Hà Tổng Tuyệt Tử Kết Hôn Với Người Câm - Nguyễn Thanh Âm - Chương 434: Chúc mừng Ngày của Mẹ
Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:06:38
Lượt xem: 938
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60KknvO1kD
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Tứ lưng về phía hai nhóc, mỉm với cô, cầm lấy chìa khóa xe, dắt Ngôn Ngôn bước ngoài.
Thời tiết tháng Tư ấm lên. Vì Chu Chu dị ứng phấn hoa, cây hoa đào vốn trong sân di chuyển .
Thời điểm họ mới ở bên , họ thường cãi gốc hoa đào. Hạ Tứ lời lẽ cay độc, còn Nguyễn Thanh Âm giỏi ăn , chỉ thể rơm rớm nước mắt nhanh chóng dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Sau Hạ Tứ hiểu, và cũng thích cô dùng ký hiệu, Nguyễn Thanh Âm liền dùng mặt nữa.
Hạ Tứ khởi động xe khi bước khỏi cổng, hạ cửa kính xe xuống, thấy Nguyễn Thanh Âm khoác chiếc khăn choàng lớn kẻ sọc xanh đậm tiễn .
Mái tóc dài óng ả như rong biển buông xõa tùy ý, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ sớm thoát khỏi vẻ non nớt của thiếu nữ. Thời gian khắc họa dịu dàng lên gương mặt cô, sự trưởng thành và những thử thách mài giũa cô suốt những năm qua, khiến cô trở nên kiên cường, tự tin. Bóng dáng mảnh khảnh bậc thềm vẫy tay chào .
Tháng Sáu.
Nguyễn Thanh Âm bận tối mắt tối mũi vì chuyện chọn trường cho hai nhóc. Cô còn đặc biệt hỏi kinh nghiệm từ chị họ của Tống Vọng Tri.
“Cô cân nhắc trường quốc tế ? Những trường hàng đầu thường yêu cầu hộ khẩu, ưu tiên nước ngoài hoặc thẻ Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan. với khả năng của Hạ, chắc chắn hai cần lo lắng điểm .”
Nguyễn Thanh Âm suy nghĩ một lát, “Tôi vẫn chọn một trường công lập lâu đời.”
“Vậy thì nhiều lựa chọn để phân vân . Đông Thành Phủ Học, Tiểu học Sử Gia, Cảnh Sơn, Trung Quan Nhất Tiểu Hải Điện, Thực Nghiệm Nhị Tiểu ở Tây Thành… Gia đình bên nhà họ Hạ đây sống ở ngõ Đông Thành đúng ? Có thể cân nhắc Tiểu học Sử Gia và Đông Thành Phủ Học, tiện cho việc đưa đón.”
Nguyễn Thanh Âm nghiêm túc cân nhắc và thấy gợi ý hợp lý, nhưng cô ngại mở lời nhờ lớn trong nhà giúp đưa đón.
Khi chào tạm biệt chị họ nhà họ Tống, cô thấy nhiều quầy hàng trong trung tâm thương mại trang trí bằng bóng bay màu hồng và hoa hồng đỏ, giăng băng rôn với những câu văn cảm động về Ngày của Mẹ.
Cô chợt lịch, phát hiện hôm nay chính là Ngày của Mẹ. Cô vội vàng đặt một bó hoa cẩm chướng lớn gửi đến văn phòng của cô Thái ở trường đại học.
Cô Thái vốn nghỉ hưu và chuẩn an dưỡng tuổi già để chăm cháu, nhưng một trường đại học ngôn ngữ ở Kinh Bắc mời trở làm việc, dẫn dắt đội ngũ tiến sĩ biên soạn sách công cụ chuyên ngành ngôn ngữ học cổ đại.
Ngày nào cô cũng sớm về khuya, vất vả. Ngay cả những ngày cuối tuần rảnh rỗi ở nhà cũ chơi với cháu trai, cô cũng ôm máy tính ở phòng khách đối chiếu bản thảo.
Một lúc , điện thoại rung lên. Cô Thái gửi tin nhắn cảm ơn: Cảm ơn con, con thật chu đáo, hôm nay con cũng vui vẻ nhé.
Nguyễn Thanh Âm đặc biệt đến cửa hàng lụa di sản phi vật thể ở tầng bốn của trung tâm thương mại để chọn một chiếc khăn choàng, chất liệu sa vân sương khói xanh nhạt, thêu hoa lan bằng kỹ thuật thêu di sản phi vật thể.
Chất lụa mềm như mây, mỏng như cánh ve, gần như trọng lượng, hoa văn thêu bằng sợi vàng bạc lấp lánh ánh đèn.
Cô loanh quanh quầy hàng, chọn thêm một chiếc áo khoác mỏng kiểu Trung Quốc cho bà nội, chất liệu vân cẩm màu tím củ sen, thêu họa tiết cát tường.
Khi thanh toán, cái giá sáu chữ nhỏ khiến Nguyễn Thanh Âm thoáng thấy xót ruột.
Buổi tối, cô đón hai nhóc về nhà cũ ăn mừng. Chiếc bánh kem đặt cũng giao đến. Cô nhắn tin hỏi Hạ Tứ khi nào thì tan làm.
Gần như trả lời ngay lập tức — Đang đường, bảo bối.
