Sáng sớm, ánh mặt trời mờ nhạt rọi qua tấm rèm nhung dày, trải một lớp sáng vàng lên kệ sách phủ đầy bụi.
Evelyn mở mắt, mất vài giây mới nhận ra mình vẫn ngồi trong thư viện, trên chiếc ghế bành lớn, trong vòng tay Alexander.
Hơi thở anh phả đều đặn lên mái tóc cô, n.g.ự.c phập phồng nhịp chậm, như một con thú lớn đã tạm thời ngủ yên sau cuộc săn mệt mỏi.
Bàn tay anh vẫn đặt trên eo cô.
Ngón tay thon dài hằn lên lớp vải mỏng như lời khẳng định cô không thể trốn thoát.
Evelyn khẽ nhúc nhích, nhưng cánh tay siết nhẹ, giọng anh vang lên, khàn và thấp:
“Đừng… đi đâu.”
“Trời sáng rồi.”
“Ta biết.”
Evelyn hít một hơi.
“Ngài không cần giữ tôi như vậy.”
Alexander vẫn không mở mắt.
“Nhưng ta muốn.”
Cô không đáp.
Trong giây phút yên tĩnh ấy, cô nhận ra mọi thứ đã thay đổi.
Từ ánh mắt anh khi gọi tên cô…
Từ cái siết tay ban nãy, không còn là trò đùa nguy hiểm.
Và từ chính nhịp tim mình – đã chẳng còn đủ lý trí để hận anh thêm.
Evelyn khẽ rời vai anh, nhưng lần này Alexander buông tay, chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt xanh xám hằn quầng thẫm, nhưng ánh nhìn lại quá dịu dàng đến mức cô không dám đối diện lâu.
Anh khẽ đưa tay chạm má cô, giọng khàn khàn:
“Em hối hận không?”
“…Không.”
Một nụ cười thoáng hiện.
Anh chống khuỷu tay lên tay ghế, cúi đầu sát mặt cô, hơi thở nóng rực phả lên môi:
“Vậy đừng giả vờ lạnh nhạt nữa.”
Evelyn cắn môi.
“Tôi không… giả vờ.”
“Em đang trốn.”
Alexander khẽ nghiêng đầu, giọng trầm thấp đục như cơn khát cháy bỏng:
“Nhưng em không thoát được.”
Cô khẽ run, nhưng cuối cùng vẫn nói khẽ:
“Ngài không cần nói thêm gì nữa.”
“Vì em sợ?”
“Vì tôi không muốn nghe lời dối trá.”
Alexander nhìn cô thật lâu.
Một nhịp im lặng dài đến đau nhói.
Rồi anh buông tay, chống người đứng dậy.
Evelyn ngẩng đầu, nhìn tấm lưng rộng phủ ánh nắng yếu ớt.
Giọng anh vang lên, rất khẽ:
“Ta chưa từng nghĩ mình sẽ nói thật lòng.”
Anh quay lại, ánh mắt xanh xám trĩu nặng mệt mỏi:
“Nhưng đêm qua… nếu em vẫn tin đó là dối trá, thì ta không còn cách nào khác.”
Cô khẽ mím môi, tim co thắt.
Anh cúi đầu, hai tay chống lên tay ghế, vây cô trong khoảng không hẹp.
Hơi thở anh lướt qua gò má cô, giọng khàn như cào vào vết thương cô cố giấu:
“Em nghĩ ta không sạch?”
“…Tôi không quan tâm.”
“Em nghĩ ta không xứng đáng?”
“Tôi không dám.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/giao-keo-nguy-hiem/chuong-8-vet-thuong-khong-the-lanh.html.]
“Em sợ mình là một trong vô số kẻ từng đi qua giường ta?”
Evelyn siết tay thành nắm, thì thầm:
“Đúng.”
Alexander không cười.
Anh khẽ nâng cằm cô, ánh mắt tối lại, giọng chậm rãi đến đáng sợ:
“Nhưng em vẫn ở lại.”
Cô nhìn thẳng anh, giọng run:
“Vì tôi ngu ngốc.”
“Không.”
Anh khẽ lắc đầu.
“Vì em đã yêu ta.”
Evelyn cứng người.
“Đừng…”
“Nhìn thẳng mắt ta mà nói…”
Giọng anh khàn xuống:
“…em chưa từng yêu ta.”
Evelyn không thốt nên lời.
Ngón tay anh vuốt nhẹ gò má cô, dịu dàng đến tàn nhẫn:
“Đó là vết thương của ta – và của em.”
Một giây sau, Alexander lùi lại.
Anh bước đến bàn sách, nhặt áo khoác, khoác lên vai cô.
“Trời lạnh.”
Cô cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo.
Trong cơn lặng yên, chỉ còn tiếng thở dài rất khẽ:
“Đêm qua là thật.”
Giọng anh trầm như lời thú tội:
“Mọi thứ ta làm… đều là thật.”
Evelyn ngẩng lên, mắt nóng bừng.
“Nhưng ngày mai thì sao?”
“Ngày mai…”
Alexander mím môi.
“Ta vẫn không thể hứa điều gì.”
Cô khẽ cười, giọng run rẩy:
“Vậy tất cả chỉ là một đêm.”
“Không.”
Anh tiến lại, ngón tay chạm nhẹ xương quai xanh cô.
“Là đêm duy nhất ta muốn giữ một người bên mình.”
Evelyn nhắm mắt.
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má, rơi lên mu bàn tay cô.
Alexander cúi đầu, môi lướt qua vệt ướt ấy, giọng trầm khàn:
“Em không cần tin ta.”
“Nhưng đừng tự lừa mình…”
Hơi thở anh siết chặt tim cô:
“…rằng em không cần ta.”
Cô hít mạnh một hơi.
Nhưng khi mở mắt ra, Alexander đã bước ra cửa.
Bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa thư viện khép hờ, để lại một khoảng không lạnh buốt phủ đầy ánh sáng ban mai.
Evelyn gỡ áo khoác khỏi vai, siết chặt trước ngực.
Hơi thở cay xè, mắt ướt nhòe.
Cô biết, từ đêm qua, đã có một vết thương…
Một vết thương không thể lành.