Mặc Vũ Đình đột nhiên nghĩ  điều gì đó, cô  Dương Thiếu Xuyên: “Nếu Lý Minh Huy và những  đó   bây giờ trông thế nào thì   họ sẽ phản ứng   nhỉ?”
Dương Thiếu Xuyên trầm tư một lúc,  : “Có lẽ họ sẽ nghi ngờ   ai đó đoạt xác mất .”
Mặc Vũ Đình  xong bật  thành tiếng: “Haha, đúng là phong cách của họ.” Cô  đến chảy cả nước mắt.
Dương Thiếu Xuyên thở dài bất lực nhún vai: “Dù  thì   kỳ nghỉ hè trông  lạnh lùng, thậm chí  chút u ám,  mà  một kỳ nghỉ hè  biến thành bộ dạng .”
Tiếng  của Mặc Vũ Đình dần ngừng , cô lau  nước mắt do  mà : “Cũng đúng, Thiếu Xuyên,   đổi lớn thật đấy.”
“ …” Dương Thiếu Xuyên nở một nụ  dịu dàng, “Tất cả những điều  đều nhờ  Tân.” Nụ  đó trong trẻo và ấm áp, như thể  yêu đang ở bên cạnh , cùng  tận hưởng buổi chiều yên bình .
Bàn tay Dương Thiếu Xuyên vô thức vươn tới chiếc vòng cổ vỏ sò  cổ, đó là món quà Giang Tân tặng .
Nhìn thấy nụ  của Dương Thiếu Xuyên, Mặc Vũ Đình sững sờ một chút: “Không ngờ  còn  thể nở nụ  như , xem  sự  đổi của  còn lớn hơn  tưởng tượng nhiều.”
Dương Thiếu Xuyên cúi đầu  chiếc vòng cổ vỏ sò, tay nhẹ nhàng vuốt ve, giọng  dịu dàng: “Đương nhiên… Những  đổi mà Tân mang  cho  thường khiến chính  cũng  ngạc nhiên.”
Khi con phà dần rời xa hòn đảo, Dương Thiếu Xuyên và Mặc Vũ Đình vẫn lặng lẽ  bên mạn thuyền, tiễn biệt bóng dáng hòn đảo từ từ nhỏ  trong tầm mắt, cuối cùng hòa  giữa biển trời phương xa.
Gió biển mang theo hương vị mặn mòi, nhẹ nhàng lướt qua gò má họ, như thể đang tiễn đưa.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
…
Nhìn hòn đảo dần xa, lòng Dương Thiếu Xuyên phức tạp.
Thật là một hòn đảo kỳ diệu như trong mơ… Ngay cả một  như  cũng sẽ trở nên như   hòn đảo …  thật  nỡ, thật   rời khỏi đây.
Dương Thiếu Xuyên bất lực lắc đầu,    còn  thấy hòn đảo nữa .
Mặc Vũ Đình khẽ thở dài: “Thiếu Xuyên,  hòn đảo dần biến mất, trong lòng thấy  trống rỗng.”
Dương Thiuy Xuyên gật đầu: “ , nơi đây   nhiều kỷ niệm , rời  thật sự  chút khó khăn.”
Đã  cần thiết  ở  boong tàu nữa .
Anh khẽ : “Đi thôi, chúng   trong khoang tàu . Bên ngoài gió  lớn,
 trong ấm hơn một chút.”
Mặc Vũ Đình gật đầu, theo Dương Thiếu Xuyên   khoang tàu. Khoang tàu  yên tĩnh, chỉ  vài hành khách đang trò chuyện nhỏ tiếng.
Hai  tìm một chỗ  cạnh cửa sổ, Dương Thiếu Xuyên đặt ba lô lên ghế bên cạnh,  đó   ngoài cửa sổ, sóng biển lấp lánh  ánh nắng mặt trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gio-ha-nhe-mot-mua-he-thay-doi-con-nguoi/chuong-231.html.]
Hai  lặng lẽ  cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Thời gian trôi qua trong vô thức, trong khoang tàu tràn ngập một bầu  khí yên bình và ấm áp.
Vào giữa trưa, loa  tàu nhắc nhở hành khách đến giờ ăn.
Dương Thiếu Xuyên và Mặc Vũ Đình  dậy,  đến nhà hàng.
Nhà hàng bày biện những bộ bàn ghế đơn giản,  tường treo một vài bức tranh phong cảnh biển, mang  cảm giác yên bình.
Hai  tùy tiện tìm một chỗ , gọi vài món ăn đơn giản.
Dương Thiếu Xuyên cầm đũa lên, khẽ : “Mặc dù đồ ăn  tàu khá đơn giản, nhưng  thấy cũng khá ngon. Đôi khi, những thứ đơn giản  càng khiến   cảm nhận  bản chất của cuộc sống.”
Mặc Vũ Đình gật đầu, khẽ mỉm : “Anh  đúng. Cuộc sống đơn giản, cũng  thể  .”
Hai  lặng lẽ ăn cơm.
Sau bữa cơm, họ  về chỗ , tiếp tục  cảnh biển ngoài cửa sổ.
--- Chương 155: Đến nơi ---
Sáng hôm , trời  tờ mờ sáng, Dương Thiếu Xuyên   tiếng loa  tàu đánh thức.
Loa thông báo nhắc nhở hành khách rằng chỉ còn vài giờ nữa là đến đích.
14. Anh dụi mắt, vươn vai, cảm thấy một chút mệt mỏi, nhưng nhiều hơn là sự cảm khái về chuyến  sắp kết thúc.
Dương Thiếu Xuyên thu dọn đồ đạc của , vệ sinh cá nhân đơn giản xong, quyết định  đến căng tin  tàu ăn sáng.
Anh bước  khỏi khoang tàu, hành lang vẫn  yên tĩnh, chỉ  vài hành khách đang hoạt động,   theo bảng chỉ dẫn tìm đến căng tin, đẩy cửa bước .
Căng tin  bật đèn dịu nhẹ, tuy  đến giờ cao điểm dùng bữa, nhưng   một  hành khách đang ăn.
Dương Thiếu Xuyên liếc  một vòng,  nhanh  chú ý đến một bóng dáng quen thuộc – Mặc Vũ Đình đang  ở vị trí cạnh cửa sổ,  mặt bày một cốc cà phê nóng hổi và một phần ăn sáng.
Mặc Vũ Đình dường như cũng nhận  sự xuất hiện của Dương Thiếu Xuyên, cô ngẩng đầu, khẽ mỉm : “Thiếu Xuyên,  cũng đến ăn sáng ?”
Dương Thiếu Xuyên  tới: “Ừm, sáng  tiếng loa làm ồn thức dậy, nên qua đây ăn chút gì đó, cô cũng dậy sớm thật đấy.”
Mặc Vũ Đình khẽ gật đầu: “ , sáng dậy ngắm cảnh biển ngoài cửa sổ, cảm thấy đặc biệt yên bình. Anh cũng đến  , chỗ  khá  đấy.”
Dương Thiếu Xuyên gật đầu, kéo ghế  xuống, cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi món.
Hai  lặng lẽ chờ đợi bữa sáng  mang đến, thỉnh thoảng trao đổi một nụ , bầu  khí trở nên đặc biệt hài hòa.
Bữa sáng nhanh chóng  mang , Dương Thiếu Xuyên gọi một phần bánh sandwich đơn giản và một cốc nước cam.