Dạo Hạ Tứ vẻ bắt kịp "tốc độ lướt mạng", nhanh chóng học một "ngôn ngữ mạng" đang thịnh hành, và cũng bắt chước cách xưng hô xã giao mới của giới trẻ để gọi cô là bảo bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-434-chuc-mung-ngay-cua-me.html.]
Nguyễn Thanh Âm đặt quà lên ghế sofa, chăm chú hai con trai phiên âm, thoáng chốc, bà nội chất đầy mặt bàn nào mứt nào trái cây sấy.
Hai nhóc tự giác thành bài tập, ngoan ngoãn cất cặp sách. Lúc Nguyễn Thanh Âm mới lên lầu tắm rửa và đồ ngủ.
Dì giúp việc sẽ về ăn mừng nên chuẩn một bàn đầy ắp đồ ăn, phong phú chẳng kém gì Tết.
Cô Thái cháu lớn dị ứng phấn hoa nên để bó hoa cẩm chướng ở văn phòng, mang về nhà. Tâm trạng cô hôm nay hơn hẳn ngày, bởi vì chiều nay, bất cứ ai bước văn phòng thấy bó hoa cũng đều khen cô phúc, con cháu hiếu thảo, nhớ ngày lễ của .
Cô Thái hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ xinh của hai nhóc, cùng chúng vẽ màu nước ở phòng khách.
Hạ Tứ về nhà, thấy một bàn đầy ắp đồ ăn, thắc mắc, “Hôm nay là ngày gì , sinh nhật ai ?”
Anh suy nghĩ kỹ, cuối tháng Ba tổ chức sinh nhật sáu tuổi cho hai con trai, tháng Tư là sinh nhật Nguyễn Thanh Âm, còn những lớn tuổi khác trong nhà đều sinh nhật nửa cuối năm.
Cô Thái con trai về tay , lúc đầu còn nhịn, hỏi thế thì hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên nuôi con trai chẳng ích gì, nuôi một đứa con trai còn bằng một cô con dâu .”
Hạ Tứ ngây ở phòng khách, “Mẹ làm gì mà giận dữ thế, hôm nay là ngày gì đặc biệt ? Sinh nhật cũng tháng Sáu.”
Vừa dứt lời, Hạ Tứ chợt nhớ một ngày lễ.
Anh lập tức phản ứng, hềnh hệch tiến lên, dỗ dành cô Thái đang sầm mặt, “Mẹ ơi, con thật sự dạo bận tối tăm mặt mũi vì chuyện công ty dược phẩm niêm yết, con bận đến lú lẫn . Chúc mừng Ngày của Mẹ, quà con nhất định sẽ bù cho ngày mai.”
“Thôi , cũng chẳng ngày quan trọng gì, cần bù quà .” Cô Thái kiêu ngạo mặt , để ý đến đứa con trai vô tâm .
Nguyễn Thanh Âm tắm xong, một bộ đồ thể thao màu xám, xuống lầu thấy Hạ Tứ hì hì dỗ dành cô Thái.
Vừa thấy cô xuống, hai nhóc đột nhiên đặt cọ vẽ xuống, nâng bức tranh của lên như hiến vật quý, “Mẹ ơi, ơi!”
“Sao thế?” Nguyễn Thanh Âm cúi , vẻ mặt khó hiểu, ghé sát gần xem tranh của hai con.
Một câu ghép từ vài chữ và phiên âm xiêu vẹo — mu qin jie kuai le (Chúc mừng Ngày của Mẹ) ~
Chu Chu vẽ một phụ nữ tóc dài mặc váy hồng, mặt trái xoan cằm nhọn, lông mi dài và mắt to, đặc biệt dùng màu nước đỏ vẽ môi đỏ.
Người phụ nữ dắt hai nhóc giống hệt ở hai bên, ba khuôn mặt đều đôi môi đỏ cong cong.
Một bức tranh phác thảo ngây thơ đặc biệt. Phông nền vẽ ba viên kẹo lớn, mỗi viên kẹo một chữ, Nguyễn Thanh Âm ghép : Con… yêu… .
Bên cạnh còn tỉ mỉ vẽ một trái tim nhỏ màu đỏ.
So với Chu Chu, bức vẽ của Ngôn Ngôn phần nguệch ngoạc hơn, ba que nắm tay , que ở giữa gầy và dài, mặc váy hình tam giác ngược. Nguyễn Thanh Âm đoán que trừu tượng là cô.
Bên cạnh một chuỗi phiên âm xiêu vẹo: mu qin jie kuai le ~
Nguyễn Thanh Âm cảm động chút tức giận, theo thói quen nghiêm khắc với con, “Ngôn Ngôn, con chỉ một chữ thôi ? Hết hè là tháng Chín con lớp Một , chúc mừng Ngày của Mẹ, năm chữ mà con chỉ một chữ thôi ???”
Chu Chu đột nhiên thì thầm, “Mẹ ơi, chữ cuối cùng là em chép của con đấy.”
Thấy Nguyễn Thanh Âm sắp nổi nóng, Ngôn Ngôn liều lĩnh tìm cách tránh đòn. Nó lập tức giơ tay qua đầu, tạo thành hình trái tim, nịnh nọt, “Mẹ ơi, con yêu nha, chúc mừng Ngày của Mẹ nha ~”