Tôi cầm lấy tay cầm và xuống.
Cậu bạn bên cạnh định dạy luật chơi.
"Không , ." Tôi nhẹ giọng hỏi, "Cậu chơi vị trí gì?"
"Tôi chơi hỗ trợ." Cậu .
"Vậy chơi xạ thủ," , " cứ theo ."
Tống Chúc liếc .
Nhận ánh mắt của , dời .
Ánh sáng xanh lam của màn hình hắt lên mặt , làm nổi bật những đường nét rõ ràng.
Trận đấu diễn suôn sẻ.
Tôi giành MVP.
"Oa, chị ơi, trình độ là cấp Quốc Gia !"
Cậu bạn hỗ trợ cho nãy giờ cứ kích động la hét.
"Sự phối hợp của hai tuyệt vời luôn."
Cậu hưng phấn nắm lấy tay .
Tống Chúc mân mê tay cầm, ánh mắt lướt nhanh qua tay .
"Lý Tử Ninh." Giọng lạnh nhạt.
"Hả?" Cậu bạn ngẩng đầu.
"Đến giờ ," Tống Chúc nhếch cằm, " nên về nhà ."
Lý Tử Ninh ngẩng đầu đồng hồ: "Chưa đến giờ mà."
Phương Kỳ dường như nhận điều gì đó, Tống Chúc với vẻ mặt kỳ quặc.
Còn liếc thêm một cái.
Lý Tử Ninh còn thêm với , nhưng Phương Kỳ xách như xách gà con lôi ngoài.
"Đi , đến nữa ."
Lý Tử Ninh khi còn quên với : "Chị ơi, chiều mai trận đấu bóng rổ của đội trường em, chị nhớ đến xem nha!"
4
"Chiều mai cô đừng ."
Buổi tối khi ăn cơm xong trở về phòng, và Tống Chúc bất ngờ chạm mặt ở hành lang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gio-xuan/chuong-2.html.]
Tôi nhướng mày hỏi: "Tại ?"
Vẻ mặt đổi: "Không hợp, cô và ."
"Rất hợp."
Anh khẩy một tiếng, hiếm khi nhiều.
"Hợp cái gì? Hai hôm nay mới gặp đầu tiên..."
"Ngày mai cũng mặt ?" Tôi cắt lời .
Trong các trận đấu bóng rổ của đội trường, Tống Chúc luôn là nổi bật nhất.
Anh sững : "Tôi..."
"Anh cũng hợp ?" Tôi thành thật hỏi.
Bức bình phong che cơn gió lùa qua hành lang.
Làm thở của trở nên bất .
Mãi lâu , : "...Chỉ là một trận bóng rổ thôi mà, cô đến thì cứ đến, cả."
Tôi đáp lời.
"Với , cô cần cố ý lệch giờ về với ."
Anh đầu : "Về muộn an ."
"Được."
"Ngày đầu cô đến đây, quen, vài lời cô đừng để tâm," đưa tay xoa xoa gáy, "vì cô sống ở nhà , sẽ xem cô như em gái."
"Ừm."
Mắt chạm mắt .
Anh bỏ tay xuống, do dự một lát: "Cho nên, đừng những suy nghĩ nên ."
Yên lặng.
Chỉ tiếng nước chảy từ nhà bếp.
"Tôi nghỉ ngơi ." Tôi nhắc nhở .
Anh lùi nửa bước, trở về dáng vẻ thiếu gia : "Ừm."
Ngoài cửa, sấm rền vang lên.
ngày hôm trời quang mây tạnh.
Buổi chiều trận bóng rổ cấp trường.