.
“Cách đây một thời gian, y tá kiểm tra phòng đo nhiệt độ, còn kịp đến gần thì ông tay đẩy ngã xuống đất.” Dì Trần rõ ràng chút bất lực, nhưng sợ Nguyễn Thanh Âm thương, ngừng che chắn cho cô.
Người đàn ông ném mạnh vỏ chuối ăn xong ngoài, suýt chút nữa đập trúng Nguyễn Thanh Âm. Ông hề chút lưu luyến áy náy nào, trái giống như một đứa con trai tâm trí, thản nhiên một bên, mắt chằm chằm màn hình TV.
Thỉnh thoảng thấy hứng thú, ông còn vỗ tay vui vẻ, la hét khắp nơi, vẻ mãn nguyện như thể tự ăn món ngon.
Nước dãi lấp lánh chảy xuống khóe miệng, miệng lẩm bẩm rõ ràng như trẻ con, “Ăn, ăn…”
Dì Trần lập tức dậy, dùng khăn giấy lau sạch cho ông , lén nháy mắt hiệu cho cô.
Nguyễn Thanh Âm gật đầu, vẻ mặt buồn bã chuẩn lên, nhưng cổ tay nắm chặt,
“Không , , bảo bối .”
Ý thức của cha nuôi vẫn tỉnh táo, thậm chí còn hiểu nhầm cô là trẻ con, thấy cô tâm trạng , liền chu môi thổi phù phù.
“Mau , già lú lẫn .” Dì Trần tiến lên cố gắng dùng sức mạnh để tách ngón tay ông , đàn ông lập tức la hét “ô a ô a”, ngược càng nắm chặt cổ tay Nguyễn Thanh Âm hơn.
【Con đây, thời gian con sẽ đến thăm dì .】 Nguyễn Thanh Âm kiên nhẫn làm ngôn ngữ ký hiệu như đang dỗ dành trẻ con, dùng ánh mắt an ủi ông .
Điều kỳ diệu là, ông thật sự chậm rãi buông tay , vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, “Được, ngày mai chúng gặp .”
Dì Trần chút kinh ngạc, nhưng cảm thấy khả năng ông hồ đồ là lớn hơn, dù thì ý của cô Nguyễn là ngày mai sẽ đến thăm ông . Cổ tay Nguyễn Thanh Âm đỏ lên, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Một từng phong độ ngời ngời như giờ thể tự chăm sóc bản , sinh hoạt đều diễn chiếc giường , sự đổi lớn nhất ở một chính là ánh mắt.
Cha nuôi từng là một chí tiến thủ, ông dám nghĩ dám làm, là đầu tiên trong cả chợ chọn bán buôn hải sản với giá cao, các loại cá thông thường giá nhập thấp, dễ bán, rủi ro nhỏ, nhưng lợi nhuận cũng ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam/chuong-79-dieu-tri-chung-mat-ngon-ngu-co-chuyen-gi-khong.html.]
Cha nuôi tự lái xe nhiều chợ thủy sản, so sánh nhiều mặt, cuối cùng chọn một nguồn hàng tươi mới, các loại cá nước ngọt, cá biển, bạch tuộc, mực, tôm hùm đất, v.v., gần như đầy đủ. Cha nuôi lúc đó, tràn đầy chí tiến thủ và tham vọng, đôi mắt sáng lấp lánh phản chiếu tham vọng mãnh liệt và tinh thần chịu khuất phục của ông . Một t.a.i n.ạ.n phá hủy gia đình hạnh phúc ban đầu của họ, nuôi thương nặng, t.ử vong ngay tại chỗ khi cấp cứu hiệu quả.
Cha nuôi tổn thương nặng nề về não và tâm trí, ý thức tỉnh táo, mặc dù chỉ thông minh bình thường, nhưng tâm trí như trẻ con, chi thương nặng, liệt giường, cho đến nay vẫn thể tự chăm sóc bản .
Cô nhíu mày, đôi mắt đục ngầu của cha nuôi, trong lòng cảm thấy chua xót.
