Kể từ ngày đó, còn tham gia bất kỳ cuộc nhậu nhẹt nào nữa.
Những phụ nữ chủ động sáp gần, càng giữ cách xa, ngay cả gấu áo cũng cho họ chạm .
Người gửi ảnh cho Tô Từ tra , là do Từ Lâm làm.
Cô tưởng rằng khi và Tô Từ ly hôn thì sẽ cưới cô , thật chẳng cô lấy cái sự tự tin đó.
Lúc tìm cô , gia đình cô phá sản .
Cô ôm lấy ống quần , rằng trong bụng con của .
Cô tưởng sẽ vì đứa bé mà tha cho cô .
Tôi thực sự .
Cô hại c.h.ế.t con của , thì hãy để cô lấy đứa con của chính mà đền mạng .
Tôi nhờ bạn bè tiết lộ những chuyện cho Tô Từ, xem phản ứng của cô.
Không ngờ, cô chỉ bình thản :
“Ồ, thế ? Có cần cấp bằng khen cho ?”
Cô dường như trở dáng vẻ của thời trẻ, bình tĩnh và sáng suốt, mảy may mủi lòng với một chút nào.
Tôi đến những nơi chúng từng cùng chơi, Ô Trấn, Tây Hồ, Ly Giang và nhiều nơi khác, chụp ảnh gửi cho Tô Từ, cô chỉ hồi đáp ba chữ:
“Đồ thần kinh.”
Tôi thầm.
Ngày xưa lúc theo đuổi cô , ba chữ là điều cô với nhiều nhất.
Tôi dám tin rằng, cô thực sự còn yêu nữa.
Cuối cùng chúng vẫn ly hôn.
Bước khỏi Cục Dân chính, tờ giấy chứng nhận ly hôn trong tay, cảm giác như cách cả một đời.
Tôi vội vã gọi cô , run rẩy hỏi cô :
“Em từng , em giường bệnh của , em em sẽ bao giờ rời xa mà.”
Cô đầu , thần sắc mang theo sự lạnh nhẽo.
“Tống Triệt, chính còn làm , thì lấy tư cách gì mà yêu cầu chứ?”
Tôi cô , cổ họng như nghẹn bởi một cục bông.
“ hối hận , Tô Từ, hối hận .”
Cô mỉa mai:
“Một kẻ lăng nhăng như mà cũng hối hận ?”
Nói xong, cô chút do dự mà rời .
Dường như nán thêm dù chỉ một giây với .
Tôi theo bóng lưng cô , trái tim như khuyết một mảnh.
Sau khi ly hôn, cuộc sống của như một vũng nước đọng.
Tôi chỉ thể dùng công việc để gây tê bản , nhưng hễ dừng là những ký ức cũ điên cuồng ùa về trong tâm trí.
Có đôi khi mở mắt trong căn phòng trống rỗng, chạm lạnh lẽo bên cạnh, một cảm giác chân thực.
Tôi tự lừa rằng Tô Từ vẫn còn ở bên cạnh .
Cô sẽ ôm , nũng nịu với , sẽ giận dỗi vì về quá muộn.
Sẽ cùng cuộn tròn sofa xem phim, sẽ bôi kem lên mặt ngày sinh nhật của .
Tưởng Huân phát hiện tự lẩm bẩm một , ép buộc đưa gặp bác sĩ.
Tôi bắt đầu uống thuốc, từng nắm lớn một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/giot-nuoc-mat-muon-mang/chuong-7-het.html.]
cứ mỗi uống t.h.u.ố.c xong, Tô Từ biến mất một thời gian, như , nên lén dừng thuốc.
Tôi từ chối gặp bác sĩ, từ chối tiếp xúc với khác, cũng ít khi đến công ty nữa.
Cứ sống vất vưởng như suốt nửa năm, một ngày nọ tình cờ thấy tên Tô Từ từ miệng khác.
Nghe sợi dây chuyền cô thiết kế đoạt giải, cô thành lập một studio mới, những đơn đặt hàng cô nhận xếp hàng đến tận sang năm…
Đột nhiên tỉnh ngộ.
Tô Từ, cô sớm cần nữa !
Tôi phát điên vì gặp cô , nhờ vả khắp nơi, cuối cùng cũng xin địa chỉ của cô .
Ngày hôm đó, đợi từ sáng đến tối, cuối cùng cũng đợi Tô Từ.
Cô bước xuống từ xe, tay ôm con mèo đó.
Tôi nén sự xúc động trong lòng, định tiến lên, thì thấy Thẩm Triết Ngôn cũng đang trong xe.
Anh xách từ trong cốp xe hai túi thức ăn cho mèo, Tô Từ bên cạnh đợi , hai vui vẻ.
Gần như theo bản năng, lao , chắn mặt bọn họ.
“A Từ…”
Tôi lên tiếng với khuôn mặt trắng bệch.
“Anh đến đây làm gì?”
Tô Từ cau mày, chút vui.
Tôi làm phiền cô , chỉ là khống chế bản .
Tôi vội vàng giải thích, nhưng thấy cô .
“Tháng chúng đính hôn , đừng xuất hiện nữa, cũng đừng nhờ gửi quà cho nữa, chẳng ý nghĩa gì .”
Tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ, lặp lặp việc tiêu hóa câu .
Cô sắp đính hôn .
Không lâu nữa sẽ kết hôn.
Cô chồng yêu thương , còn những đứa con yêu thương cô .
Từ nay về , tất cả thứ của cô đều còn liên quan gì đến nữa.
Tôi ôm lấy lồng ngực, từ từ thụp xuống, những giọt nước mắt lạnh lẽo từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Cùng với những giọt nước mắt là tám năm chúng yêu bỏ lỡ .
Là Tô Từ 22 tuổi, ánh trăng mờ ảo, kiễng chân hôn lên trán , đôi mắt sáng rực : “Tống Triệt, chúng ở bên mãi mãi nhé, ?”
Là cô lén tàu hỏa 40 tiếng đồng hồ để đến tìm , mệt mỏi bò lưng , vặn tai : “Ngày hôm nay nhất định yêu em nhiều hơn ngày hôm qua một chút xíu nhé.”
Là , cô tuyệt vọng sụp đổ, điên cuồng ném đồ đạc , c.h.ử.i rủa là kẻ lừa đảo.
Là cô đợi đến tận rạng sáng, mắt đỏ hoe, gương mặt nhợt nhạt hỏi : “Anh sẽ đối xử với em cả đời, còn tính ?”
Là khi nước mắt cô làm ướt gối, mất kiên nhẫn sập cửa bỏ , lao vòng tay của một phụ nữ khác.
Tôi bàng hoàng trong xe.
Trên đường về, dường như xuất hiện ảo giác.
Tôi thấy Tô Từ ở ghế phụ, nghiêng đầu .
Ánh mắt cô sáng ngời, mỉm với như ngày xưa.
Cô : “Tống Triệt, em đây, cùng em ?”
Tôi mấp máy môi, : “Được chứ!”
Giây tiếp theo, chiếc xe mất kiểm soát đ.â.m cây, mất ý thức.
-hết-