“Cựu vận động viên bóng bàn? Không ngờ Thiếu Xuyên  còn   phận  nữa đấy.” Giọng điệu của Lạc Vũ mang theo chút trêu chọc, ánh mắt  đầy tò mò. Cậu   Dương Thiếu Xuyên, như thể đang chờ đợi một lời giải thích thú vị.
 là gió chiều nào xoay chiều  mà, cảnh tượng      từng thấy  , chỉ là lúc đó   ‘tra hỏi’ là , còn  ‘tra hỏi’ là Giám ngục.
Sắc mặt Dương Thiếu Xuyên  cứng đờ: “Xem  chỉ  thể dùng chiêu đó thôi…”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Lạc Vũ  lời  của Dương Thiếu Xuyên làm cho tò mò,     , trong tình huống   sẽ lảng tránh thế nào.
“Nhiệm vụ dẫn đường giao cho  đó, Mặc Vũ Đình.” Dương Thiếu Xuyên  xong câu đó liền nhanh chóng chạy mất: “Cậu cứ cản chân cho .”
Dương Thiếu Xuyên  chạy  thầm mắng   hồi đó  hồ đồ thế,  để lộ  phận.
Lạc Uyển Huyên  bóng lưng Dương Thiếu Xuyên chạy trối chết, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ  nụ  tinh quái: “Hừ, đáng đời! Ai bảo  nãy   trêu chọc  làm gì.” Cô  sang  Lạc Vũ, ánh mắt mang theo chút trêu chọc: “Lạc Vũ,  bạn  của  đúng là thú vị thật, gặp chuyện như thế phản ứng đầu tiên là chạy.”
Lạc Vũ thở dài: “Đó là cách  nhất, trong tình huống  mà  chạy, chúng  chắc chắn sẽ  mắc kẹt ở đây. Thiếu Xuyên chạy  , những ‘fan hâm mộ’ cuồng nhiệt   dẫn  chỗ khác, chúng  mới  thể hoạt động bình thường.”
Lạc Uyển Huyên gật đầu  vẻ suy tư, nhưng nụ  ở khóe miệng vẫn  thể kìm nén: “ mà, dáng vẻ   chạy trốn thật sự quá thảm hại, haha.” Cô che miệng,  ngả nghiêng, như thể  thấy cảnh tượng nào đó cực kỳ buồn .
Dương Thiếu Xuyên: …
Lúc  Dương Thiếu Xuyên  cạn lời, bởi vì  nãy   trực tiếp dùng parkour vượt tường để cắt đuôi đám  đó,   về   thấy   đang   .
Thôi bỏ , vốn dĩ   nên trêu chọc cô bé,  còn nghi ngờ tại      những lời như ,    ảnh hưởng quá nặng  ?
Để    khác  thấy,  lặng lẽ  trộn  hàng ngũ của mấy  .
--- Chương 251 Tái ngộ với Bân ---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gio-ha-nhe-mot-mua-he-thay-doi-con-nguoi/chuong-366.html.]
Dương Thiếu Xuyên nhẹ nhàng đến gần,  Lạc Uyển Huyên vẫn còn đang trêu chọc ,   khỏi khóe miệng giật giật, nhưng vẫn  lên tiếng. Anh cẩn thận lách  phía  Lạc Uyển Huyên, khẽ hắng giọng, bình thản : “Xem  dáng vẻ  chạy trốn thú vị lắm nhỉ,     thể biểu diễn cho mấy  xem.”
Lạc Uyển Huyên giật , vội vàng  đầu , thấy Dương Thiếu Xuyên đang  ngay  , nụ   mặt cô bé lập tức cứng đờ, cô bé ngượng nghịu gãi đầu, ấp úng : “Tớ, tớ chỉ  đùa thôi…”
Dương Thiếu Xuyên bất lực thở dài: “Xin  nhé,  nãy  nên trêu chọc .”
Dạo  tính ham chơi của  hình như lớn hơn nhiều , nên chấn chỉnh  thôi…
Lạc Uyển Huyên thấy Dương Thiếu Xuyên chân thành xin , vẻ ngượng ngùng  mặt dần tan biến, cô bé khẽ hừ một tiếng, nhưng giọng điệu  dịu   nhiều: “Hừ,   là .  mà, dáng vẻ  chạy trối c.h.ế.t  nãy, thật sự  thú vị đó.” Nói xong, cô bé  kìm   khẽ  một tiếng, nhưng nụ    còn vẻ trêu chọc như , mà pha thêm chút tinh nghịch.
Dương Thiếu Xuyên bất lực  ,  phản bác nữa, chỉ khẽ lắc đầu, : “Thôi  , đừng nhắc chuyện đó nữa. Chúng  mau chóng đến nhà trọ an vị ,  thì trời tối  sẽ khó tìm lắm.” Nói ,  dẫn đầu  về phía nhà trọ.
Đến nhà trọ, Dương Thiếu Xuyên giúp   sắp xếp phòng,  đó dẫn    ăn tối ở nhà hàng gần đó. Hải sản  đảo Hoa Điểu  tươi, các món ăn trong nhà hàng cũng vô cùng ngon miệng,   đều ăn uống  vui vẻ.
Sau bữa ăn, Dương Thiếu Xuyên giao nhiệm vụ dẫn đường cho Mặc Vũ Đình, còn  thì lấy cớ  dạo gần đó, rời khỏi đám đông . Anh một  tản bộ dọc bờ biển, gió biển thổi nhẹ, mang theo chút vị mặn, khiến  cảm thấy vô cùng thư thái. Đêm  đảo Hoa Điểu vô cùng tĩnh lặng, chỉ  tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ  bờ cát.
Đi mãi  mãi, Dương Thiếu Xuyên đến một nơi quen thuộc, bãi biển phát quang, mùa hè  gần như ngày nào cũng cùng Giang Bân đến đây ngắm, chỉ là vì  đúng thời điểm, hôm nay chắc chắn  thể xuất hiện.
Dương Thiếu Xuyên  ở mép bãi biển phát quang,  mặt biển yên bình, suy nghĩ  khỏi trôi về mùa hè năm đó.
Mọi sự  đổi của  đều bắt đầu từ mùa hè đó, từ khi gặp Bân.
Dương Thiếu Xuyên khẽ nheo mắt , khóe miệng nở một nụ  nhàn nhạt. Mùa hè năm đó, dường như là bước ngoặt của  phận,  từ một thiếu niên lãnh đạm chìm đắm trong thế giới riêng của , dần dần trở nên sẵn lòng mở lòng, cảm nhận những  và sự vật xung quanh. Và tất cả những  đổi , đều bắt đầu từ Giang Bân.
“Bân, em dạo  thế nào ?”
Dương Thiếu Xuyên đang chìm đắm trong hồi ức, đột nhiên  thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía , ngay  đó một giọng  quen thuộc vang lên: “Thiếu Xuyên,  ở đây !”
Dương Thiếu Xuyên  đầu , là Giang Bân, cô mặc một chiếc áo len rộng rãi, mái tóc dài tùy ý buông  vai,  mặt nở nụ  dịu dàng.