Hả hê lắm chứ! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-08-12 04:57:17
Lượt xem: 1,512
Ngay ngày thứ hai cưới, chồng oai phủ đầu, cho lên bàn ăn cơm, còn khoe khoang với họ hàng rằng con dâu tốn tiền cưới xin thì rẻ mạt, cần khách sáo.
Được thôi, , thì cũng chẳng khách sáo gì mà hất đổ bàn.
Gặp thứ xui xẻo, lấy độc trị độc.
—-
Tôi cứ ngỡ tìm thấy tình yêu đích thực, nên cần gì cứ thế đồng ý cưới và chấp nhận sống trong căn hộ thuê cùng Ngô Vĩ. Thế nhưng vì thế mà coi thường .
Ngày thứ hai cưới, vất vả bày biện một bàn đầy ắp món ngon để đãi họ hàng bên Ngô Vĩ.
Khi cởi tạp dề và chuẩn phòng khách ăn cơm, thấy họ hề chừa chỗ cho .
Sắc mặt lập tức tệ .
Nhìn sang Ngô Vĩ, lúc đang mải mê chơi game với trai họ, tập trung cao độ, chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Thấy , một ngọn lửa giận vô cớ bốc lên trong lòng . Tôi như con ở phục vụ cả đám các ăn cơm, giúp thì thôi , giờ đến một miếng cơm cũng ăn ?
Tôi thực lòng thích Ngô Vĩ, nhưng tính vốn nóng nảy. Nếu tức giận, bao giờ nhịn. Thế nên, ngay khi chuẩn mắng Ngô Vĩ, , Phan Linh, dậy .
“Tiêm Tiêm, con mệt lắm ? Nhanh, xuống ăn chút gì .”
Vừa , bà đến mặt . Tôi cứ tưởng bà sẽ dẫn phòng khách ăn cơm, nhưng ngờ bà đẩy bếp.
Khi còn đang ngơ ngác, bà lấy một lọ tương ớt Lão Can Mã và một cái bánh bao, mỉm với , hùng hồn : “Tiêm Tiêm, con cứ tạm ăn đỡ ở đây , con khỏe mạnh thế cũng chẳng thiếu bữa cơm , lời nhé.”
Nói xong, bà chẳng đợi phản ứng của mà đầu về phòng khách.
Tôi: “…”
Tôi trừng mắt lọ tương ớt Lão Can Mã, chỉ hận thể nhét nó miệng Phan Linh. Cái gì mà khỏe mạnh chẳng thiếu bữa cơm ? Bà thì béo như con lợn mà thấy ?
Trong lúc đang nghĩ cách để lật ngược tình thế, tiếng chuyện ồn ào từ phòng khách vọng tới.
“Chị dâu, Tiêm Tiêm ?”
“Trong bếp , nhà chúng cái quy tắc nào cho con dâu mới lên bàn ăn cơm .”
“Chị dâu làm quá, sớm bắt đầu đặt quy tắc ?”
“ chứ, bước chân cửa nhà thì cô lời thôi, huống hồ cô cha , ai chống lưng, cô dám lời ư?”
“Nghe cô đang làm ở một doanh nghiệp lớn, kiếm kha khá tiền nhỉ? Cô cũng chịu ngoan ngoãn lời ?”
“Kiếm nhiều tiền thì ? Kiếm nhiều đến mấy chẳng cũng đ.â.m đầu gả cho nhà chúng ư? Tôi cho mấy nhé, cô c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt con trai . Cái loại , chính là tiện, đối xử với cô khách sáo chút nào, nếu cô sẽ đà lấn tới. Mấy cứ nắm thóp cô ngay từ đầu, đảm bảo sẽ ngoan như mèo con .”
Nghe đến đây, tức gần c.h.ế.t .
Gia đình Ngô Vĩ cảnh bình thường, bản làm ở cơ quan nhà nước, lương ba cọc ba đồng. Tôi thông cảm cho họ, nên khi kết hôn thứ đều đơn giản hóa. Không ngờ cuối cùng hóa hổ mà tự nguyện bám víu ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ha-he-lam-chu/chuong-1.html.]
