Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Nắng Năm Ấy – Chương 22
Buổi chiều hôm , bầu trời xanh trong và gió thoảng nhẹ qua từng tán phượng rực đỏ. Ngọc Anh bước chậm qua sân trường, đôi má đỏ hây hây khi thấy Khoa đang đợi gốc cây quen thuộc, dáng tựa cây, ánh mắt hướng về cô với một nụ hiền.
“Đi thôi…” — Khoa bước tới, nắm lấy tay cô thật chặt, nhiều nhưng cái siết tay ấm áp cho tất cả.
Cậu dẫn cô phía trường, đến một góc sân đầy cỏ xanh, nơi nắng chiều rải từng vệt vàng nhạt xuống nền cỏ mượt. Chiếc khăn caro quen thuộc trải sẵn, vài cánh hoa bằng lăng rơi lác đác quanh đó, tất cả trở nên yên bình lạ thường.
Khoa xuống , nhẹ nhàng kéo cô sát lòng . Tay vòng qua eo cô, kéo cô tựa hẳn n.g.ự.c , thở ấm áp phả nhẹ lên gáy khiến cô khẽ run lên.
“Ngọc Anh…” — giọng trầm và khàn khàn hơn ngày — “Mình thích cảm giác … chỉ cần cạnh, chẳng cần gì thêm.”
Chưa để cô đáp, Khoa cúi xuống, khẽ vén tóc cô qua một bên, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên cổ — một nụ hôn êm ái nhưng khiến trái tim cô đập rộn ràng, má nóng bừng lên tự chủ.
Bàn tay Khoa siết nhẹ eo cô hơn, kéo cô gần , tìm bàn tay nhỏ nhắn , đan chặt lấy từng ngón tay. Hơi thở đều đặn, nhưng mang theo một chút run rẩy non trẻ của tuổi mười bảy đang rung động thật sự.
Khoa dừng , môi lướt dọc từ cổ xuống vai, từng nụ hôn vụng về nhưng đầy dịu dàng, để da cô cảm giác ấm áp đến lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ha-nang-nam-ay/ha-nang-nam-ay-chuong-22.html.]
“Cho … gần hơn nữa nhé…” — Khoa thì thầm, giọng khẽ khàng nhưng mang theo một thứ cảm xúc thật mãnh liệt.
Ngọc Anh gì, chỉ tựa hẳn vòng tay , vòng tay cô siết nhẹ quanh cổ Khoa, để thở cả hai hòa , nhịp tim cùng vang lên những nhịp rộn rã.
Cậu khẽ nâng cằm cô lên, ánh mắt sâu lắng và ấm áp một nữa cô thật lâu khi cúi xuống, hôn cô thật sâu. Đôi môi miết nhẹ lên môi cô, kéo dài và cuốn hút, khiến giác quan trong cô như tan chảy trong vòng tay ấm áp .
Bàn tay Khoa luồn khẽ tóc cô, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt bé nhỏ, từng cử chỉ đều thật chậm rãi nhưng kém phần nồng nàn, vụng về nhưng chân thành đến đáng yêu.
Họ ôm thật chặt tán cây, mặc kệ nắng chiều dần nhạt, mặc kệ tiếng ve râm ran như nền nhạc cho bản tình ca lặng lẽ của riêng họ.
Khi buông nụ hôn , Khoa tựa trán lên trán cô, đôi mắt ánh lên sự chân thành sâu thẳm:
“Mùa hạ … chỉ cần thôi là đủ.”
Ngọc Anh mỉm khẽ, đôi má vẫn ửng hồng, tay cô vẫn ôm chặt lấy , để mặc thứ ngoài lùi xa, chỉ giữ khoảnh khắc ấm áp — khoảnh khắc tuổi mười bảy đang sống trọn trong những rung động đầu đời.