Chương 2:
 
Tôi cắm cúi uống canh, giả vờ  thấy Tô Nhiên đang  khiều chân  trừng mắt với .
 
Thịt dê   ninh nhừ,  còn chút mùi gây khó ngửi nào. Cảm giác ấm áp khi ăn  lan tỏa trong bụng khiến  bỗng nhớ tới ba năm , khi Tô Nhiên cũng từng hầm thịt dê trong phòng trọ cho , cũng bỏ củ cải  giống hệt như  .
 
Khi nồi canh  bàn vẫn còn sôi ùng ục, cửa chợt mở .
 
Một cô gái mặc áo blouse trắng bước , tươi  gọi:
 
“Giáo sư Tề,  Tô, em mang báo cáo kiểm nghiệm tới.”
 
“Là Tiểu Mạnh .” Giáo sư vẫy tay: “Lại đây . Đây là Lâm Duyệt,   sẽ cùng làm dự án với các con.”
 
Ánh mắt Mạnh Dao đảo qua  và Tô Nhiên,  đó mỉm  gắp thức ăn cho :
 
“Hôm qua Tô sư  còn , tiểu sư  mới tới chắc chắn  giỏi, quả nhiên là   ngoa.”
 
Tô Nhiên  thèm động đũa:
 
“Anh  thế bao giờ?”
 
Nụ   mặt Mạnh Dao  khựng .
 
Tôi cúi đầu uống canh, bỗng thấy thịt dê như mắc  giữa kẽ răng.
 
“Tiểu Lâm cứ tạm ở nhà bà , ký túc xá của viện nghiên cứu còn  dọn dẹp xong.”
 
Một câu của Giáo sư Tề  khiến   chôn chân tại chỗ.
 
“Không cần  bà, con ở khách sạn…”
 
“Đừng  để bản  tốn kém như ?” Bà hất cằm về phía Tô Nhiên. “Dọn phòng hướng đông  cho con bé, con  phòng khách ngủ.”
 
Tô Nhiên nhíu mày:
 
“Để em  ở phòng con?”
 
“Chẳng lẽ để con bé ngủ bên ngoài ?”
 
Khi  theo Tô Nhiên lên lầu, thì Mạnh Dao chợt cất tiếng:
 
“Tô sư , để em giúp  dọn nhé?”
 
“Không cần.” Anh chẳng buồn  đầu.
 
Mạnh Dao thoáng lộ vẻ lúng túng, liếc  một cái. Tôi cố nặn  một nụ  lễ phép đáp .
 
Kết quả, cô  đành ngượng ngùng rút lui. Hừ, Tô Nhiên đúng là chẳng  thương hoa tiếc ngọc gì cả.
 
Trong phòng  một giá sách cũ, tầng cao nhất đặt cuốn Kỹ thuật  chép bích họa chính là món quà năm xưa  tặng .
 
Tô Nhiên ném vali của  lên giường:
 
“Đừng lục lọi đồ của .”
 
“Ai thèm.” Tôi mở tủ áo định treo quần áo, chợt khựng . Trong góc sâu  một chiếc áo khoác quen thuộc, đó chính là chiếc  bỏ quên ở chỗ  ba năm .
 
Ánh mắt  cũng lia qua, vành tai ửng đỏ:
 
“Quên  vứt.”
 
“Ồ.”
 
Tôi    thì cổ tay  giữ chặt.
 
“Đối với bạn trai cũ mà thái độ  ?”
 
“Chúng   chia tay .” Tôi hạ giọng, “Anh buông tay !”
 
“Chia tay thì  thể coi như  từng quen  ?” Anh khẽ  khẩy, bất ngờ bóp lấy cằm .
 
Gió đêm vùng Gobi luồn qua khe cửa, mang theo cát bụi hắt lên mặt. Khoảnh khắc kế tiếp,  thở của     chiếm đoạt.
 
Cảm giác  môi  nóng  rát,  như  sỏi cọ xát.
 
Đầu  ong một tiếng, theo phản xạ vung tay tát . Giữa nhà của bà mà dám làm loạn thế ,  đúng là điên !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/gio-cat-noi-lai-tinh-xua/chuong-2.html.]
 
 tay còn  kịp hạ xuống    giữ chặt, ép  tường.
 
