[Hội thảo học thuật?]
[Lừa ai?]
[Chắc chắn là  gặp đàn ông hoang !]
[Tên khốn nào   điều, dám tranh  với tui?]
[Không , minhf   theo xem.]
[Nếu dám động một ngón tay đến cô ,  c.h.é.m nó!]"
 
Tôi  thấy tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng  khỏi cửa.
 
Tôi  tin,   thể che trời  ?
 
Địa điểm xem mắt ở một nhà hàng Tây sang trọng.
 
Đối phương quả nhiên như bạn  , là một  đàn ông ưu tú.
 
Đeo kính gọng vàng,  chuyện chậm rãi, cử chỉ toát lên vẻ học thức.
 
Chúng   chuyện  hợp, từ Freud  đến Jung, từ chủ nghĩa hành vi  đến chủ nghĩa nhân văn.
 
Tôi cảm thấy chỉ  thông minh của , cuối cùng cũng chiếm   vị trí cao.
 
Tuy nhiên, bầu  khí hài hòa    kéo dài  lâu.
 
Ngay khi  và đối phương  đến "mặc cảm Oedipus", ở cửa nhà hàng, xuất hiện một bóng  khiến  như   đống gai.
 
Lục Trầm.
 
Anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, bên ngoài là áo khoác dài cùng tông màu.
 
Dáng  cao ráo, khí trường tỏa   bộ.
 
Anh  xuất hiện, nhiệt độ cả nhà hàng dường như giảm xuống vài độ.
 
Ánh mắt của   đều   thu hút.
 
Anh   ai.
 
Đôi mắt đen sâu thẳm đó, như  lắp GPS, chính xác khóa chặt lấy .
 
Rồi, từng bước, từng bước, tiến về phía .
 
Đôi giày da cao cấp bước  sàn nhà bóng loáng, phát  âm thanh "tách, tách, tách".
 
Mỗi tiếng, như đang giẫm lên tim .
 
Tiếng báo động trong đầu   kéo lên hết cỡ.
 
[Quả nhiên là  xem mắt.]
[Còn   vui ?]
[Thằng đàn ông  là ai? Mặt như gà cắt tiết,   trai bằng tao?]
[Còn đeo kính,  là   giả dối.]
[Tống Chi, em dám  trúng  thử xem?]"
 
Tôi sợ mất hồn, theo phản xạ    dậy chạy trốn.
 
   kịp.
 
Lục Trầm  đến  bàn chúng .
Anh   từ  cao, ánh mắt lạnh đến mức  thể rơi đá vụn.
 
Rồi,    đàn ông đeo kính đối diện , môi mỏng khẽ mở, thốt  hai từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/giong-them-muon-o-trong-dau/9.html.]
 
"Cút."
 
Người đàn ông đeo kính rõ ràng  biến cố bất ngờ  làm cho bối rối.
 
Anh  chỉnh  kính, nhíu mày : "Vị  ,     hiểu lầm gì ?"
Gai xương rồng
 
Lục Trầm  lạnh một tiếng,  thèm   .
 
Ánh mắt của , như hai con d.a.o tẩm độc, đóng chặt   .
 
"Tống Chi,  cho em ba giây."
 
"Tự động   đây,  là  bế em ?"
 
Trong đầu , nội tâm của   nổ tung thành một màn pháo hoa.
 
[Chế tiệt, tức c.h.ế.t  !]
[Đàn bà của , cũng dám  ngoài ăn cơm với đàn ông khác?]
[Còn  ngọt thế !]
[em chỉ   với !]
[Hôm nay  bắt em  về, dạy dỗ một trận mới !]
[Đè lên giường, làm cho cô  !]"
 
Câu cuối cùng, quá bạo d âm.
 
Tôi sợ run lên, suýt nữa trượt khỏi ghế.
 
Đây... đây là định diễn võ thuật ở nơi công cộng ?
 
Người đàn ông đeo kính đối diện , rõ ràng cũng là   khí tiết.
 
Anh   dậy, chắn  mặt , nghiêm nghị .
 
"Vị  , xin hãy tôn trọng một chút! Anh như  là quấy rối!"
 
Ánh mắt Lục Trầm càng lạnh hơn.
 
Anh như đang  một  chết,   đàn ông đeo kính.
 
Rồi,   thấy suy nghĩ đáng sợ nhất trong lòng .
 
[ziết c.h.ế.t .]
[Tìm  đánh gãy chân .]
[Khiến  cả đời   thể đụng  đàn bà.]"
 
Tôi sợ mất hồn.
 
Tôi , Lục Trầm  đùa.
 
Anh thực sự làm .
 
Tôi  thể liên lụy đến một  vô tội.
 
Tôi  phắt dậy, kéo cánh tay Lục Trầm.
 
"Đủ ! Lục Trầm! Anh  ngoài với !"
 
Tôi gần như ôm chặt ,   ngoài nhà hàng.
 
Đằng , là tiếng thì thầm của   trong nhà hàng, và ánh mắt sửng sốt của  đàn ông đeo kính.