Thẩm An Ninh khẽ kéo khóe môi , ánh mắt rơi gương mặt giả vờ thiết của Thẩm Vũ Tình:
“ là lâu gặp, chị họ.”
Lần gặp cuối giữa cô và Thẩm Vũ Tình, là khi Thẩm Vũ Tình vì giúp tiểu dì mở tiệm thẩm mỹ tìm cho thực tập tay nghề, kéo cô – bớt hình bươm bướm ở n.g.ự.c – làm xóa bớt.
Tính cũng mười năm .
“Hai đang mua quần áo ?”
Thẩm Vũ Tình vẫn giữ động tác mật khoác tay Giang Cảnh Hành, khóe môi mỉm , từ xuống đ.á.n.h giá Thẩm An Ninh:
“An Ninh, bộ đồ quá cao quý, quá gợi cảm, hợp với cô gái khí chất nhạt nhòa như em .”
“Những kiểu váy áo mang đậm thở thôn quê mới hợp với em hơn.”
Nói xong, cô còn ngẩng đầu đàn ông cao hơn hẳn một cái đầu bên cạnh:
“Cảnh Hành, thấy thế nào?”
Thần thái và giọng điệu mật , cứ như thể chính cô mới là mặc váy cưới, thề non hẹn biển với Giang Cảnh Hành.
Ánh mắt Giang Cảnh Hành rơi làn da trắng mịn lộ ngoài lớp váy của Thẩm An Ninh, khẽ nhíu mày:
“Bộ quả thật hợp.”
Người phụ nữ ngoan ngoãn dịu dàng như , nên mặc kiểu quá dễ thu hút ánh như thế.
“Không hợp chỗ nào? An Ninh nhà dáng như , mặc đồ gợi cảm?”
Bạch Tuyết Kha lạnh, đưa tay ôm lấy vai Thẩm An Ninh, ánh mắt mang theo ý mỉa mai đ.á.n.h giá Thẩm Vũ Tình từ xuống :
“Có cô hình lép kẹp, n.g.ự.c cũng chẳng mông, ghen tị nên mới hợp ?”
Sắc mặt Thẩm Vũ Tình lập tức trắng bệch.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Cảnh Hành, giọng khàn khàn khẽ run:
“ … một năm nay em gầy nhiều, dù em cố gắng… cũng cách nào…”
“Thân hình của em… quả thật bằng An Ninh…”
Cô càng , giọng càng nhỏ, cuối cùng bật khẽ một tiếng, ngẩng mắt Thẩm An Ninh:
“ An Ninh, chị thật sự hề ý ghen tị với em, chỉ là thấy quần áo em mặc hợp với khí chất của em, nên mới thành tâm góp ý thôi…”
“Thẩm Vũ Tình, đúng là hổ danh học diễn kịch , nước mắt rơi là rơi liền!”
Bạch Tuyết Kha đôi mắt đẫm lệ của cô , nhịn hừ lạnh:
“Rốt cuộc là góp ý là cao mỉa mai An Ninh, tự trong lòng cô rõ hơn ai hết!”
Câu dứt, nước mắt Thẩm Vũ Tình càng rơi dữ dội hơn.
“Thẩm An Ninh.”
Giang Cảnh Hành nhíu mày, giọng lạnh lùng đến cực điểm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/giang-tong-phu-nhan-anh-hen-ho-voi-nguoi-khac-giang-canh-hanh/chuong-5-tat-ca-deu-la-loi-cua-toi.html.]
“Quản cho bạn của cô !”
Nói xong, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên tay Thẩm Vũ Tình để an ủi cô :
“Đừng nữa, sức khỏe của em .”
Cách hai, ba mét, Thẩm An Ninh rõ ràng trong ánh mắt Giang Cảnh Hành khi Thẩm Vũ Tình, cuộn trào nỗi xót xa và lo lắng.
Đây là thứ cô từng thấy trong ánh mắt dành cho .
Tim cô dâng lên từng lớp từng lớp đau đắng.
Suốt một năm khi kết hôn, bất kể cô ấm ức sinh bệnh, ánh mắt cô mãi mãi chỉ là bình thản, lạnh nhạt, từng nửa phần quan tâm.
Cô từng cho rằng, vốn là lạnh lùng xa cách, giỏi bộc lộ cảm xúc.
lúc , khi ánh mắt dành cho Thẩm Vũ Tình, cô mới hiểu.
Thì yêu yêu, thật sự chỉ cần một ánh mắt là thể .
Còn cô – chân thành ở bên suốt một năm – thực sự giống như một trò .
Đột nhiên, cô tiếp tục im lặng nữa.
Người phụ nữ ngẩng đầu, lạnh lùng Giang Cảnh Hành, giọng băng giá:
“Giang lăn lộn thương trường nhiều năm như , chẳng lẽ trong giọng của bạn gái sự khinh thường đối với ?”
Giang Cảnh Hành nheo mắt , gì.
“Có năng vô lễ với , chồng bên cạnh mà thờ ơ động, bạn bênh vực, gì sai ?”
“Bạn đang giúp , lời cô chính là ý của ! Tôi dựa bắt cô dừng ?”
Một câu , khiến khí xung quanh lập tức lặng như tờ.
Bạch Tuyết Kha thì sững sờ trợn to mắt, gần như dám tin tai .
Hồi nhỏ Thẩm An Ninh cũng giống cô, đều là tiểu công chúa xinh rực rỡ. khi cha Thẩm An Ninh qua đời, cô trở nên ngày càng trầm lặng, ngày càng tự ti.
Trước , mỗi khi đối mặt với sự khiêu khích và bắt nạt của khác, Thẩm An Ninh chỉ nhỏ giọng kéo tay cô khuyên cô thôi bỏ qua .
Cô luôn , thêm một chuyện bằng bớt một chuyện, nhẫn nhịn một chút cũng chẳng thiệt thòi bao nhiêu.
Đây là đầu tiên, Thẩm An Ninh ngẩng cao đầu, đường đường chính chính đáp trả những yêu cầu vô lý của khác.
Hơn nữa, đối phương… chính là Giang Cảnh Hành – mà cô giấu kín trong lòng suốt bao nhiêu năm.
Hiển nhiên, ngay cả Giang Cảnh Hành cũng ngờ cô thái độ như .
Anh cau mày, trong giọng nhuốm thêm một chút kiên nhẫn:
“Những gì sai, hôm nay cô quả thật bình thường.”
Trước cô luôn ngoan ngoãn, dịu dàng, dường như chuyện gì cũng thể bao dung, cũng chẳng để tâm.
bây giờ…