Gọi điện cho Chung Dư, vĩnh viễn chỉ là tiếng "tút tút", cô chặn .
Tôi đến công ty cô tìm cô .
Lễ tân : "Xin , ở đây ."
Tôi đợi bên ngoài, chị trưởng phòng thấy : "Tiểu Chung xin công ty điều chuyển Nam ."
Cô liếc , : "Mấy năm công ty ý , cô Nam dẫn dắt một nhóm, khi đó hai kết hôn lâu, vợ chồng son xa . Bây giờ ly hôn , là ?"
Cô rời .
"Sau đừng tìm cô nữa, cô đổi tên . Khi cô bỏ tiền lớn để vận chuyển con mèo theo."
Tôi hiểu ý ngầm của chị cả, Chung Dư là hoài niệm và nặng tình cảm đến , ngay cả con mèo cũng mang theo, mà nhất quyết ly hôn với , chẳng lẽ bản làm gì mà hiểu ?
Tôi trong ghế lái ngẩn hồi lâu.
Rốt cuộc và Chung Dư đến mức ly hôn bằng cách nào?
Cô vẫn luôn giỏi giang, làm nhiều ít.
Cứ ở nhà là bận rộn ngừng.
Một chiếc áo phông trắng, búi tóc củ tỏi, trông thật thanh thoát.
Tôi vẫn luôn hài lòng với cuộc sống hôn nhân, bao giờ nghĩ rằng Chung Dư một ngày nào đó sẽ thực sự rời bỏ .
Cô khao khát một căn nhà của riêng , một mái ấm của riêng đến .
Tôi bao giờ tin cô sẽ nỡ từ bỏ tất cả những thứ do chính tay sắm sửa.
Có lẽ vì trong lòng hiểu cô chỗ dựa, nên luôn cảm thấy cô thể rời chăng?
Mẹ khi ngã thì viện ngày nào cũng .
Bà luôn hỏi: "Chung Dư ? Sao nó đến thăm ?"
Bà cũng hiểu, nếu Chung Dư ở đây, việc sẽ xử lý thỏa.
Vậy tại khi đó đối xử với cô như ?
Mẹ thút thít, "Mẹ cứ nghĩ bố con cũng đối xử với như , cũng sống qua như , nó chịu chút ấm ức cũng đáng là gì."
Người già ngã là chuyện lớn, sức khỏe của cứ thế mà suy sụp.
Bố thì ngày nào cũng hát hò, nhảy múa như thường.
Trong nhà cần .
Tôi bắt đầu xem mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gop-gio-thanh-bao/chuong-12-ngoai-truyen-goc-nhin-cua-chu-huc-cung-ko-nen-doc-bts-tra-nam.html.]
tìm một phụ nữ đòi tiền sính lễ, sẵn lòng hầu hạ hai già chứ?
Tôi đem mỗi đối tượng xem mắt đều so sánh với Chung Dư.
Tôi đưa ảnh Chung Dư cho giới thiệu xem.
Cô khẩy, "Một cô gái xinh như mà chịu cần gì cả để sống với , chỉ thể là cô gái ngốc nghếch tìm trong trường học thôi, bây giờ dựa mà kén cá chọn canh?"
Mẹ chăm sóc, lâu thì qua đời.
Tôi trong bóng tối lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi gửi tin nhắn cho Chung Dư.
"Chung Dư, điều hòa nhà bếp lắp , em về ?"
Như khi, chìm biển lớn.
Tôi gửi một tin nữa.
"Mẹ mất ."
Sau lâu, cô trả lời hai chữ, "Chia buồn!"
Sau khi qua đời, bố đột nhiên khỏi nhà nữa, cả ngày ở lì trong nhà.
Ông trở nên thất thần, lúc nào cũng hỏi , "Mẹ mày ?"
Bác sĩ ông chứng Alzheimer, ông quên hết thứ, ăn uống sinh hoạt đều cần chăm sóc.
Oái oăm , ông bắt đầu ngoài dạo, thoáng cái thấy .
Viện dưỡng lão chịu nhận ông , đành thuê bảo mẫu ở nhà trông coi, nhưng ai làm lâu dài.
Khi làm cũng luôn theo dõi camera giám sát ở nhà, sợ ông cẩn thận chạy mất.
Đối với bây giờ, cuộc sống trở nên dài dòng, vô vọng và cô đơn.
Tôi thường nhớ ngày hôm đó, Chung Dư ghế : "Chúng lắp một cái điều hòa nhà bếp !"
Nếu cả gia đình phản đối, mà tích cực hưởng ứng, liệu chuyện khác ?
nếu như.
Không thuốc hối hận.
Chung Dư, khi trả lời "chia buồn" thì đổi điện thoại.
Từ đó về , mỗi khi tìm cô , đáp là " máy quý khách gọi thực."
Tất cả những gì thuộc về đây, cô đều xóa sạch sẽ.
-Hết-