Tôi đột nhiên hiểu , thì sự thông cảm quá mức chính là cái ngu.
Thế nhưng trong phòng khách, họ hề ý định tôn trọng chút nào, thậm chí giọng còn càng lúc càng lớn, như thể cố tình vả mặt .
“Tiểu Vĩ, con đúng là lợi hại. Bóc lột trắng trợn một cô vợ xinh . Sau con bảo vợ con hiếu thảo với con thật đấy. À đúng , thẻ lương của cô con để tâm đấy, phụ nữ mà tiền là dễ lòng đổi lắm, cô về nhà thì lương của cô cũng là của nhà , thể để cô tự ý tiêu xài phung phí .”
“ đấy, Tiểu Vĩ, lát nữa con mang thẻ lương của con và Tiêm Tiêm giao cho , sẽ giữ hộ các con, tránh cho các con tiêu xài hoang phí.”
Phan Linh hiển nhiên lệnh cho Ngô Vĩ.
Ngô Vĩ đang mải chơi game, vội vàng gật đầu đồng ý: “Con ạ, nhà là chủ, mai con sẽ bảo Tiêm Tiêm đưa thẻ lương cho .”
Nghe lời , mấy bà cô già ha hả, sang Phan Linh đầy ngưỡng mộ: “Chị vẫn là tài đấy, dạy con trai.”
Phan Linh , kiêu hãnh hất cằm lên: “Tôi những dạy con trai, mà còn dạy con dâu nữa chứ. Nó cha , cũng chẳng chút gia giáo nào, tốn chút công sức mới .”
Họ ha hả, tiếng đó như một lưỡi d.a.o sắc nhọn, từng nhát từng nhát đ.â.m thẳng tim .
Điều khiến lạnh lòng nhất là Ngô Vĩ mặc kệ sỉ nhục như , một lời, thậm chí còn vẻ đồng tình.
Khoảnh khắc đó, chợt hiểu , Ngô Vĩ căn bản đáng tin cậy.
Vẫn tự lo liệu thôi.
Thế nên cũng chẳng khách sáo gì nữa, một tay cầm tương ớt Lão Can Mã, một tay cầm bánh bao, hùng hổ phòng khách, mặt Phan Linh.
Họ thấy vẻ mặt bất thiện, đều ngẩn .
Phan Linh liếc , sốt ruột : “Chúng tao đang chuyện, mày đây? Bảo mày quy tắc…”
Tôi khẩy một tiếng, đó nhanh nhẹn nhét ngay cái bánh bao miệng Phan Linh đang .
Ngay đó, đổ lọ tương ớt Lão Can Mã lên đầu bà .
Tất cả đều sững sờ hành động của .
Chỉ Phan Linh là la hét như lợn chọc tiết.
Ngô Vĩ nhảy dựng lên, chỉ mũi mắng nhiếc: “Hạ Tiêm Tiêm, cô đang làm cái gì đấy!”
“Tôi đang bịt miệng bà chứ làm gì! Bà già thối tha chuyện khó quá, đồ trơ trẽn hổ, còn xuống lỗ chôn hết cả đạo đức nhân phẩm ?”
“Cô——”
Ngô Vĩ tức đến tái mét mặt mày, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, mắng cái gì đó nhưng nhất thời nghĩ lời.
Còn Phan Linh thì phun một miếng bánh bao , đó như phát điên xông tới đánh .
“Mày! Cái thứ sinh mà dạy! Dám đánh chồng ? Hôm nay tao đánh gãy chân mày thì tao Phan Linh!”
Tôi thể bà dọa sợ chứ? Muốn đánh ư?
Tôi tóm chặt lấy cánh tay Phan Linh vung tới, đó đẩy mạnh một cái khiến bà ngã nhào xuống ghế sofa, còn dữ tợn hơn cả bà mà : “Bà già c.h.ế.t tiệt, hôm nay bà dám động một sợi lông của xem?”