Dương Thiếu Xuyên sửng sốt, dường như  ngờ Giang Tân  quyết định như , nhưng   từ chối: “Không thành vấn đề, nhưng nhà  cũng chẳng  gì  ho cả.”
“Không  , mấy trò chơi   cũng  mà.” Giang Tân nhắc đến những trò chơi từng dùng tay cầm để chơi.
Dương Thiếu Xuyên  : “À,  ... Thế thì hôm nay chúng  cố gắng phá đảo vài màn nhé.”
Giang Tân khẽ gật đầu: “Ừm.”
Hai   khỏi nhà,   con đường nhỏ ở thôn quê.
Mặc dù  là nhà của Dương Thiếu Xuyên, nhưng thực tế Dương Thiếu Xuyên chỉ là ở nhờ thôi, tất nhiên, Giang Tân cũng , chỉ là theo thói quen   thôi.
Rất nhanh, họ  đến nhà Dương Thiếu Xuyên.
Dương Thiếu Xuyên bước  phòng  lấy  hai tay cầm chơi game. Anh đưa một cái cho Giang Tân, và Giang Tân cũng phấn khích nhận lấy.
Dương Thiếu Xuyên  Giang Tân với vẻ mặt đó, mỉm  : “Nếu em thích thì cái    thể tặng em luôn, ngoài   cũng sẽ cho em vài trò chơi nữa.”
Giang Tân ngẩn  một chút, mặc dù cô cũng thấy game  thú vị, nhưng cứ thế lấy  đồ của Dương Thiếu Xuyên thì cô  thấy  áy náy, hơn nữa điều quan trọng nhất thật    là game, mà là...
Ở bên Thiếu Xuyên.
Chuyện chơi game   thực   quan trọng đối với cô, dù  cô vốn ít khi chơi mấy thứ , sở dĩ nhắc đến chơi game   đơn thuần vì  chơi, mà là  ở cạnh Dương Thiếu Xuyên.
Giang Tân lắc đầu từ chối: “Không cần , nếu   Thiếu Xuyên ở đây thì cho dù game   đến mấy cũng trở nên vô vị.”
Dương Thiếu Xuyên  những lời đó, trong lòng trào dâng một dòng cảm xúc ấm áp.
Giang Tân tiếp tục : “Mấy trò chơi  Thiếu Xuyên cứ giữ  là  ,  khi Thiếu Xuyên   thì em cũng   ý định chơi nữa,  ở đây thì em  thể trực tiếp tìm  mà chơi.”
Dương Thiếu Xuyên bất đắc dĩ  : “Thôi  .” Giang Tân   đến mức  ,  thật sự  tiện tặng cho em  nữa.
“ mà, em  cảm nhận  tấm lòng của Thiếu Xuyên , thôi chúng  đừng bận tâm mấy chuyện đó nữa, bắt đầu chơi .” Giang Tân cầm tay cầm, dường như  mong chờ từ lâu.
Dương Thiếu Xuyên nhún vai,  đến bên cạnh TV, thành thạo kết nối chúng  với .
Dương Thiếu Xuyên  một đống game  bối rối: “Tân, em  chơi thể loại nào?”
Giang Tân suy nghĩ một lát: “Game vượt màn là  ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gio-ha-nhe-mot-mua-he-thay-doi-con-nguoi/chuong-219.html.]
Dương Thiếu Xuyên chọn một trò  độ khó trung bình thấp trong  các trò chơi, đối với Dương Thiếu Xuyên thì   gì khó khăn, còn đối với Giang Tân thì cũng  thể chấp nhận .
--- Chương 146 Cô Ấy Chính Là Phép Màu Của Tôi ---
Dương Thiếu Xuyên  trở  ghế sofa, điều chỉnh tư thế, chuẩn  bắt đầu trò chơi.
Màn hình nhanh chóng hiện lên giao diện khởi động của game, đồ họa nhiều màu sắc và nhạc nền vui tươi lập tức thu hút sự chú ý của hai .
Quy tắc của game  đơn giản:  chơi cần điều khiển hai nhân vật, thông qua hợp tác giải đáp các câu đố, tránh né chướng ngại vật, cuối cùng  thành các màn chơi.
Thiếu Xuyên và Giang Tân mỗi  điều khiển một nhân vật, trò chơi bắt đầu.
Màn đầu tiên  độ khó chỉ ở cấp độ tân thủ bình thường, cộng thêm Giang Tân cũng  chơi tay cầm vài , nên  dễ dàng  thành.
Dương Thiếu Xuyên : “Làm  lắm.” Biểu hiện của Giang Tân  hơn Dương Thiếu Xuyên tưởng tượng một chút.
Giang Tân  khen nên  ngượng: “Thôi  , chúng  tiếp tục thôi.”
Khi trò chơi tiến triển, độ khó của các màn chơi dần tăng lên, nhưng sự phối hợp của hai  cũng ngày càng ăn ý.
Họ lúc thì giúp đỡ lẫn , lúc thì nhắc nhở đối phương, cùng  đối mặt với các thử thách trong game. Mỗi khi thành công vượt qua một cửa khó, họ đều   mỉm , ánh mắt tràn đầy cảm giác thành tựu.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Thiếu Xuyên, màn  hình như  khó nhỉ.” Giang Tân  câu đố phức tạp  màn hình,  chút bối rối.
Dương Thiếu Xuyên quan sát kỹ lưỡng một lát,  : “Đừng lo, chúng  cùng  nghĩ cách. Điểm khó của trò chơi   ở chỗ chúng  cần thao tác đồng thời và phối hợp với . Chúng  thử  xem , nhất định sẽ giải  câu đố .”
Hai  điều chỉnh  chiến lược, nhân vật của Dương Thiếu Xuyên thu hút sự chú ý của kẻ địch, Giang Tân thì nhân cơ hội giải đố. Sau vài  thử, họ cuối cùng  thành công vượt qua cửa khó .
“Cuối cùng cũng qua !” Biểu cảm của Giang Tân hiện lên sự phấn khích.
Dương Thiếu Xuyên cũng mỉm  mãn nguyện: “ , chỉ cần chúng  ủng hộ lẫn  thì   gì là  vượt qua .”
Trò chơi kéo dài cho đến khi trời bên ngoài cửa sổ dần tối, ánh hoàng hôn còn sót  xuyên qua rèm cửa chiếu  ghế sofa, phủ lên căn phòng một lớp vàng ấm áp.
Giang Tân   ngoài cửa sổ, nhận  thời gian   còn sớm nữa, khẽ thở dài: “Thiếu Xuyên, thoáng cái  đến hoàng hôn , em  về nhà thôi.”
Dương Thiếu Xuyên cũng  chút  nỡ, nhưng  vẫn dịu dàng mỉm : “Được thôi,   đưa em về nhà nhé. Hôm nay chơi vui quá, thấy thời gian trôi nhanh thật đấy.”
Giang Tân gật đầu,  mặt nở nụ  mãn nguyện: “ , chơi game cùng  thật sự  thú vị. Mặc dù game  phá đảo , nhưng em thích quá trình hợp tác cùng  hơn.”