Giao Người Đàn Ông Đó Cho Cô Nuôi Dùm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-24 06:43:12
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , khi tỉnh dậy, căn phòng vẫn còn nguyên vẹn sự lạnh lẽo từ đêm qua. Ánh nắng ban mai hiếm hoi xuyên qua khe cửa sổ, nhưng đủ để xua cái cảm giác trống rỗng trong lòng. Tôi bước khỏi giường, thứ diễn thật chậm rãi, như thể thời gian ngừng từ khoảnh khắc thấy Minh Huy ở sân bay. Anh về, hoặc về muộn khi ngủ say.

 

Tôi pha một cốc cà phê đen, bên cửa sổ xuống đường phố tấp nập. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, chỉ cuộc đời là đang một ngã rẽ. Tôi quen với sự mặt của trong từng ngóc ngách căn nhà , trong từng thói quen của . Giờ đây, thứ đều trở nên xa lạ và vô nghĩa.

 

Điện thoại rung, là tin nhắn từ . Mẹ hỏi thăm chuyến bay, hỏi về đến nơi an . Tôi chỉ nhắn ngắn gọn: “Con về ạ. Chuyến bay hoãn.” Tôi lo lắng, cũng giải thích bất cứ điều gì lúc . Mẹ luôn tin tưởng lựa chọn của , và làm thất vọng.

 

Minh Huy trở về lúc gần trưa. Anh bước nhà, dáng vẻ mệt mỏi, mắt thâm quầng. Anh , ánh mắt đầy vẻ thăm dò, nhưng chỉ lướt qua như thấy. Tôi đang sách sofa, tay cầm một cuốn tiểu thuyết tình cảm, nhưng tâm trí chẳng thể tập trung bất kỳ câu chữ nào.

 

“Em ăn gì ?” – Anh hỏi, giọng khàn đặc. Tôi đáp, chỉ khẽ lắc đầu. Anh thở dài, bếp, bắt đầu pha cà phê cho . Tiếng lạch cạch của cốc chén trong bếp thật xa lạ, như thể đó là Minh Huy mà từng , luôn sẵn lòng chuẩn bữa sáng cho mỗi khi rảnh rỗi.

 

Tôi nhớ những ngày đầu chúng yêu . Anh là một kiến trúc sư tài năng, lãng mạn. Tôi là một biên tập viên sách, yêu văn chương và những điều giản dị. Chúng quen trong một buổi triển lãm sách, đến để tìm một cuốn sách về kiến trúc cổ, còn thì đang giới thiệu những tác phẩm mới. Anh chủ động bắt chuyện, và từ đó, câu chuyện của chúng bắt đầu.

 

“An Lam, em thể chuyện với một chút ?” – Anh lên tiếng, cầm cốc cà phê đối diện . Ánh mắt đầy vẻ bất lực. Tôi gập cuốn sách , đặt xuống bàn, nhưng vẫn thẳng . Tôi đối thoại, bất cứ lời bào chữa nào từ nữa. Bởi vì , lời lúc đều vô nghĩa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/giao-nguoi-dan-ong-do-cho-co-nuoi-dum/chuong-2.html.]

“Anh em đang nghĩ gì.” – Anh , giọng thấp hơn. “ chuyện như em nghĩ .” Tôi khẽ nhếch mép . “Không như em nghĩ? Vậy em nghĩ thế nào? Rằng đưa cô và con của cấp cứu lúc nửa đêm là một hành động cao thượng , Minh Huy?” Giọng vẫn bình thản, nhưng trong từng câu chữ ẩn chứa một sự chua chát đến tận xương tủy.

 

Anh im lặng, cúi gằm mặt xuống. “Anh em hiểu lầm.” – Anh lắp bắp. “Hiểu lầm?” – Tôi lặp , cố ý nhấn mạnh từ đó. “Vậy những gì em thấy ở sân bay, những cuộc gọi lúc nửa đêm, và việc vắng mặt cả đêm qua… tất cả đều là sự hiểu lầm ? Minh Huy, nghĩ em ngốc đến mức nào?”

 

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ van nài: “An Lam, đó là bé Mai, con gái của Thảo Vy. Con bé sốt cao, thể bỏ mặc .” Tôi bật , một nụ lạnh lẽo: “Con gái của Thảo Vy. Vậy còn thì ? Anh là gì của bé Mai? Là cha trách nhiệm đến mức bỏ mặc yêu ở sân bay để chăm sóc con của phụ nữ khác ?”

 

Anh phắt dậy, trong phòng khách. “Thảo Vy và chia tay lâu . Chuyện bé Mai… là một sai lầm. Anh cố gắng bù đắp cho con bé.” – Anh , giọng đầy vẻ khổ sở. “ lầm? Vậy ‘sai lầm’ của giờ lớn ngần , Minh Huy?” – Tôi hỏi, chỉ tay cửa, nơi vội vã chạy đêm qua. “Và ‘sai lầm’ đó cần đến mức phá vỡ kế hoạch của chúng , phá vỡ niềm tin của em ?”

 

Anh , đối diện với . “Anh xin . Anh sai. An Lam, yêu em. Em tin .” Anh , ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu. Lời xin của thật yếu ớt, và lời yêu thương của lúc trở nên vô nghĩa. Tôi dậy, từng bước chậm rãi đến bên cửa sổ. Ngoài , nắng lên cao, nhưng lòng vẫn chìm trong bóng tối.

 

“Minh Huy,” – Tôi , giọng khẽ khàng nhưng kiên định. “Anh điều đau lòng nhất ? Đó là khi một dối mà nghĩ rằng vẫn thể giữ sự tin tưởng. Anh chỉ lừa dối em, mà còn lừa dối chính .” Tôi , ánh mắt còn chút ấm áp nào. “Và yêu em? Tình yêu của xây dựng sự lừa dối, liệu nó đáng để em tin nữa ?”

 

Anh tiến gần , nắm lấy tay , nhưng lùi . “An Lam, làm em tổn thương. hứa, sẽ bù đắp. Chúng thể bắt đầu mà.” Anh , giọng đầy vẻ tuyệt vọng. Tôi lắc đầu, ánh mắt xa xăm . “Bắt đầu ? Minh Huy, một khi tấm gương vỡ, dù hàn gắn , vết nứt vẫn còn đó. Anh nghĩ em thể sống với những vết nứt mỗi ngày ?”

 

Anh lặng , thêm lời nào. Tôi , đàn ông từng yêu hơn cả bản , giờ đây chỉ còn là một bóng hình xa lạ. Tôi , đây chính là lúc để buông bỏ. Tôi sống trong một mối quan hệ mà sự thật luôn che giấu lớp vỏ bọc của những lời dối. “Anh về .” – Tôi khẽ, nhưng đủ để thấy. “Về với những trách nhiệm mà lựa chọn.”

Loading...