Tô Thanh Ca khẽ giật ,  đó nhanh chóng điều chỉnh tư thế, dốc hết sức đỡ bóng. Khoảnh khắc vợt va chạm với bóng bàn, phát  tiếng “ping” giòn giã. Bóng  cô miễn cưỡng đỡ , nhưng tốc độ rõ ràng  chậm  nhiều.
“Nhanh quá!” Tô Thanh Ca khẽ thở hổn hển, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, “Thiếu Xuyên, tốc độ và độ xoáy của  quá lợi hại.” Vừa  vợt của cô suýt chút nữa  văng  khỏi tay.
Không lâu , buổi giao lưu kết thúc. Dương Thiếu Xuyên khẽ thở hổn hển, vai  truyền đến một cơn đau nhức nhẹ.
Tô Thanh Ca thì mệt mỏi  sang một bên, ánh mắt mang theo một tia kính phục. “Thiếu Xuyên,  thực sự quá giỏi.” Tô Thanh Ca khẽ thở hổn hển,  mặt lộ vẻ phấn khích, “Tôi cảm thấy     thể theo kịp nhịp độ của .”
Dương Thiếu Xuyên  với giọng thoải mái hơn nhiều: “Cảm ơn lời khen của cô, cô Tô. Sự kiên cường của cô cũng  mạnh,  thể đỡ  nhiều bóng của  như   là   .”
Tô Thanh Ca tuy là chuyên ngành thể thao, nhưng dù  cũng   vận động viên chuyên nghiệp, càng   chuyên về bóng bàn, nên so với Dương Thiếu Xuyên gần như ở đỉnh cao thì vẫn còn kém khá nhiều.
Dương Thiếu Xuyên đột nhiên hỏi: “Cô Tô, cô  cảm giác thế nào về thầy Hạ?”
Tô Thanh Ca khẽ giật , ánh mắt lóe lên một tia mờ mịt,  đó cô khẽ cúi đầu, nhẹ giọng : “Thiếu Xuyên,    hỏi ?”
“Bởi vì  cảm thấy ánh mắt của cô  quen thuộc.” Dương Thiếu Xuyên nhún vai, “Trong ký ức của   một  cũng từng lộ  ánh mắt tương tự.”
Tô Thanh Ca từ từ ngẩng đầu lên, nở một nụ  bất lực: “Không ngờ Thiếu Xuyên  quan sát kỹ đến .”
Dương Thiếu Xuyên khẽ mỉm : “Cô Tô, trong ánh mắt của cô ẩn chứa  nhiều điều. Tôi  thể thấy, cô đối với thầy Hạ  chỉ đơn thuần là bạn bè.”
Tô Thanh Ca im lặng một lát, ánh mắt mang theo những cảm xúc phức tạp. Cô khẽ thở dài,  nhỏ: “Thiếu Xuyên,    ? Đôi khi, tình cảm là thứ mà ngay cả bản   cũng  thể hiểu rõ.”
Câu    mà quen thuộc quá,
Ngày xưa lúc thầy Hạ kể chuyện của thầy  cho  , thầy  cũng hỏi cô Tô câu , và câu trả lời của cô Tô cũng y hệt.
Dương Thiếu Xuyên day trán: “À… câu trả lời , cô Tô rốt cuộc  dùng bao nhiêu   ?”
“Hả? Ý gì ?” Tô Thanh Ca     tại  Dương Thiếu Xuyên  hỏi , cô vẫn   Hạ Trạch Ngôn  kể cho Dương Thiếu Xuyên  những chuyện trong quá khứ.
Dương Thiếu Xuyên khẽ mỉm , lộ  vẻ trêu chọc: “Thầy Hạ  đây cũng hỏi cô câu , và câu trả lời của cô cũng là y hệt. Cô Tô, cô  nghĩ câu   vạn năng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gio-ha-nhe-mot-mua-he-thay-doi-con-nguoi/chuong-296.html.]
Mặt Tô Thanh Ca  đỏ lên, trông  vẻ lúng túng: “Thiếu Xuyên, …     chuyện ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô   là giáo viên  ,   giống hệt thiếu nữ tuổi dậy thì thế.
Dương Thiếu Xuyên lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẻ mặt   đổi: “Thầy Hạ  kể cho   về quá khứ của thầy, bao gồm cả câu chuyện của thầy  và Lâm Lạc.”
Tô Thanh Ca khẽ cúi đầu, ánh mắt mang theo một tia e thẹn: “Thì … A Trạch  kể hết cho  .”
“ , thầy Hạ  kể cho   chuyện cũ.” Dương Thiếu Xuyên nhẹ nhàng gật đầu,  đó hỏi, “Cô Tô, tại  cô   bày tỏ tình cảm của ? Hay là thầy Hạ    nhận  hoặc thầy   chắc chắn?”
“Nguyên nhân ư,   một suy đoán đại khái.” Tô Thanh Ca  khổ hai tiếng, “Anh  chắc vẫn nghĩ  thích Lâm Lạc.”
Thì  vấn đề  ở đây, thầy Hạ tưởng cô Tô thích Lâm Lạc. Thầy Hạ vốn là một   hiểu chuyện, nếu đối phương     thích,  thì thầy  chắc chắn sẽ  theo đuổi.
Hơn nữa Lâm Lạc  qua đời, thầy Hạ càng  thể làm chuyện đó.
“Hèn chi…  là hiểu lầm  ?” Dương Thiếu Xuyên lộ vẻ  cạn lời.
Tô Thanh Ca  bất lực: “ , hơn nữa  cũng  khó để bày tỏ tình cảm của .”
Dương Thiếu Xuyên đoán đại khái: “Vì ngại ư?”
Mặt Tô Thanh Ca “xoẹt” một cái đỏ bừng: “Ừm, cũng  nguyên nhân đó. Tôi…  sợ    thích , cũng sợ phá vỡ mối quan hệ hiện tại, hơn nữa, Thiếu Xuyên đừng  thẳng  chứ.”
Dương Thiếu Xuyên  gượng gạo: “Xin , nhưng  đại khái  hiểu , chuyện tình cảm đôi khi  khó  rõ. ,  nghĩ cô nên cho  một cơ hội, cũng cho thầy Hạ một cơ hội.”
Tô Thanh Ca ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo một tia mờ mịt: “ mà, …     mở lời thế nào.”
Dương Thiếu Xuyên suy nghĩ một lát: “Hay là  tiên làm một cuộc khảo sát xem thầy Hạ thích gì nhé, nhưng  tìm một lý do hợp lý.”
Tô Thanh Ca khẽ giật ,  đó lộ  một tia kinh ngạc: “Khảo sát ư? Ý kiến    vẻ  đấy, nhưng mà…  thực hiện thế nào đây?”
19. Dương Thiếu Xuyên khẽ mỉm : “Chúng   thể tìm một lý do thích hợp, ví dụ như để tổ chức một hoạt động nào đó, tìm hiểu sở thích của  . Như    thể tự nhiên tìm hiểu sở thích của thầy Hạ,    vẻ đột ngột.”
“Vậy .” Tô Thanh Ca nhẹ nhàng gật đầu,  đó  Dương Thiếu Xuyên với vẻ tinh quái, “Thiếu Xuyên   vẻ  quen thuộc với những mánh khóe  nhỉ.”