Trước đây ai cho , tình yêu dành cho một thể biến thành lưỡi kiếm đ.â.m tim.
Cố Cảnh Xuyên chính là kẻ cầm kiếm đó.
Khi tràn đầy hạnh phúc gả cho , mơ tưởng xa hơn, khác.
Trong thư phòng những bức ảnh nghiệp của Cố Cảnh Xuyên từ tiểu học đến đại học.
Tôi xem xét từng tấm một cách kỹ lưỡng.
Cuối cùng, tìm thấy cô gái đó trong ảnh nghiệp cấp ba: Tóc đuôi ngựa, váy trắng, khi khóe môi sẽ lộ lúm đồng tiền, giống hệt cách ăn mặc của khi đầu gặp Cố Cảnh Xuyên.
Hai cách xa.
Cố Cảnh Xuyên ống kính, mà chỉ cô .
Tên ghi phía tấm ảnh là “Phù Thiến”.
Ha! Cái tủ đựng ảnh đó xếp đầy những bộ lego mà và Cố Cảnh Xuyên cùng ghép trong những năm qua. Tôi lạnh lùng, đập vỡ nát bộ bức tường mô hình đó.
Bãi chiến trường hỗn độn giống như tình cảm của dành cho .
Nghĩ , lẽ ngay từ gặp đầu tiên, qua hình bóng khác .
Tôi lặng lẽ trong phòng khách suốt đêm.
Sáu giờ sáng, Cố Cảnh Xuyên gọi điện cho , chuông reo một tiếng tắt.
Chắc là phát hiện xe lái về .
Bảy giờ rưỡi sáng, xách những chiếc Thang bao nóng hổi của Thang bao Lý Ký về nhà.
“Ôn Lê… em dậy sớm thế…”
Linlin
Giọng điệu chột xen lẫn lấy lòng.
Tôi đặt tấm ảnh chụp giấy đồng ý phá thai in cùng với chiếc nhẫn cầu hôn lên bàn : “Cố Cảnh Xuyên, chia tay . Tôi bệnh sạch sẽ, trong lòng và bên cạnh đều thể tha thứ cho những thứ bẩn thỉu.”
Chiếc Thang bao trong tay Cố Cảnh Xuyên rơi bịch xuống đất, nước súp chảy lênh láng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/giay-dong-y-pha-thai-cua-bach-nguyet-quang/chuong-4.html.]
“Ôn Lê, tại ? Chúng … sắp kết hôn ?”
Tôi nhặt tờ giấy đồng ý phá thai lên, ném xuống chân .
Tờ giấy dính đầy nước súp.
Anh yên chằm chằm, nhặt lên, đồng tử khẽ run: “Ôn Lê, em giải thích! Mọi chuyện như em nghĩ . Đứa bé của , chỉ giúp ký tên thôi! Cô thai lớn tháng , bác sĩ yêu cầu nhà cùng. Thêm nữa cô dám tự ký tên, sợ lương tâm cắn rứt…”
Tôi lạnh một tiếng, : “Đứa bé của , quan trọng ? Không với cô bạn gái nào của rằng, ai cũng sẽ lúc cần giúp đỡ, cô thể hiểu. Dù thì đó cũng là ! Cô sợ lương tâm cắn rứt, còn thì sợ ư? Toàn làm những chuyện thất đức! Cố Cảnh Xuyên, cho một ngày để dọn khỏi nhà . Nếu sẽ tìm dọn hộ !”
Căn nhà và Cố Cảnh Xuyên đang ở là tài sản hôn nhân do bố mua cho . Gia cảnh Cố Cảnh Xuyên bình thường, căn nhà tân hôn mua ở ngoại ô. Vì chúng vẫn luôn sống trong nhà của .
từ hôm nay trở , sẽ tống khứ khỏi cuộc đời .
Sau khi xả hết tất cả, đóng sầm cửa bỏ .
Cố Cảnh Xuyên đuổi theo đến tận hầm để xe, miệng ngừng giải thích: “Ôn Lê, giữa và cô thực sự gì! Em thể tin ! Tình yêu của dành cho em còn cần nghi ngờ ?!”
Tôi nhấn ga phóng , c.h.ế.t trân tại chỗ qua gương chiếu hậu.
Một đêm ngủ, giờ tim chút khó chịu.
Tôi lái xe thẳng đến nhà Tiểu Tiếu, ngủ bù ở nhà cô .
Khi tỉnh dậy, trời vẫn tối hẳn.
Tôi kéo Tiểu Tiếu cùng đến bệnh viện phụ sản.
Tra nam thì đá, xanh cũng định bỏ qua.
Trang điểm thật đậm, ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c đẩy cửa phòng bệnh bước .
Tiểu Tiếu cầm điện thoại phía , sợ phụ nữ vu khống.
Phù Thiến đang cầm điện thoại nhắn tin, thấy đến, vội vàng giấu điện thoại : “Cô là ai, làm gì?”
Tôi tùy ý xuống chiếc ghế cạnh giường cô , vắt chéo chân: “Tôi là ai mà cô ? Giả vờ cái gì?”
Phù Thiến nheo mắt , ôm lấy ngực: “Ôn Lê, cô đến tìm , Cố Cảnh Xuyên ? Cô sợ tức giận ?”