Anh thu dọn đồ đạc của , chậm rãi bước  khỏi phòng tập. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên  , ấm áp, khiến   khỏi nhớ đến Bân.
Tuy   là mơ hồ ngây ngô, nhưng quả thật là  chút vụng về và ngọt ngào. Bản kế hoạch làm lúc nửa đêm, các kiểu kế hoạch để tỏ tình, cảm giác đó thật sự  kỳ diệu.
Dương Thiếu Xuyên khẽ mỉm , lắc đầu, kéo suy nghĩ trở  thực tại. Anh nhanh chóng bước  khỏi phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc,  về phía ký túc xá.
Ngày hôm , Dương Thiếu Xuyên sớm  đến phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc. Anh mở cửa, thấy Lý Minh Huy và Sơ Nịnh Bào  đến, hai  đang trò chuyện nhỏ nhẹ,  khí  vẻ . Sơ Nịnh Bào ôm đàn guitar,  mặt mang theo một tia ngượng ngùng, nhưng ánh mắt  lộ  sự kiên định. Lý Minh Huy thì   đàn piano, thỉnh thoảng gật đầu đáp , tỏ   kiên nhẫn.
“Học trưởng Xuyên thiếu,  đến !” Sơ Nịnh Bào thấy Dương Thiếu Xuyên bước , lập tức ngẩng đầu lên,  mặt nở một nụ  rạng rỡ.
Dương Thiếu Xuyên khẽ gật đầu đáp : “Ừm, hôm nay tiếp tục luyện tập nhé.” Anh  đến  bộ trống, bắt đầu điều chỉnh vị trí dùi trống và mặt trống, đồng thời : “Hiệu quả luyện tập hôm qua khá , nhưng  nghĩ chúng  cần  cố gắng hơn nữa trong việc phối hợp.”
Sơ Nịnh Bào  Dương Thiếu Xuyên , trong mắt lóe lên một tia sáng,  vẻ  sốt ruột : “Học trưởng Xuyên thiếu, tối qua em  suy nghĩ cả đêm, em nghĩ chúng   thể tăng cường một  tương tác để nâng cao sự ăn ý.”
Dương Thiếu Xuyên dừng động tác trong tay, khẽ nhướng mày,  hiệu cho cô tiếp tục : “Ồ? Nói cụ thể xem nào.”
Sơ Nịnh Bào kể  ý tưởng của .
Dương Thiếu Xuyên  xong liền  Lý Minh Huy: “Từ góc độ chuyên môn của , phương pháp  thế nào?”
Lý Minh Huy  trầm ngâm một lát,  : “Tôi thấy ý tưởng của Nịnh Bào khá  đấy.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Nghe thấy  chuyên nghiệp cũng khẳng định , Dương Thiếu Xuyên  còn gì  lo lắng nữa: “Vậy , cứ thử xem .”
Dương Thiếu Xuyên gật đầu, bắt đầu điều chỉnh nhịp điệu của , chuẩn  phối hợp với ý tưởng của Sơ Nịnh Bào để luyện tập. Anh nhẹ nhàng gõ lên mặt trống, cảm nhận sự tương tác với guitar và piano, cố gắng tìm kiếm cảm giác ăn ý đó.
“Một, hai, ba, bốn...” Lý Minh Huy nhẹ giọng đếm nhịp, giai điệu piano từ từ tuôn chảy , tiếng guitar của Sơ Nịnh Bào cũng theo đó mà hòa , Dương Thiếu Xuyên thì dùng nhịp trống để truyền sức sống cho cả bản nhạc.
Sự phối hợp của ba  dần trở nên trôi chảy hơn, mặc dù thỉnh thoảng vẫn còn một vài sai sót nhỏ, nhưng hiệu quả tổng thể   cải thiện rõ rệt.
Trong quá trình luyện tập, Sơ Nịnh Bào thỉnh thoảng  trao đổi ý tưởng và cảm nhận của  với Lý Minh Huy và Dương Thiếu Xuyên, ba  cùng  thảo luận làm thế nào để thể hiện cảm xúc và nhịp điệu của bài hát  hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gio-ha-nhe-mot-mua-he-thay-doi-con-nguoi/chuong-338.html.]
Dương Thiếu Xuyên phát hiện  rằng, Sơ Nịnh Bào tuy  chút ngượng ngùng, nhưng trong âm nhạc   những cái  độc đáo và khả năng cảm thụ nhạy bén. Những lời khuyên của cô thường mang  nguồn cảm hứng và định hướng mới cho cả ban nhạc.
Cùng với sự  sâu  luyện tập, độ ăn ý của ba  cũng  ngừng nâng cao. Họ bắt đầu thử một  nhịp điệu và biến tấu giai điệu phức tạp hơn, cố gắng làm cho màn biểu diễn của  trở nên sống động và truyền cảm hơn.
Hiệu quả quả thật  ...
Giờ nghỉ, Sơ Nịnh Bào  "hái hoa" ( vệ sinh). Dương Thiếu Xuyên và Lý Minh Huy thì tiếp tục nghiên cứu vấn đề phối hợp.
“Xuyên thiếu,   khát ?” Lý Minh Huy hỏi.
“Cũng  khát .” Dương Thiếu Xuyên .
Lý Minh Huy  dậy lấy nước trong túi , vô tình thấy trong túi của Sơ Nịnh Bào  một cuốn sách hướng dẫn cách nâng cao sự phối hợp, 《Ban nhạc làm thế nào để nâng cao phối hợp, đến cả khỉ  cũng học 》.
Trong lòng  khẽ động, cầm lên lật xem, phát hiện bên trong đánh dấu  nhiều điểm trọng tâm, còn  cả những ghi chú tâm đắc do Sơ Nịnh Bào tự .
Phương pháp phối hợp mà Sơ Nịnh Bào   nguồn cảm hứng từ cuốn sách , nhưng  là do cô tự mày mò , giảng giải còn dễ hiểu hơn cả trong sách.
Xem  cô   bỏ  ít công sức tìm hiểu riêng để nâng cao độ ăn ý...
Lý Minh Huy đưa nước cho Dương Thiếu Xuyên,  : “Xuyên thiếu,  xem Nịnh Bào  tâm , trong túi cô   một cuốn sách về phối hợp, bên   là ghi chú của cô .”
Dương Thiếu Xuyên nhận lấy nước uống một ngụm,  chút ngạc nhiên: “Thật ,  ngờ cô   tận tâm đến .  Tiểu Hôi Hôi ,  lục túi học  như    , mau bỏ  .”
Lý Minh Huy  gượng gạo, vội vàng đặt cuốn sách trở  túi của Sơ Nịnh Bào: “Haha,  chỉ xem qua thôi,   ý gì khác .”
Dương Thiếu Xuyên lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm : “Cậu đó Tiểu Hôi Hôi, bình thường   vẻ chín chắn lắm,  đôi khi  sơ suất thế hả.”
“Có lẽ là... đôi khi trong tình huống   thả lỏng thì  để ý nhiều như .” Lý Minh Huy gãi đầu,    chút ngượng ngùng.
Dương Thiếu Xuyên thở dài: “Tôi cũng   ý gì khác, chỉ là nhắc nhở , tôn trọng quyền riêng tư của  khác.”