Một từng kiêu hãnh và phong độ ngời ngời như , giờ đây giống như một con vật cưng nuôi dưỡng cẩn thận, ý thức tự chủ, ánh mắt trống rỗng và vô cảm cô chằm chằm hồi lâu.
Điện thoại trong túi rung lên, Nguyễn Thanh Âm hồi phục suy nghĩ, bất lực rút tay , cố gắng nặn một nụ .
“Trên đường cẩn thận.” Dì Trần tiễn cô cửa, xếp gọn vài loại trái cây, “Con mang về ăn , đến đừng lãng phí tiền nữa, ba con ăn hết nhiều , dì cũng thích ăn.”
Nguyễn Thanh Âm lắc đầu từ chối, đặt tất cả trái cây trở tủ — 【Trong lòng con, dì giống như , đừng phân biệt rõ ràng như , sẽ quá xa lạ.】 Dì Trần mãn nguyện, “Đi đường chậm thôi, chuyện gì cứ nhắn tin liên lạc.”
THẬP LÝ ĐÀO HOA
Nguyễn Thanh Âm lái xe rời , đến bệnh viện nơi Hạ Tứ đang ở.
Cô ở cửa phòng bệnh, hít sâu điều chỉnh cảm xúc, gõ cửa.
Cửa phòng nhanh chóng bên trong mở , cô thể hiện như thường lệ, vẻ mặt hảo tì vết, khiến thể bất cứ tâm sự nào.
Cơn giận ngày hôm qua dường như từng xảy , Nguyễn Thanh Âm dám tùy tiện bộc lộ sự tức giận và tủi trong lòng là vì cô tin chắc hiểu ngôn ngữ ký hiệu.
Hạ Tứ ngước mắt cô, “Đã thăm cha em ?” Anh dùng từ "cha", Nguyễn Thanh Âm bất ngờ, dù thì phận bề ngoài của cô vẫn là con gái nuôi của Nguyễn Chính Tường.
Cô lưỡng lự gật đầu, hiệu ngôn ngữ ký hiệu hỏi — 【Anh gọi đến, chuyện gì ?】
Động tác ngôn ngữ ký hiệu làm một nửa, cô liền dừng đột ngột, dùng điện thoại gõ chữ xoay màn hình cho xem.
“Hôm nay làm ?” Hạ Tứ trả lời đúng trọng tâm, cố ý lái sang chuyện khác.
Nguyễn Thanh Âm sững sờ, tưởng rằng chuyện cô thất bại trong việc thăng chức, sắc mặt chút khó coi.
Cả cô cứng đờ tại chỗ, ngón tay lơ lửng bàn phím, nên bắt đầu từ .
“Tôi đặt hai vé máy bay nước K, ở đó một chuyên gia y học về thần kinh, đưa em khám.” Hạ Tứ đổi giọng điệu, “Nếu gần đây bận, thì nghỉ phép năm .”
Nguyễn Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng hề thoải mái, cô thể mở miệng chuyện nữa kể từ vụ t.a.i n.ạ.n năm 17 tuổi, bác sĩ chẩn đoán cô mất ngôn ngữ do chấn thương tâm lý.
Không thể hồi phục bình thường bằng t.h.u.ố.c và phẫu thuật, chứng mất ngôn ngữ thể chỉ là tạm thời, một ngày nào đó cô thể mở miệng , cũng thể ngày hồi phục còn xa vời.
Cô nhíu mày, hai tay lướt bàn phím, xoay màn hình cho xem — Nhất định ?
“Em mãi mãi như ? Không thể mở miệng, thể chuyện như bình thường, dồn nén tất cả cảm xúc và chuyện trong lòng ?” Hạ Tứ khéo léo né tránh câu hỏi của cô, ngược nắm quyền chủ động, đưa một loạt câu hỏi.
Nguyễn Thanh Âm gật đầu, hiểu sự kiên quyết của , và cũng bằng lòng cùng cố gắng.