Giao Người Đàn Ông Đó Cho Cô Nuôi Dùm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-24 06:43:02
Lượt xem: 38
Giữa đêm mưa lâm râm, kéo vali bước khỏi sân bay Tân Sơn Nhất. Từng hạt nước li ti bám tóc, da thịt, lạnh buốt nhưng thật. Tôi ngẩng đầu lên bầu trời đen kịt, một ánh , chỉ những đám mây nặng trĩu. Lòng cũng nặng trĩu như thế. Rồi ánh mắt va một bóng hình quen thuộc.
Trịnh Minh Huy. Anh đang mái hiên, ánh đèn vàng hắt xuống làm nổi bật dáng cao lớn. Anh , mà cúi thấp đầu, đôi tay ôm lấy một bé gái đang say ngủ, trùm kín trong chiếc áo mưa màu vàng chanh. Con bé nép lòng , nhỏ xíu và mong manh.
Ánh mắt dịu dàng đến lạ, một ánh mắt từng thấy dành cho . Anh khẽ vuốt tóc con bé, thì thầm điều gì đó mà rõ. Khoảnh khắc , thứ trong như vỡ vụn. Không là một tiếng động lớn, mà là sự đổ sập âm thầm, từ từ. Tôi , tất cả kết thúc từ lâu , chỉ là vẫn cố chấp chịu thừa nhận.
Tôi lướt qua họ, bước mà ngoái đầu . Từng bước chân nặng trĩu, nhưng lòng một sự giải thoát kỳ lạ. Minh Huy, yên tâm . Lần , em sẽ cố chấp nữa. Em sẽ buông tay thật nhẹ nhàng, như cách những giọt mưa đang rơi xuống.
Khi cánh cửa căn hộ quen thuộc mở , đang trong bếp, nấu một tô cháo trắng. Mùi gạo thơm lừng lan tỏa, làm dịu chút lạnh lẽo trong khí. Áo vẫn còn ẩm nước mưa, tay chân lạnh buốt, nhưng thấy cần thiết kể lể điều gì. Mọi cảm xúc như đông cứng , chỉ một tô cháo ấm nóng để sưởi ấm cơ thể và tâm hồn.
“Em bay ?” – Giọng vang lên từ lưng, phá tan sự tĩnh lặng. Giọng vẫn ấm áp như khi, nhưng đối với lúc , nó thật xa lạ. Tôi , chỉ đáp gọn: “Hoãn chuyến. Về thôi.” Tôi đối diện với , thấy vẻ mặt , sợ rằng sự bình tĩnh giả tạo của sẽ tan vỡ.
Tiếng muỗng va thành nồi vang khẽ, giòn tan trong gian yên ắng. Tôi múc cháo tô, bước thẳng phòng khách mà liếc lấy một . Mỗi bước đều thật dứt khoát, như thể đang bước khỏi một cuộc đời cũ. Trịnh Minh Huy xuống bàn ăn, như thể chờ đợi bữa cơm quen thuộc, chờ đợi đặt tô cháo xuống mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/giao-nguoi-dan-ong-do-cho-co-nuoi-dum/chuong-1.html.]
chỉ quấn chăn ghế sofa, bật gameshow lên xem, ăn cháo mặc kệ ánh mắt đang . Ánh đèn xanh từ tivi hắt lên mặt , loang loáng như sóng nước. Tôi chuyện, tranh cãi, gì cả. Tôi chỉ kết thúc ngày hôm nay một cách yên bình nhất thể. Anh vẻ hiểu, hoặc cố tình hiểu.
“An Lam, em gì?” – Anh hỏi, giọng chút sốt ruột. Tôi vẫn im lặng, mắt rời màn hình. Câu hỏi của như một mũi tên xuyên qua lớp vỏ bọc bình thản của , nhưng vẫn cố gắng giữ vững. Im lặng, đôi khi, là câu trả lời đau đớn nhất. Tôi cần giải thích, cần biện minh. Sự thật quá rõ ràng .
Anh kịp bước đến gần thì chuông điện thoại vang lên – bản nhạc chuông quen thuộc đến mức thể nhầm lẫn. Là bản nhạc cài riêng cho một điện thoại đặc biệt. Anh nhấc máy, giọng hạ xuống rõ rệt, vội vàng: “Ừ, đây… Vy, đừng hoảng. Anh đến ngay.” Chỉ vài giây , chụp lấy chìa khóa móc, . Ánh mắt đầy vẻ bối rối, nhưng cũng đầy sự vội vã.
“Con bé sốt cao. Anh đưa hai con khám.” – Anh , đợi phản ứng. Tôi vẫn yên, hỏi gì, , cũng chẳng trách móc. Cả căn phòng như rơi lặng đến lạnh , chỉ còn tiếng tivi rè rè. Anh cần trả lời, chỉ cần hiểu và chấp nhận. Và hiểu, chấp nhận .
Anh vội vã rời , cánh cửa khép lưng. Tôi tiếng xe máy nổ máy mất hút màn đêm. Tôi ngả thành ghế, nhắm mắt . Nước mắt rơi, nhưng lòng chua xót đến tận cùng. Tôi tự hỏi, liệu quá vô cảm, là nỗi đau chai sạn đến mức còn cảm nhận nữa?
Trong phòng bệnh sáng đèn trắng nhợt, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Minh Huy bên giường Thảo Vy, thỉnh thoảng liếc đồng hồ. Ánh mắt chẳng thể giấu nổi sự nôn nóng, lo lắng. Cô bé Mai, con gái và Vy, thiêm giường, trán dán miếng hạ sốt. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con, khẽ siết.
Thảo Vy , nhẹ giọng: “Anh về nghỉ chút , em trông mà. Sợ chị Lam nghĩ ngợi.” Giọng cô đầy vẻ quan tâm, nhưng ánh mắt lén phản ứng của . Minh Huy siết nhẹ cây bút trong tay, lắc đầu: “Không . Em nghỉ , đây một lúc.” Anh , nhưng lòng đang nghĩ về , về sự im lặng đáng sợ của .
Cô nữa, mặt tường. rõ ràng, ánh mắt vẫn lén dõi theo bóng lưng , đầy vẻ chiếm hữu. Truyền dịch tí tách, đều đặn. Ngoài trời, mưa rơi, ngừng nghỉ. Còn trong đầu Minh Huy, chỉ quanh quẩn hình ảnh một phụ nữ buồn nổi giận, cũng chẳng cần giải thích nữa. Anh , sự im lặng còn đáng sợ hơn bất kỳ lời trách móc nào. Và sợ, sợ rằng mất thật .