Nụ hôn của  càng dữ dội, như  bù đắp trọn vẹn ba năm trống vắng. Tôi giãy giụa, đạp mạnh  chân , kết quả  càng  ghì chặt.
 
“Đồ khốn, Tô Nhiên …!” Tôi cắn mạnh  môi .
 
Anh lập tức buông . Mắt  đỏ lừ, nơi khóe môi rớm máu.
 
“Anh là khốn ?” Giọng  khàn , còn vương chút ấm ức. “Rõ ràng ba năm , chính em là  nó  là …”
 
Nghe , mắt  nóng lên. Tôi  giáng cho  một cái tát.
 
Lần    tránh. Vết đỏ lập tức hằn rõ  má, như  nắng gắt nơi Gobi hun cháy.
 
“Em đánh đủ ?” Anh  , hàng mi phản chiếu ánh sáng,   là bóng đèn  thứ gì khác. 
 
“Lâm Duyệt, em thử sờ  lương tâm  mà , ba năm nay, em  từng nghĩ tới  ?”
 
Tôi  mặt , giọt nước mắt rơi thẳng xuống mu bàn tay .
 
“Anh ở nhà bà mà còn dám giở trò lưu manh,  mà còn dám  lý lẽ?”
 
Anh hoảng hốt buông tay,   lục lấy đá trong tủ lạnh, úp lên mặt.
 
“Ai lưu manh chứ…” Anh lí nhí. “Anh chỉ là…”
 
Chưa kịp  hết, Giáo sư Tề  bước lên, bắt gặp cảnh ,  ngẩn .
 
“Tiểu Lâm, môi con  ?” Ánh mắt bà dừng  đôi môi sưng đỏ của .
 
Tôi luống cuống lau miệng:
 
“Không…  ,  nãy ăn thịt dê  bỏng thôi ạ.”
 
“Còn con thì , Tô Nhiên? Mặt con  làm  thế ?”
 
Tô Nhiên vẫn cầm cục đá áp lên má, mặt tỉnh bơ:
 
“Ồ,   xem bích họa hăng quá, đụng trúng khung cửa.”
 
Giáo sư chợt bật , gậy gõ cộp cộp xuống sàn:
 
“Bà thấy là con   thấy mỹ nhân trong bích họa thì đúng hơn, nên mới kích động  chứ gì?”
 
Vành tai Tô Nhiên lập tức đỏ bừng.
 
Tôi cúi đầu,  cổ tay còn hằn rõ dấu đỏ.
 
Bỗng cảm thấy, gió cát nơi Đôn Hoàng … dường như càng thêm khắc nghiệt.
 
Nửa đêm   cái lạnh đánh thức. Gió lùa qua khe cửa, cuốn theo ít cát bụi va  tường  xào xạc.
 
Tôi đang ngẩn , lúc đang quấn chặt chiếc áo khoác quân đội của Tô Nhiên, thì cửa phòng  đẩy .
 
Anh bưng  một cái bát tráng men, hương táo gai chua ngọt từ cái bát lan :
 
“Bà  em bữa tối ăn nhiều thịt dê quá, bảo  mang cho em ít đồ tiêu thực.”
 
Bát còn âm ấm. Tôi cầm lấy, im lặng  .
 
Anh thản nhiên  xuống bàn học, cầm lên xem cuốn sổ ghi chép phục chế  để đó:
 
“Ký túc viện nghiên cứu cách hang 323 hai tiếng  , em định ngày nào cũng chạy qua đó?”
 
“Thì ?”
 
“Nhà  ở đó  phòng trống.” Anh cúi đầu, mắt  rời trang giấy. “Trước  để thực tập sinh ở, giờ bỏ .”
 
Ngòi bút trong tay  khựng :
 
“Tiền thuê bao nhiêu?”
 
Tô Nhiên chợt , vết sẹo nơi khóe mắt  ánh đèn trông cũng mềm :
 
“Cho em giá hữu nghị, hai trăm rưỡi nhé?”
 
[Trong tiếng Trung hai trăm rưỡi  chỉ là một con  (250), mà còn là tiếng lóng mắng   ngốc, dở , ngớ ngẩn.]